ĐÃI THIÊN HOA KHAI


"Bệ hạ, Khang Lạc công chúa xem thường thiên uy như vậy, sao người lại bao dung nhân nhượng? Thứ cho thần nói thẳng, Khang Nhạc công chúa có phẩm hạnh như vậy khó đảm nhiệm vị trí hoàng hậu, mong bệ hạ cân nhắc!"
 
"Ngươi im miệng cho trẫm!" Trạm Huyên đang bực quát lên, "Chuyện nhà ngươi không yên, lại còn phải kéo theo trẫm không yên? Khang Nhạc nếu không làm hoàng hậu, trên đời này còn ai xứng?"
 
Trạm Diệp kinh sợ, dù cho Khang Nhạc làm ra việc vô pháp vô thiên như vậy, bệ hạ vẫn cứ bao che nàng ta? Bệ hạ thực là...bị yêu nữ mê hoặc tâm can rồi!

 
 
"Ngươi nếu còn dám ở trước mặt trẫm nói hoàng hậu của trẫm không tốt, thì đừng trách trẫm không nể mặt!" Trạm Huyên làm sao có thể nghe kẻ khác chê trách Trạm Liên? Hắn thấy là Trạm Diệp không giữ nổi vợ mình, trái lại còn trách Liên Hoa nhi của hắn trọng tình trọng nghĩa, thực sự là chuyện cười lớn.
"Bệ hạ!"
 
"Ngươi đừng có gào lên nữa, Khang Nhạc trước nay hành sự có chừng mực, muội ấy làm vậy tự có đạo lý của muội ấy, có phải ngươi còn chuyện giấu trẫm?"
 
Trạm Diệp choáng váng. Khang Nhạc công chúa này không chỉ cường đạo như sấm tới gia phủ hắn gây chuyện, thế thì làm gì có đạo lí quái gì? Bệ hạ bảo vệ cũng quá mức quá thể rồi!
 
"Quận vương phi này của ngươi có ở phủ công chúa cũng chẳng mất miếng thịt nào, vậy trước tiên cứ để nàng ta ở phủ công chúa, ngươi mau quay về, bảo người trong phủ đừng có lắm lời, lời đồn đãi xấu xa gì bên ngoài, ngươi mau làm sáng tỏ, chỉ cần nói là Liên... Khang Nhạc công chúa tới vui đùa ở vương phủ, có chút hơi quá trớn."


Trạm Huyên vẫy tay bảo Trạm Diệp lui ra, Trạm Diệp lại cứ đứng nguyên không nhúc nhích.
 
"Ngươi còn ngớ người ra đó làm gì?" Trạm Huyên trừng hắn,
 
Trạm Diệp buồn bực nói: "Khang Nhạc công chúa sắp ngồi lên đầu thần rồi, thần thực sự tức đến mức không thể nói nổi, không thể không đòi lại chút công đạo, thứ cho thần khó mà phục mệnh."

"Trẫm đang cầu xin ngươi đấy sao? Ngươi đã quên hai chữ khẩu dụ rồi hả?" Ngoại trừ bảo bối Liên Hoa nhi, Trạm Huyên đương nhiên không kiên trì đi lấy lòng ai cả.

 
"Bệ hạ, thần...thần..." Trạm Diệp cắn răng, không nói được câu nào. Chuyện đến nước này, hắn thật sự không nhịn nổi nữa, chỉ sợ hắn lùi một bước, thì hai nữ nhân lớn mật kia lại lấn lên một trượng, hơn nữa bệ hạ sủng Khang Nhạc công chúa như vậy, hắn sợ thật sự sẽ mất đi...vương phi của mình.
 
Trạm Huyên thấy gân xanh đã nổi đầy trán Trạm Diệp, trẻ con sao lại khó dạy vậy, "Ngươi chỉ biết thể hiện với hai người thiếp kia! Việc này còn phải nhờ trẫm dạy ngươi à, tháo dây phải tìm kẻ buộc dây, ngươi đi thuyết phục Đỗ thị, Khang Nhạc còn có thể trói chặt nàng ta sao? Nàng ta chắc chắn vì muốn ngươi dỗ dành, mới náo loạn như vậy."
 
Trạm Diệp như thể thức tỉnh, Khang Nhạc công chúa không biết có lòng tốt thương thảo không, nhưng hắn chỉ cần khuyên nhủ được vương phi của mình thì là xong rồi, cần gì phải cùng nha đầu kia quấy phá loạn lên một hồi!
 
Trạm Diệp đã tìm ra hướng đi, không nhiều lời với Minh Đức đế, vội vã hành lễ rồi phóng nhanh rời khỏi nội điện.
 
Trạm Huyên cũng không rảnh, hắn lập tức sai Thuận An tìm qua các bảo bối trong cung một lượt, xem có thứ gì Trạm Liên chưa từng thấy chưa từng chơi không, tìm xong thì tới gõ cửa hỏi chuyện, đồng thời, hắn cũng không yên tâm Trạm Diệp ngớ ngẩn kia hành sự, sai người chú ý từng lời đồn đãi trong hang cùng góc hẻm, nếu nói lời không hay về Liên Hoa nhi, lập tức xử chết.
 
Chỉ là dặn dò người đi an bài, Trạm Huyên vẫn thấy bất an, ở trong noãn các thong dong đi lại. Liên Hoa nhi rõ biết hành động của mình sẽ gây nên sóng gió lớn, hắn cũng vô cùng khó xử, nhưng nàng vẫn gióng trống khua chiêng, là do nàng tức giận, hay là...cố ý làm thế?
 
Lông mày Trạm Huyên nhăn lại.
 
Lúc dùng thiện, trên trời lại thả xuống một trận tuyết lông ngỗng, nhưng không thể ngăn cản ý muốn rời cung gặp người thương của Trạm Huyên, nhưng kiềm lại bước chân hắn, là đám thần tử lòng đầy căm phẫn, đạp tuyết mà tới.
 

Họ đều là vì chuyện Trạm Liên náo loạn Bình Nam vương phủ mà tới. Những kẻ này ngày thường khó đối phó, hôm nay còn mang đầy vẻ thù địch, nhất trí nói muốn tố cáo Khang Nhạc công chúa, nói nàng vô pháp vô thiên, không coi thiên uy ra gì, xin hoàng thượng nghiêm trị, tốt nhất phế vị trí công chúa, biếm làm thứ dân.
 
Trạm Huyên quát mắng họ một trận, nói họ không lo đại sự, một mực quan tâm cái chuyện con con này.
 
Chúng đại thần hết sức đấu tranh, thà chết bám lấy lỗi sai của nàng không đáp một lời.
 
Thần tử dâng sớ cho Minh Đức đế đều nói rõ ràng, họ không phải đang quan tâm chuyện con con, mà là quan tâm vị trí hoàng hậu bên cạnh hoàng đế.
 
Khang Nhạc công chúa được bệ hạ sủng ái, nhưng chúng thần không quan tâm, chỉ nói việc nàng ta từng hòa ly, nhận vị trí nghĩa muội sắc phong, đã là bồi thường cho cái nhầm của hoàng đế, nhưng Minh Đức đế lại một mực, ngày ngày sủng ái với Khang Lạc công chúa càng tăng, lời nói cử chỉ đều trân trọng, thêm nữa hôm nay trong cung có tin truyền tới, họ mới phát hiện bản thân đã sai, chuyện tới bước này sao mà quay đầu, chỉ có thể bóp chết mối họa ẩn này ngay trong nôi. Cả một đoàn có lão thần đứng đầu, mạo hiểm gió tuyết tiến cung cản thánh giá.
 
 
Trạm Huyên vốn không nhịn được kẻ khác có ý kiến về Trạm Liên, nghe mấy lão già cứ dăm ba câu lại bảo nàng không ra sao, đã sớm lửa giận bùng bùng.
Nếu như một năm trước Trạm Huyên cứ để họ nói vài câu trách cứ rồi thôi, nhưng từ khi ở chiến trường sinh tử trở về, tâm can hắn đã cứng rắn hơn nhiều, hắn chỉ biết nói không nghe, tức là tội kháng chỉ, tất cả đều lôi ra đánh phạt. Bản thân không quan tâm lời kêu than của thần tử, hừ lạnh một tiếng cải trang rồi rời cung.
 
Bên trong khó khăn lắm mới giấu được một món đồ chơi nhỏ, Trạm Huyên kệ tuyết lớn đi vào phủ công chúa. Mậu Nhất vừa thấy hoàng đế đã bị tuyết nhuộm thì vô cùng kinh ngạc, hắn không khỏi đưa mắt nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, không tin nổi bệ hạ rời cung vào ngày thời tiết tệ vậy.
 
Trạm Huyên làm gì có thời gian nhìn Mậu Nhất, hắn chỉ lo lắng bảo bối tức giận chưa hết không gặp hắn.
 
Trạm Liên hôm nay đi nghỉ rất sớm với Đỗ Cốc Hương, hai người nằm trên giường thì thầm to nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy tin báo khách quý tới. Nàng không khỏi kinh ngạc đứng dậy, mượn ánh nến nhìn về phía đụn tuyết chất đầy cửa, mím chặt môi hồng.

 
Đỗ Cốc Hương tất nhiên biết khách quý là ai, nàng ta cũng kinh ngạc như Trạm Liên, chỉ là trong lòng hơi thấp thỏm, sợ bệ hạ đạp tuyết tới, là để hỏi tội.
 
Chỉ là trong lòng có loạn tới đâu, vẫn ăn mặc chỉnh tề ra ngoài nghênh giá.
 
Hai người rời phòng, Trạm Huyên vẫn đang để người hầu thay giày đã ướt nhẹp cho, ngâm chân trong chậu nước nóng. Thấy Trạm Liên đi tới, liền cười vẫy tay gọi nàng đến cạnh.
 
Trạm Liên tâm tư rối loạn ra đón, thấy hắn đã ướt đẫm trán, hồng cả tay, lại nhìn cương mặt tuấn tú cười mỉm, một dòng cảm xúc khó nói thành lời cuồn cuộn trào lên, nàng duỗi tay nóng ấm ôm lấy gương mặt lạnh lẽo của hắn, khẽ thở dài một tiếng sâu thẳm.
 
Trạm Huyên mặc dù được thỏa cơn mong nhớ, nhưng sợ tay nhỏ nhiễm lại, nhẹ kéo nàng ra.
 
Trạm Liên lại duỗi hai tay, áp lên má hắn, vuốt hàng lông mày dính tuyết, "Lạnh không?"
 
"Không lạnh." thấy giọng nàng dịu dàng, Trạm Huyên khẽ nói, lại lấy một túi gấm trong ngực như dâng lên, "Liên Hoa nhi, trẫm mang đồ chơi tới cho muội này."
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi