ĐẠI THỢ RÈN TIỂU MẬT ĐÀO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bốn chữ " Tiểu Đào nhà ta" làm cho Tiểu Đào càng thêm ngượng ngùng, trong lòng lại ngọt như mật. Ngượng ngùng nhìn hắn, khuôn mặt ửng hồng thẳng lưng đi, đem củi dưới đáy bếp bỏ ra ngoài: " bồn rửa chân ở đâu? Muội lấy nước cho huynh." Hoắc Trầm thụ sủng nhược kinh, mặt đều là vẻ khó tin, sao đột nhiên chuyện rửa chân của hắn lại được như thế này. " không cần a, ta tự mình làm là được rồi." Hắn đi nhanh vào trong phòng cẩn thận để lên giường đất, cầm lấy bồn rửa múc nước vào bồn. Hoắc Trầm ngồi cạnh giường đem chân rửa sạch sẽ, lại dùng khăn lau sạch nước còn động trên chân. Lúc này mời nâng hai chân lên giường đất cầm lấy giày vải, tay chân cực kì nhẹ nhàng mà đi vào.

" hắc, hắc, thật là đẹp thật thích hợp." Hoắc Trầm đem hai bàn chân chạm chạm vào nhau vui mừng nhìn, tiếc phải đi xuống đất. Tiểu Đào duỗi tay sờ sờ vào giày, gật đầu nói: " ừ, phía trước giày còn dư một chút, nếu đi vớ vào là vừa vặn. Di? Huynh như thế nào lại không đi vớ a?"

Hoắc Trầm ngượng ngùng gãi đầu, dùng dư quang liếc nhìn giày cũ bên trong cũng là vớ cũ, ngượng ngùng lấy ra, ngập ngừn nói: " vớ của ta quá cũ rồi, không hợp với đôi giày mới này, ngày mai ta cũng sẽ đi như vậy sẽ trực tiếp đi lên, không đi vớ cũng đúng, giày cũng không bị rơi xuống."

Tiểu Đào cười khúc khích: " nhìn huynh, vớ hỏng còn không nói thẳng a, trong nhà còn vải vụn hay không? Muội làm cho huynh."

" oa! Được a!" hoắc Trầm đặc biệt cao hứng, không chỉ có giày mới do người trong lòng làm cho bây giờ lại đucợ tiện thêm một đôi vớ mới, đây là diều hắn trăm triệu lần không nghĩ tới.

Hoắc Trầm muốn xuống giường, lại có chút rối rắm trừng mắt nhìn đôi giày mới, dùng sức bước xuống nhưng lại không dám động.

Tiểu Đào bị hắn chọc cười không thôi: " huynh hôm nay không bỏ được đi trên đất,ngày mai chung quy vẫn phải đi, chẳng lẽ, đôi giày này cả đời huynh không tính đi nó hay sao?"

Hoắc Trầm khe khẽ thở dài, không thể không hạ chân xuống đi lấy rổ kim chỉ cùng vải vụn. " nếu là trước mắt còn có giày khác để đi, ta thật sự luyến tiếc đi đôi giày này, đây chính là vật đính ước mà vị hôn thê đưa a, đi trên chân thật làm người ta đau lòng mà."

Tiểu Đào bị hắn nói mà ngượng ngùng, kiều thanh trách mắng: " huynh nói bừa gì vậy? ai là vị hôn thê của huynh."

Hoắc Trầm bung rổ kim chỉ bước nhanh đi tới, không nghe rõ lời nàng nói, cho rằng nàng nói phải đi về, liền ôn nhu cùng nàng thương lượng: " hôm nay đã trễ thế này, cũng đừng trở về, hơn nửa đêm đưa muội về nhà sẽ bị người trong thôn nhìn thấy, chỉ sợ sẽ có nhàn thoại không bằng ngày mai ta lại đưa muội trở về."

Tiểu Đào gật nhẹ đầu,đã quyết định gả cho hắn, đêm nay liền ngủ nơi này đi. Nàng biết Hoắc Trầm là người như thế nào, chắc chắn sẽ không nhân cơ hội này làm chuyện gì quá phận.

Tiểu Đào xâu chỉ an vị bên bàn bát tiên, ở dưới ánh nến lẳng lặng khâu vá cho hắn. Hoắc Trầm ngồi đối diện nàng chống cằm nhìn nàng không chớp mắt, càng nhìn trong lòng càng thoải mái.

Rất nhanh vớ liền làm tốt, Hoắc Trầm thử đi một bên chân lớn nhỏ vừa vặn đi thực thoải mái.

Trăng lên giữa trời, thời điểm không còn sớm. Tiểu Đào che miệng lại nho nhỏ ngáp một cái, bị Hoắc Trầm nhìn thấy, vội vàng chạy tới phong bếp lấy nước ấm cho nàng rửa chân.

" Tiểu Đào, cái này là bồn gỗ mới chưa dùng qua muội dùng nó rửa chân đi." Hoắc Trầm mặt đầy tươi cười.

" muội dùng bồn rửa của huynh không phải là được rồi hay sao? Hà tất lại lãng phí một cái bồn mới a."  Tiểu Đào tuy rằng là một cô nương thích sạch sẽ nhưng nàng cảm thấy Hoắc Trầm dùng bồn kia cũng không có dơ.

" kia... kia cái bồn kia ta dùng cũng đã lâu, muội dùng cái này đi."

Tiểu Đào không chê hắn dơ làm trong long hắn thật cao hứng, nhưng hắn vẫn rất ngại đem bồn rửa chân hắn đã dùng hơn hai tháng đưa cho nàng dùng.

Tiểu Đào không cùng hắn tranh, chỉ nhẹ nhàng cởi giày cùng vớ, đem chân trắng trắng nhỏ nhỏ cho vào trong nước ấm. Chân cô nương là không thể để tùy tiện cho nam nhân xem, chính là hắn lại không chịu chủ động tránh đi, Tiểu Đào cũng ngại đuổi hắn đi. Cứ như vậy đỏ mặt ở dưới ánh mắt chăm chú của nàng đem chân rửa sạch.

Hoắc Trầm nhìn đến hai mắt đăm đăm, trong lòng cũng thấy ngứa, bàn chân kia thật xinh đẹp thật nhỏ a... đặc biệt lại trắng, ngón chân thời điểm đụng vào nước, nghịch ngợm giật giật làm tâm hắn cũng nhảy lung tung không ngừng.

Tiểu Đào rửa xong chân, hắn vội vàng chạy tới bưng nước rửa chân đi đổ. Tiểu Đào ngồi cạnh giường đất, nhìn xem hắn cướp việc mà làm, cảm thấy đặc biệt buồn cười, chính là quay đầu quét mắt nhìn bộ đệm chăn duy nhất nàng có điểm phát sầu.

Thời điểm Hoắc Trầm đi đổ nước về nhìn thấy bộ mặt rối rắm của Tiểu Đào, nhìn theo ánh mắt của nàng đi liền minh bạch suy nghĩ trong lòng của tiểu cô nương: " Tiểu Đào, ta trở về hơn hai tháng hàng ngày là dùng chăn đệm cũ, còn bộ này là đệm chăn ta mang tới từ Thâm Châu còn mới chưa có sử dụng qua, muội dùng cái này đi."

" chính là..." Tiểu Đào khó xử nhìn bộ chăn đệm. Chỉ có một bộ không thể nào hai người ngủ chung một bộ đi? Còn có một biện pháp, chính là không trải đệm giường, vóc người nàng nhỏ cố gắng một chút, còn chăn đưa cho Hoắc Trầm nhưng gối đầu chỉ có một, cũng không dễ làm.

Hoắc Trầm thấy Tiểu Đào không nhúc nhích, đầu tiên là có chút buồn bực cho rằng nàng ghét đệm chăn của hắn dơ. Chính là nghĩ lại thì thấy không đúng, vừa rồi nàng không chê bồn rửa chân của hắn dơ nha.

Chợt hiểu ra, hắn biết Tiểu Đào do dự cái gì, vội vàng từ trong tủ ra cầm bộ chăn khác ra tới: " Tiểu Đào, ta vừa rồi chưa nói rõ. Ý ta là trong nhà bộ chăn này đều là từ mười mấy năm trước, quá cũ hơn nữa mấy ngày nay cũng chưa có phơi qua, nếu đưa cho muội sợ muội không thoải mái, muội ngủ bộ chăn mới đi."

Tiểu Đào mới hiểu ý tốt của hắn, thoải mái gật đầu, bò đến bên trong giũ ra đệm chăn trải giường chiếu: " vậy huynh tối nay ngủ chỗ nào?"

" ta ngủ ở phòng cách vách, nếu có việc có thể kêu ta liền nghe thấy, muội nếu chê ta ngủ gần ta có thể đến phòng phía đông ngủ, ở giữa là phong bếp muội sẽ không phải ngại."

Hoắc Trầm ôm chăn đệm thành thành thật thật đứng chờ Tiểu Đào hạ lệnh. Tiểu Đào vui sướng mà nhìn Hoắc Trầm cảm thấy mình nhìn không sai không có lầm người, hắn thật là một hán tử thành thật, không làm mình khó xử: " vậy huynh liền ngủ ở cách vách đi, rời xa quá muội sẽ sợ."

" được" Hoắc Trầm ôm chăn vô cùng cao hứng đi phòng cách vách, trải tốt giường, chỉ mặc một cái quần lót, chui vào ổ chăn.

Tiểu Đào ngồi bên cạnh ổ chăn, đang rối rắm. Áo ngoài đã mặc vài ngày trời, hôm nay lại quét rác, lại ngồi xe, hứng không ít bụi đất trên đường. Nếu là trực tiếp ngủ như vậy, sẽ làm dơ ổ chăn nhà hắn. Hơn nữa nàng cũng không có thói quen mặc áo ngoài ngủ, mấy năm nay ở nhà nàng đã có thói quen là mặc yếm đi ngủ, nhẹ nhàng thoải mái.

Tối hôm qua ngủ cùng mấy nha hoàn khác trên một giường lớn, nàng không dám cởi bỏ áo khoác dày nặng bên ngoài, cả đêm cũng không ngủ được. Đương nhiên, tối qua không ngủ được, chủ yếu là vì tâm tình không tốt. Hôm nay tâm tình nhẹ nhàng một chút. Chính là nghĩ lại cách vách là một nam nhân, nàng có chút xấu hổ cởi quần áo.

Cách vách dần yên tĩnh, Hoắc Trầm giống như đã chui vào ổ chăn ngủ, Tiểu Đào mới nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo, đem hai tầng áo cởi bỏ để sang bên cạnh, lại cởi lưng quần, đem quần cởi phóng sang một bên.

Động tác của nàng rất nhẹ, sợ bị người bên cách vách nghe thấy động tĩnh cởi quần áo. Biết là hắn sẽ không xông tới nhưng bị người khác nghe thấy âm thanh như vậy suy nghĩ miên man sẽ rất xấu hổ. Quay đầu lại nhìn lên, Tiểu Đào phát hiện ra một vấn đề nhỏ. Nhà Hoắc Trầm quá lớn giường cách bàn bát tiên quá xa, không giống nhà mình có thể thổi tắt đèn dầu một cách nhẹ nhàng. Nàng hít sâu một hơi, hướng tới ngọn đèn hung hăng thổi. Ánh đèn lay động một cái chung quy là không có tắt, Tiểu Đào thất bai chu miệng nhỏ, lại hướng ra ngoài xê dịch mông, nghiêng thân mình hít sâu một hơi. Nếu lần này đèn không tắt chỉ có thể đi giày xuống đất đi ra thổi thôi.

" Tiểu Đào, ta tới giúp muội thổi tắt đèn." Thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa, Tiểu Đào đang phồng má chuẩn bị lần nữa thổi đèn sợ đến mức lập tức trợn mắt, chui nhanh vào trong chăn, kéo chăn che kín đầu trong lòng loạn thành một đoàn.

Hoắc Trầm đồng dạng chấn động, nhưng là kinh hỉ, không phải kinh hách. Hắn thấy được ---- bả vai trắng nõn của Tiểu đào, yếm đỏ che đi bộ ngực cao cao, trên yếm còn thêu nụ hoa thập phần kiều diễm.

" Tiểu Đào, ta....ta là sợ muội, muội, muội thổi không được đèn, mới đến giúp muội thổi. Ta không có cố ý, ta..."  Hắn ngoài miệng hoảng loạn giải thích, thân thể lại có phản ứng chân thật suy nghĩ của hắn bây giờ nhất. Sợ bị Tiểu Đào nhìn thấy, vội vàng thổi tắt đèn, xoay người, nhìn thẳng về phía Tiểu Đào.

Hoắc Trầm nuốt một ngụm nước bọt trong bóng đêm đứng đã lâu, mới chậm rãi dịch chân đến bên giường đất, duỗi tay chọc chọc trên đống chăn: " Tiểu Đào, muội giận ta sao? Ta thực sự không có cố ý, muội tha thứ cho ta được không?"

Tay Tiểu Đào gắt gao nắm chặt chăn tuyệt đối không chịu buông tay. Biết sức mình không bằng hắn sợ bị hắn kéo ra, liền ở trong ổ chăn nói ra; " huynh mau đi ra."

Hoắc Trầm có điểm mất mát Tiểu Đào chưa nói tha thứ cho hắn, chỉ nói hắn đi ra. Nàng không vui ngày mai có thể không cho hắn đi cầu hôn nha.

" Tiểu Đào, muội nói tha thứ cho ta, ta liền đi." Hoắc Trầm cố chấp mà đứng ì bên cạnh giường đất, vừa không dám dùng sức không dám kéo chăn ra, lại không chịu rời đi.

" muội tha thứ cho huynh." Tiểu Đào nhẹ giọng nói.

Hoắc Trầm khóe môi nhếch lên, tâm tình rộng mở thông suốt, vẫn là có chút lo lắng, liền dùng sức kéo chăn xuống một đoạn, lộ ra khuôn mặt nhỏ của Tiểu Đào: " Tiểu Đào, ta nghe không rõ muội nói lại lần nữa đi." Tiểu Đào liếc mắt nhìn Hoắc Trầm một cái, ánh sáng quá mờ, thấy không rõ biểu tình của hắn, chỉ có thể nhìn đến cơ bắp cường tráng trên người hắn. " muội tha thứ cho huynh, mau đi về ngủ đi." Âm thanh tiểu cô nương ngọt ngào ôn nhu, nghe vào ngọt vào tận trong lòng, tâm cũng ngứa theo.

Có ai đoán được hành động tiếp theo của anh Hoắc là gì không, đố vui có thưởng nhé -)))

Phòng cách vách thường cách nhau như th này thường thì người hầu ngủ phía bên ngoài chờ chủ gọi dễ dàng nghe thấy vào hầu

Phòng cách vách thường cách nhau như thế này, thường thì người hầu ngủ phía bên ngoài chờ chủ gọi dễ dàng nghe thấy vào hầu.

Phòng ngủ nhà siêu giàu nhé ừ trong cung đấy-

Phòng ngủ nhà siêu giàu nhé, ừ trong cung đấy-))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi