ĐẠI TỤNG SƯ

Q1 – CHƯƠNG 2: MỘT THỎI VÀNG KHỐI

Editor: Luna Huang
“Đều đàng hoàng một chút cho lão tử.” Trong bảo điện, bảy nam nhân thân cao mã đại hung thần ác sát, vây quanh một vị đại hồ tử ăn mặc khôi giáp thân hình khôi ngô dáng vẻ bệ vệ, người này ước chừng chừng hai mươi lăm tuổi, thanh âm vang dội chấn lỗ tai của người khác phát đau, “Dám trộm đồ của lão tử, không muốn sống nữa rồi.”

Củ cải nhỏ lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn, cảnh giác nói: “Những người này không dễ chọc.”

Củ cải nhỏ can thiệp thất bại, bọn họ bị đại hán lấy đao buộc vào bảo điện. Bảo điện rách nát, trên mặt đất trải rất nhiều rơm rạ, phật tượng lệch qua bên tường, giữa đất trống, ngoại trừ những đại hán này, còn có một đàn khất cái bị vây khốn, co rúm lại ngồi chồm hổm với nhau.

“Người nào là Lại Tứ?” Ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn đảo qua, mười bốn tên khất cái, sáu thiếu niên, bốn người trung niên, hai hài tử nửa lớn hai lão nhân, một người trong đó tóc dài thắt gút, tặc mi mày thử: “Là người ở giữa?”

“Nương, người thật thông minh.” Củ cải nhỏ gật đầu, “Bất quá, hiện tại người nhớ thương Lại Tứ có phải có chút không thích hợp hay không, chúng ta đang gặp phải phiền toái mà.”

Đường nhìn của Đỗ Cửu Ngôn rơi vào trên người đại hồ tử.

“Ai trộm, chủ động đứng ra.” Đại hồ tử chống đao trên mặt đất, phát sinh một tiếng bịch, dọa mọi người hết hồn.

Trong đám khất cái, trên mặt một khất cái có một vết sẹo xấu xí, nhưng khí chất nho nhã đứng lên. Hắn ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thanh âm ôn nhuận, ngữ khí cao ngạo: “Bắt tặc phải có tang(vật), ngươi nói chúng ta trộm đồ của ngươi, thỉnh lấy chứng cứ ra.”

“Là Trần tiên sinh.” Củ cải nhỏ thấp giọng nói: “Hắn là người tốt.”

Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng, không nói chuyện.


“Ngụy biện với lão tử, trong ngôi miếu đổ nát này cũng chỉ có các ngươi, không phải là các ngươi còn có ai.” Hảo tử nam(ông mặt râu) chỉ vào thị vệ mặc hắc bào bên người nói: “Đổng Đại chính mắt nhìn thấy trong số các ngươi có người chạm bao phục của ta.”

“Hắn thấy người nào?” Trần tiên sinh hỏi.

Đổng Đại cao gầy, cầm mã đao hai thước trong tay, lại gần thấp giọng nói với hồ tử nam: “Chủ tử, lúc. . . Lúc đó ta không lưu ý, bất quá, chúng ta không cần nói lời vô ích với đám người vô lại này, trực tiếp giết hai người, không sợ bọn họ không giao ra không giao đồ ra.”

Trần tiên sinh lãnh hô: “Không chứng kiến tại chỗ không tra rõ ràng liền dám giết người, trong mắt các ngươi còn có vương pháp không?”

“Cút sang một bên.” Hồ tử nam trừng mắt Đổng Đại một cái, hướng về phía đám khất cái nói: “Lão tử chính là vương pháp. Từ giờ trở đi, lão tử đếm tới mười, người trộm đồ tự đứng ra, bằng không lão tử chém đầu từng người một.”

Nói xong, hắn bắt đầu đếm, bên trong miếu một mảnh tĩnh mịch.

Không khí ngột ngạt.

Vọng Thư Uyển.com
“Nương.” Củ cải nhỏ có chút sợ, lại cứng rắn ưỡn ngực, “Nương, ngươi đừng sợ, có ta ở đây.”

Nguyên chủ quá hèn nhát, mới có thể để một tiểu hài tử bốn tuổi kiên cường như thế, “Không có việc gì, chúng ta không có hiềm nghi.”

“Các ngươi.” Đổng Đại bỗng nhiên chỉ vào mẫu tử bọn họ, “Câm miệng!”

Đỗ Cửu Ngôn âm thầm xì một tiếng khinh miệt.


“Mười.” Hồ tử nam đếm tới mười, vẫn không có người nào đứng ra, hắn giận dữ đứng dậy, đưa đao gác vào trên cổ một thiếu niên khất cái gần nhất, “Vẫn chưa có người nào thừa nhận, vậy lão tử chém ngươi trước.”

“Là hắn.” Thiếu niên khất cái sợ đến tè trong quần, không chút nghĩ ngợi liền chỉ vào Trần tiên sinh, “Là, là hắn trộm, ta thấy được.”

Trần tiên sinh tức giận run, “Ngươi ăn nói bừa bãi, ta không có trộm.”

“Chính là hắn.” Phía sau Lại Tứ đi đầu, ba bốn khất cái cũng phụ họa theo, cùng nhau chỉ vào Trần tiên sinh, “Chúng ta đều nhìn thấy.”

Một thiếu niên khất cái mắng: “Lại Tứ, ngươi là thứ không biết xấu hổ, ngươi dám nói xấu Trần tiên sinh, ta liều mạng với ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn phát hiện, tay phải của thiếu niên khất cái này có chút cứng ngắc, còn mang theo một cái bao tay kỳ quái.

“Đè xuống.” Hồ tử nam dứt lời, vài người đi tới ngăn chặn khất cái mang bao tay, hắn nhìn chằm chằm Trần tiên sinh, cười lạnh một tiếng, “Có gan trộm, không có gan nhận, lúc nãy bất quá ngôn từ xác thật! Giao đồ vật ra, lão tử tạm tha ngươi một mạng, không thôi trước chặt tay, sau chặt chân của ngươi!”

“Ta không có!” Trần tiên sinh bị thị vệ đẩy ra ngoài, như trước nghễnh đầu, “Tuy ta là khất cái, lại không bao giờ làm chuyện trộm gà sờ chó, các ngươi không có chứng cứ, đừng vội oan uổng cho ta.”

“Một tên khất cái còn bày đặt nho nhã.” Đổng Đại nói: “Chủ tử, nhất định là hắn lấy, người như thế là giả tạo nhất.”

Củ cải nhỏ giật giật, Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Nương, Trần tiên sinh là người tốt, hắn còn dạy ta học chữ.” Củ cải nhỏ cau đôi mày thanh tú, “Hắn sẽ không trộm đồ đâu.”


Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, hỏi: “Ngươi cũng biết?”

“Chúng ta tới Bảo Khánh sáu ngày, vẫn ở chỗ này, Lại Tứ là người xấu, nhưng Trần tiên sinh và Ngân Thủ bọn họ đều là người tốt.” Mắt của củ cải nhỏ chuyển nhanh như chớp, “Nương, ngươi đừng, ta nghĩ biện pháp cứu Trần tiên sinh.”

“Không giao đồ ra, ai cũng không đi được.” Đỗ Cửu Ngôn kéo củ cải nhỏ.

Củ cải nhỏ nói: “Vàng rất dễ thấy, mọi người chúng ta cùng tìm, nhất định tìm được.”

“Thật muốn cứu?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn củ cải nhỏ, củ cải nhỏ gật đầu, “Muốn!”

Vọng Thư Uyển.com
Hồ tử nam không có kiên nhẫn, cử đao hướng về phía Trần tiên sinh vung cánh tay lên, đao phong cuốn hàn quang. . . Đúng lúc này, một đạo thanh âm thanh lượng hô: “Chờ chút.”

Đao ngừng lại, tất cả mọi người nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

Một người mặc đoản quái xám đi ra, dáng dấp mặc dù thanh tú, nhưng lại có một mái tóc ngắn xõa ngang vai, rất quái dị. Đổng Đại trước một bước, nâng đao chặn, quát dẹp đường: “Ồn ào cái gì, muốn chết có phải hay không?”

Thần sắc của Đỗ Cửu Ngôn bất biến, lo lắng đẩy đao che ở trước mặt ra, nghênh ngang đứng ở trước mặt hồ tử nam: “Đồ đã bị mất thì tìm, hà tất đại đông can qua muốn mạng người.”

Hồ tử nam cà một tiếng gác đao lên trên cổ của Đỗ Cửu Ngôn: “Ngươi đứng ra, đồ do ngươi trộm?”

“Tiểu cửu.” Trần tiên sinh kéo Đỗ Cửu Ngôn, mười mấy khất cái phía sau cũng là vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng.

Nữ nhân gọi tiểu cửu này mang theo hài tử tới đã mấy ngày, vẫn điên điên khùng khùng nói mình là hoàng phi hoàng hậu, nàng đến Bảo Khánh tìm phu quân, ngày hôm nay Lại Tứ dỗ nàng, nói đưa nàng đi tìm phu quân, vốn có muốn bán nàng vào thanh lâu, không nghĩ tới nữ nhân điên có cái cổ cực cứng, trong lúc dây dưa Lại Tứ thất thủ dùng cục gạch đánh nàng, lúc đó nàng không còn thở, còn tưởng rằng đã chết, không nghĩ tới cư nhiên lại còn sống.

Hiện tại đứng ra, nhất định là có mao bệnh.


“Tiểu cửu, không có quan hệ gì với ngươi.” Trần tiên sinh khuyên Đỗ Cửu Ngôn, phía sau hắn lập tức có người nhân cơ hội hô: “Là nàng, đồ do nàng lấy, các ngươi giết nàng là được.”

Người nào vô sỉ như vậy? Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua, người nói chuyện quả nhiên là Lại Tứ.

Được, ta nhớ ngươi rồi.

“Mấy cái gì, ta giúp ngươi tìm.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Hồ tử nam nhìn nàng, hí mắt lộ sát khí, “Một thỏi vàng, ngươi đây là biết rõ còn hỏi giả ngu với ta sao?”

“Ta không lấy, nhưng ta có thể giúp ngươi tìm được.” Đuôi lông mày của Đỗ Cửu Ngôn giương lên, chắp tay nhìn hồ tử nam, “Bất quá, vàng tìm được rồi, phải đem đỉnh vàng đó cho ta làm thù lao!”

Hồ tử nam cười, không chỉ hắn, người trong phòng đều cười, người ta lao lực khí lực chính là vì tìm vàng, tìm được lại phải đưa ngươi làm thù lao, vậy hắn còn tìm làm gì nữa.

“Quả nhiên là người điên.” Lại Tứ gắt một cái, đám khất cái cũng cười nhạo, người điên như vậy không gốc(rễ) không đấy, giết cũng sẽ không ai thay nàng xuất đầu.

“Tiểu Bảo.” Thiếu niên khất cái mang bao tay hướng về phía củ cải nhỏ hô: “Mau gọi nương ngươi về, nàng điên rồi sao, đây là chịu chết.”

Củ cải nhỏ lắc đầu, “Ngân Thủ ca, nương ta không phải người điên.”

“Đây còn không điên?” Ngân Thủ quả thực không dám tin tưởng.

Củ cải nhỏ sùng bái nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Nương ta thật là đẹp mắt.”

Ngân Thủ không nói gì, trừng mắt khinh bỉ nói: “Một hồi chết càng đẹp mắt.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi