ĐẮNG LÒNG


Lâm Khang mở miệng định nói điều gì đó, nhưng trong lòng vẫn còn đắn đo.
Anh ta có lên nói với người đàn ông một điều vô cùng quan trọng không?
Chỉ sợ với tính cách đạo mạn của người đàn ông, chỉ sợ lời chưa nói hết đã bị anh chối bỏ rồi.
Thấy trợ lý không trả lời lại, Lục Triết Tần liếc nhìn anh ta một cái.
Anh cau mày, gương mặt dù đang xanh xao nhưng vẫn lộ rõ vẻ khó chịu đăm đăm.
“Cậu có nghe những gì mà tôi nói không?”
Lâm Khang vò đầu bứt tóc, trong đại não thoáng qua cảnh tượng đập phá đồ đạc của Lục Triết Tần sau khi nhận được tin sốc này.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, Lâm Khang rùng mình, toàn thân sởi gai ốc.
Đây là ở bệnh viện, nếu Lục Triết Tần không kiềm chế được lửa giận, chắc chắn một số thiết bị trong phòng điều trị này sẽ bị đập phá.
Đã gần mười phút trôi qua, Lục Triết Tần không nhận được câu trả lời của anh chàng trợ lý, trong lòng anh dấy lên một tia dự cảm chẳng lành.
“Lâm Khang!”
Anh thật sự đã tức giận rồi!
Người đàn ông ghét nhất người khác không trả lời mình ngay lập tức.
Người hỏi có mà người chẳng thèm trả lời.

Lâm Khang giật mình, ngay lập tức đáp lại.
“Dạ, Lục tổng!”
“Cậu biết tôi ghét nhất là im nặng mà!”
“Tôi… tôi biết…”
Dường như đọc được suy nghĩ nội tâm của người trợ lý, Lục Triết Tần đoán được đối phương đang giấu diếm mình điều gì đó.


Anh không càm ràm nhiều lời, trực tiếp lên tiếng yêu cầu vào thẳng vấn đề.
“Cậu đang giấu tôi điều gì sao?”
“Tôi… tôi…”
“Có gì nói thẳng ra, đừng lòng vòng cũng đừng chọc tôi tức điên lên!”
Người đàn ông vẫn giữ vững phong độ ngông cuồng như khi còn khoẻ, một mình một lập trừng.
Nghe giọng nói kiềm chế cơn tức giận của vị tổng tài lãnh khốc, cậu trợ lý bị doạ sợ đến nỗi tim đập chân run.

Trong lòng thầm niệm phật cầu qua khỏi kiếp nạn, Lâm Khang hít một hơi thật sâu, dùng hết sự dũng cảm có trong lòng mình, nhưng chỉ sợ nói ra lại làm không công mất mấy tháng.
“Nói…”
Lục Triết Tần tăng âm lượng chất giọng, Lâm Khang hoảng sợ đến toát mồ hôi hột.
“Lục tổng, anh phải chắc chắn với tôi, sau khi nghe tin nóng mà tôi sắp thông báo, anh không được tức giận cũng như đập phá đồ đặc tròng phòng bệnh.”
Toàn đồ đắt tiền, đến đập phá để trút cơn giận e rằng ví tiền nhanh cạn lắm đây.

“Cậu không có quyền ra lệnh cho tôi! Nếu không muốn hàm răng thiếu vài cái răng thì con mẹ nó nói nhanh lên!”
“Lục lão gia… Sau khi biết Lục tổng xuất viện, ông ấy không muốn anh phải cô đơn đến già… cho nên… cho nên đã tìm đối tượng để kết hôn với anh.

Đợi qua một tháng nữa, hôn lễ sẽ được tiến hành!”
“Mẹ kiếp, cậu nhắc lại lần nữa!”
“Bình tĩnh, Lục tổng! Nếu như mà anh tức giận, ngân sách của công ty sẽ bị sa sút!”
“Tôi mặc kệ! Bằng tuổi này rồi mà vẫn bị lão ta kiểm soát! Tôi không cam tâm!”
Lục Triết Tần thật sự bị tin tức này chọc điên rồi!
Một chàng thanh niên gần hai mươi chín tuổi, làm bất cứ việc gì, từ việc nhỏ nhặt nhất đến việc lấy vợ, đều nằm dưới kiểm soát của một người cha đầy quyền lực.

Lục Triết Tần giận dữ giật dây truyền nước ra khỏi ven của mình, bước xuống giường, đưa mắt nhìn thấy máu đo nhịp tim, anh ngay lập tức xông đến, nhắm đến đồ vật xấu cố kia.
Vào giây phút bàn tay to khoẻ kia cách máy đo nhịp tim chỉ vài centimet, Lâm Khang vội vã xông đến kịp thời ngăn cản động cơ gây phá của người đàn ông.
“Lục tổng! Lục tổng! Anh bình tĩnh lại đi!”
“Con mẹ nó cậu buông tôi ra!”
Lâm Khang ôm khư khư người đàn ông lại, bấm chuông gọi bác sĩ đến hỗ trợ.
Cũng may bác sĩ đã đến kịp thời, tiêm vào người anh liều thuốc an thần, khi ấy Lục Triết Tần mới bớt náo loạn.
“Lục tổng, anh không nên vùi mình vào quá khứ đầy lỗi lầm kia! Anh phải lãng quên chúng đi, vực dậy làm lại tất cả.

Lục thiếu phu nhân ở trên thiên đàng nhìn thấy, cô ấy chắc chắn sẽ buông bỏ chấp niệm còn dang dở, mới đi đầu thai được chứ?”
Lục Triết Tần im lặng, giờ phút này trợ lý khuyên nhủ anh cũng bỏ ngoài tai.
Lâm Khang thở dài, định nói điều gì đó, bỗng nhiên cửa phòng bệnh được mở ra, bóng dáng của một người đàn ông xuất hiện.
Anh ta ngoảnh đầu lại, gật đầu chào hỏi đối phương.
“Bác sĩ Thanh!”

Thanh Mạc Kha gật đầu, trên tay cầm hồ sơ bệnh án bước vào, ánh mắt ra hiệu trợ lý tạm thời rời đi.
Lâm Khang ngay lập tức hiểu ý, anh ta đứng dậy, đậy cặp lồ ng cháo hẳn hoi, sau đó nhấc chân rời đi.
Lục Triết Tần từ đầu đến cuối vẫn nhắm nghiền hai mắt lại, nhưng anh vẫn biết người đến gặp mình là ai.
Ở trong bệnh viện tư nhân này, ngoài người đứng đầu Thanh Mạc Kha ra thì chẳng có ai ngang nhiên bước vào phòng bệnh của anh vào giờ này.
Thanh Mạc Kha đi đến, kéo ghế ngồi xuống gần cạnh giường, hai chân vắt chéo lại với nhau, bàn tay thon dài lật từng trang bệnh án.

Bầu không khí chìm vào trạng thái im lặng.
Tiếng thở dài đều đặn.
Sau vài phút xem qua bệnh án, Thanh Mạc Kha ngẩng đầu lên, nhìn về phía con người đang nằm ung dung trên giường.
“Trong người có còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Tôi không có chắc!”
“Cậu bị mất ngủ!”
“Có lẽ vì đánh mất một người nên đã bị trừng phạt!”
“Chuyện đã là của hơn sáu tháng về trước rồi, đừng nên nhắc lại làm gì!”
Lục Triết Tần nghe xong chỉ biết nhếch môi cười nhạt.
Hắn ta bảo anh nên quên chuyện cũ đi sao?
Nói thì nghe xuông tai lắm, nhưng làm thì lại rất khó.
Lục Triết Tần làm cho có thể dễ dàng quên đi chuyện đó được.
Đối với anh, đều này khó khăn vô cùng.
Nếu như Khúc Lệ San muốn bản thân mình không còn yêu người đàn ông nữa, cô tìm đến con đường chết để giải thoát trái tim của mình.
Con người ta chết đi rồi, mọi cơ quan đều ngừng hoạt động, cô vĩnh viễn sẽ không chịu cảnh bi tàn khi yêu một người vô tâm như vậy.
Cũng giống như người con gái, muốn quên đi mọi quá khứ bi thương tàn khốc đó, một là Lục Triết Tần đánh mất mảnh ký ức đó, hai là lựa chọn con đường của Khúc Lệ San, có như vậy mới giải thoát được bản thân mình.
“Cậu nói tôi không nên nhắc lại sao?”
Lục Triết Tần cong môi, nở nụ cười đầy chua chát.
“Xin lỗi, tôi cũng muốn lắm ấy chứ…”
“Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất hiện hình bóng của cô ấy.”

“Vui có, khóc có, tuyệt vọng cũng có…”
“Toàn thân toàn là máu, tay cầm dao, diễn lại những gì mà ngày đó xảy ra trước mắt tôi.”
“Thật sự ám ảnh rồi!”
“Cô ấy thật sự rất hận tôi!”
“Lệ San có nói, cho dù chết đi, cô ấy vẫn hận tôi!”
“Tôi đã khiến cho Lệ San đau khổ như vậy, đến thế giới bên kia rồi sao cô ấy có thể nào dễ dàng tha thứ cho tôi.”
“Trừ phi tôi chết!”
“Ha, chết ư?”
“E rằng giờ này khó lắm!”
“Tôi không thể nào dễ dàng chết được!”
“Tôi phải sống! Sống tốt là đằng khác!”
“Tiểu Đông không cần mẹ bên cạnh, nhưng thằng bé cần tôi!”
“Tôi muốn thay Lệ San hoàn thành ước niệm, giúp Tiểu Đông nối tiếp bước của cô ấy, trở thành nghệ sĩ chơi đàn dương cầm chuyên nghiệp.”
Ngồi nghe những lời nói chua chát từ tận đáy lòng của người đàn ông, Thanh Mạc Kha nhíu mày, ngón tay trỏ đưa lên day day giữa mi tâm.
Tên này đúng thật là phiền phức!
Khi người ta lẽo đẽo theo lưng muốn ấm ủ tình nồng, hắn tàn nhẫn gạt bỏ.
Đến khi người ta mệt mỏi buông tay, lúc bấy giờ mới nhận ra tầm quan trọng, cố gắng níu kéo.

Nhưng tất cả đã quá muộn.
Hiểu lầm đã được gỡ bỏ, nhưng người kia đã không còn nữa rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi