DANH MÔN KIỀU THÊ


Đêm đó gặp được đệ đệ nên Lạc Bảo Anh đi ngủ rất muộn, ngày hôm sau đến chỗ lão thái thái thỉnh an, nàng ngồi trên ghế mơ màng buồn ngủ, nếu không phải lão thái thái đang nói chuyện cùng Ngọc Phiến thì nàng đã ngủ gục rồi.
 
“Kim di nương thua kém ngươi rất nhiều, nhìn xem nàng ta đã dạy Bảo Chương thành dạng người gì, nào giống dáng vẻ tiểu thư khuê các đứng đắn của Bảo Đường.” Lão thái thái lắc đầu nói, “Hiện giờ phải phạt thật nặng để nàng biết chừng mực lễ phép, sau này còn đến kinh thành. Viên thị nói sẽ tìm nhà chồng ở kinh thành cho Bảo Chương.”
 
Ngọc Phiến cười nói: “Phu nhân là thật lòng muốn tốt cho Bảo Chương, chỉ là Bảo Chương còn nhỏ nên chưa hiểu biết hết.”

 
Lão thái thái trợn mắt: “Kim di nương có một nửa sai, mà Viên thị cũng góp phần trong đó không phải sao? Thật lòng gì chứ, nếu nàng chịu quan tâm nhiều hơn thì Bảo Chương sẽ không giống như bây giờ!” Bà nhấp một ngụm trà, cảm thấy trà này rất hợp khẩu vị, khẽ cười nói, “Nếu nàng hiền đức như ngươi thì tốt rồi.”
 
Lúc này Lạc Bảo Anh vẫn còn tỉnh táo, thật sự không thể ngờ lão thái thái có thể ngang nhiên khen thiếp thất là hiền đức, trong những nhà phú quý có phân chia cấp bậc rõ ràng, thiếp thất sao có thể được coi trọng? Đó là những người lúc nào cũng có thể bị chủ mẫu mắng chửi, cũng không khác hạ nhân trong nhà là mấy, đằng này lão thái thái lại rất thích Ngọc Phiến.
 
Lạc Bảo Anh ngẩng cao đầu, ánh mắt tò mò đánh giá Ngọc Phiến.
 
Diện mạo Ngọc Phiến rất bình thường, ngoại trừ ánh mắt toát lên vẻ thùy mị thướt tha thì ngũ quan không có gì xuất sắc, không thể so sánh với Kim di nương hay Viên thị. Nàng đứng bên cạnh bóp vai cho lão thái thái, ánh mắt thấp thoáng ý cười, đôi tay xoa bóp không nặng không nhẹ khiến lão thái thái vô cùng hưởng thụ.
 
“Người quá khen, nô tỳ nào dám xưng hiền đức, là bản thân có phúc nên mới được hầu hạ lão thái thái.”
 
Lão thái thái mặt mày hớn hở.
 
Lúc trước bà chỉ là thái thái nhà nông không hề biết hưởng phúc, sau khi Lạc Vân làm quan mới bắt đầu nhàn rỗi hơn, lúc đó bà không nỡ để Lạc Vân mua Ngọc Phiến về hầu hạ mình nhưng Ngọc Phiến cần mẫn giản dị, xử lý ổn thỏa chuyện nhà, lại hầu hạ bà chu đáo nên từ đó lão thái thái mới cảm nhận được niềm vui khi làm chủ tử.
 

Chỉ là Lạc Vân không thích Ngọc Phiến, lạnh nhạt với nàng suốt mười mấy năm, lão thái thái thấy nàng cô đơn một mình nên mới bảo nàng đến hầu hạ.
 
Lạc Bảo Anh không biết chuyện lúc trước nên không hài lòng với cách làm của lão thái thái, nhưng tiểu bối không thể xen vào quá nhiều việc, cái nàng chú ý hơn cả là chuyện lão thái thái nói sẽ chuyển đến kinh thành.

 
Nàng ra vẻ tò mò hỏi: “Tổ mẫu, không phải phụ thân làm quan ở đây sao? Sao nhà ta lại tới kinh thành ạ?”
 
Viên thị vì muốn lão thái thái vui vẻ nên từng nhắc đến chuyện này, nhưng có chắc chắn mười phần hay không thì chưa biết. Hơn nữa cháu gái vẫn còn nhỏ, vạn nhất để lộ tin tức ra ngoài sẽ không tốt. Vẫn còn chưa đánh giá thành tích nên không thể truyền ra chuyện được điều đến kinh thành.
 
Lão thái thái nhanh chóng tỉnh táo lại, vội nói: “Không phải đến kinh thành, chỉ là có thể sẽ đến đó thôi. Bảo Anh, sao quầng mắt con thâm vậy, mấy nha hoàn này lại không chăm sóc con kỹ càng?”
 
Bà nhìn về phía Lam Linh cùng Tử Phù.
 
Trong lòng hai nha hoàn lo lắng hồi hộp, các nàng không muốn đi theo vết xe đổ của Song Hỷ, so với làm việc nặng thì hầu hạ Tam cô nương thoải mái hơn nhiều.
 
Lạc Bảo Anh có chút thất vọng, chẳng lẽ lão thái thái chỉ thuận miệng nói ra chuyện tới kinh thành? Nàng cười nói: “Các nàng rất chăm chỉ làm việc, là do hôm qua con gặp ác mộng nên mới mất ngủ.”
 
“Buổi chiều ngủ bù một giấc.” Lão thái thái quan tâm nói, “Nhìn con gầy quá, cũng không cao hơn Bảo Châu là mấy, không thể cứ như vậy được, đang tuổi ăn tuổi lớn phải bồi bổ nhiều, muốn ăn cái gì cứ nói với mẫu thân con.”
 
Nhớ tới thái độ lúc trước của lão thái thái, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, lão thái thái chính là người rất thẳng thắn, ai thân thiết tôn trọng bà thì bà cũng sẽ đối tốt với người đó, chính vì như vậy nên bà mới coi trọng Ngọc Phiến sao?
 
Nhưng cũng không đúng hoàn toàn, nếu vì nguyên nhân này mà không giữ tôn ti trật tự trong phủ thì chính là không biết cách quán xuyến việc nhà.
 
Đây là lời dạy bảo của Đại cô cô, cho nên lúc nàng còn là tiểu thư Hầu phủ đã quản lý hạ nhân rất nghiêm khắc, ai làm sai nhất định phải nghiêm trị, mọi người đều nói tính tình nàng lạnh lùng quyết liệt, có lẽ bởi vậy nên lúc nàng rơi xuống Bạch Hà mới không có ai cứu giúp? Chẳng lẽ những người đó đều oán hận nàng?
 
Chân mày Lạc Bảo Anh nhíu chặt.
 
Vì bị tỷ tỷ cảnh cáo nên La Thiên Trì không dám tiếp tục làm hái hoa tặc ban đêm xông vào Lạc phủ, so với mấy tháng khổ sở trước kia thì một hai ngày này có tính là gì? Không chỉ vui mừng khi gặp lại mà hắn còn có rất nhiều chuyện muốn nói cùng nàng.
 

May mà Viên thị cũng là người khôn khéo, biết La Thiên Trì là Nghi Xuân hầu, La gia ở kinh thành tiếng tăm lừng lẫy, La Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, sinh được Thái Tử, nếu không có gì bất trắc thì tương lai Thái Tử chính là người kế thừa đại nghiệp, có thể nói La gia càng ngày càng vinh hiển, lên như diều gặp gió, phú quý không ai sánh bằng.
 
Có qua có lại, tội gì không quan hệ cùng.
 
Tới ngày nghỉ lễ Viên thị liền mời Giang gia tới làm khách.
 
Nhìn thiếu niên thần thái phấn chấn đang cưỡi ngựa bên cạnh, Hoa Trăn đầy bụng nghi hoặc không biết có phải La Thiên Trì bị rối loạn tâm thần rồi hay không? Tuy hắn mong muốn bằng hữu có thể vực dậy sau chuyện của La Trân nhưng phấn chấn tới mức này thì thật đáng ngờ, biểu hiện của La Thiên Trì giống như có việc vui mừng rất lớn.
 
Có lẽ nên mời đại phu xem bệnh cho hắn? Hay là quá bi thương tới mức phát điên rồi? Hoa Trăn cẩn thận dò xét, khẽ cười nói: “Xem ra dẫn ngươi tới Hồ Châu là sai rồi.”
 
“Không, ngươi làm rất tốt!” La Thiên Trì chắp tay với hắn, “Đa tạ ngươi đã dẫn ta tới Hồ Châu.”
 
Khóe miệng Hoa Trăn co giật: “Không nghĩ ngươi lại nhanh chóng tỉnh táo như vậy.”
 
“Là trước kia ngu xuẩn, cho dù tỷ tỷ có bên cạnh ta hay không thì trong lòng nàng luôn hy vọng ta mạnh khỏe vui vẻ. Từ giờ ta sẽ sống thật tốt, không oán trách vận mệnh nữa.” La Thiên Trì nghe lời Hoa Trăn nói, hắn nhanh chóng nhận ra mình đã để lộ cảm xúc quá mức vui mừng khiến Hoa Trăn hoài nghi, vì thế chân thành nói, “Ta không thể để cô cô lo lắng, ta là nam nhân, La gia còn phải dựa vào ta!” Vỗ bả vai Hoa Trăn, “Thời gian này may mà có người, sau khi về kinh thành ta sẽ cảm tạ ngươi thật tốt.”
 
Từng lời nói đều thật tâm thật ý, xem ra La Thiên Trì đã thật sự nghĩ thông suốt, lúc này Hoa Trăn mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Chúng ta không phải huynh đệ ruột thịt nhưng lại thân thiết hơn cả ruột thịt, mấy chuyện này không cần nhắc tới.” Hắn chớp mắt hỏi: “Thế ngươi định đền đáp ta kiểu gì?”
 
“Ta sẽ tặng cây cung làm từ sừng tê giác cho ngươi, ta biết ngươi muốn có nó từ lâu rồi!”
Hoa Trăn cười rộ lên.
 
Tiếng cười sang sảng của thiếu niên truyền vào trong kiệu, khóe miệng Giang Lệ Uyển nhếch lên, trong lòng nàng cũng đang vui rạo rực, lần trước mẫu thân không mấy hài lòng khi qua lại vì Lạc gia gia cảnh nghèo khó, nhưng cũng không thể từ chối thẳng thừng.
 

Phải biết rằng có bao nhiêu nhà muốn kết thân với Giang gia, cho dù là quan lại thế gia hay danh môn vọng tộc thì Lạc gia cũng không thể sánh bằng.
 
Nếu không phải vì diện mạo Lạc Nguyên Chiêu xuất chúng hơn người thì nàng cũng không coi trọng, nghĩ đến lần Lạc Nguyên Chiêu thờ ơ lạnh nhạt với nàng ở Thúy Ngọc Hiên, trong lòng nàng cảm thấy thấp thỏm không yên.
 
Tới Lạc gia, bước ra khỏi kiệu đã thấy một nhóm nha hoàn đang đứng đợi, đi được nửa đường mới thấy Lạc Vân cùng Viên thị dẫn các cô nương ra, nửa chờ nửa đón thể hiện rõ khí chất tôn nghiêm của người làm quan, không giống những người hạ đẳng chỉ biết xum xoe nịnh hót quan trên.
 
Giang phu nhân nói: “Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đủ đầy, vừa nhìn phủ đệ đã thấy gọn gàng tinh xảo, ta nhớ rõ lúc trước nơi này không có hoa lan đâu.”
 
“Hoa lan thanh nhã, cũng là dính được chút tiên khí của phu nhân.” Viên thị cong môi cười.
 
Giang phu nhân cũng cười.
Mấy tiểu bối lần lượt chào hỏi nhau, Giang Lệ San nghĩ sao nói vậy, dò hỏi: “Đại cô nương nhà ngươi đâu?”
 
Đối với hành vi hoang đường của Lạc Bảo Chương, thân làm muội muội như Lạc Bảo Đường cũng thấy vài phần hổ thẹn, nàng nắm khăn tay nói: “Đúng lúc tỷ tỷ bị bệnh, sợ lây bệnh cho mọi người nên không ra chào hỏi được.”
 
Giang Lệ San khẽ đáp một tiếng.
 
Hai nữ nhi không biết nhưng không có chuyện gì trong phủ qua được mắt bà, mọi chuyện Giang phu nhân đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thầm nghĩ gia giáo Lạc gia không tệ, biết đem thứ nữ không hiểu chuyện cấm túc, bằng không hôm nay mà gặp Lạc Bảo Chương thì bà phải suy xét thật kỹ xem có nên gả nữ nhi tới đây hay không.
 
Nữ nhân tụ tập nói chuyện một chỗ còn Lạc Vân hàn huyên với Giang lão gia, La Thiên Trì và Hoa Trăn.
 
La Thiên Trì là nam nhi nên không thể ở một chỗ với nữ nhân, nhưng hắn rất muốn gặp Lạc Bảo Anh, rầu rĩ đến mức vò đầu bứt tai, may mà Lạc Bảo Anh biết được tâm tư của đệ đệ, biết hắn tuổi còn nhỏ nên thiếu kiên nhẫn, chẳng may xông loạn vào tìm nàng thì hỏng bét nên lập tức ra dấu với hắn.
 
Hắn ngầm hiểu, vui vẻ cười.
 
Mọi người chia làm hai hướng đi vào vườn.
 
Lạc gia có một rừng trúc vừa đẹp vừa yên tĩnh lại ít người qua lại, lúc nãy La Thiên Trì đã hiểu rõ ý tứ của tỷ tỷ nên nhanh chóng tìm cớ rời khỏi nhóm người để đến đó, mà Lạc Bảo Anh đã ở Lạc gia nhiều ngày như vậy nên cũng rõ ràng đường đi lối lại trong phủ, nàng cố ý sai nha hoàn đi làm việc, một mình đi về phía rừng trúc.
 

Hai tỷ đệ lần nữa gặp mặt, La Thiên Trì cười nói: “Muội muội, có vẻ muội cao hơn rồi đấy!”
 
Lạc Bảo Anh lườm hắn: “Đừng tưởng ta đã thay đổi bộ dáng khác thì đệ được nước làm tới, nếu còn như vậy, xem ta còn tới gặp đệ hay không?”
 
“Tỷ tỷ tốt, ta chỉ nói đùa thôi mà.” La Thiên Trì kéo tay nàng ngồi xuống, “Ai bảo bây giờ tỷ nhỏ như vậy, lại còn sống ở nhà khác, muốn gặp mặt nhau cũng không dễ dàng, nhưng mấy ngày nay ta đã nghĩ ra một biện pháp.”
 
Ánh mắt Lạc Bảo Anh sáng lên: “Biện pháp gì? Đệ có thể dẫn ta đi sao?”
 
“Cái này không được, trừ phi ta bắt cóc tỷ.” La Thiên Trì từng có ý tưởng này nhưng bắt người đâu dễ dàng như vậy, nếu làm thế Lạc Bảo Anh sẽ không được gặp người ngoài, hắn thở dài nói, “Ta muốn đưa tỷ tới kinh thành.”
 
Được vậy thì quá tốt, Lạc Bảo Anh vội hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”
 
“Không phải quan viên cứ ba năm lại đánh giá thành tích một lần hay sao? Hiện giờ vừa đúng lúc, ta chỉ cần về kinh thành, còn không phải nước chảy thành sông sao?” Ánh mắt La Thiên Trì sáng lên, “Nhờ Đại cô cô giúp là được!”
Thì ra là thế!
 
Lúc này Lạc Bảo mới hiểu ra vì sao lão thái thái nói như vậy, có lẽ là Lạc Vân có hi vọng được điều đến kinh thành, nàng trầm ngâm một lát: “Đệ chớ có xúc động đi tìm Đại cô cô, thử hỏi thăm một chút, dường như ta nghe tổ mẫu nói phụ thân có hi vọng.”
 
Lạc Bảo Anh mở miệng ra là nói tổ mẫu, phụ thân khiến La Thiên Trì có chút thất vọng: “Tỷ xưng hô với bọn họ như vậy? Bọn họ có phải người thân của chúng ta đâu?”
 
Lạc Bảo Anh bật cười: “Ta nên xưng hô thế nào đây, dù sao cũng là người Lạc gia.”
 
La Thiên Trì nhíu mày nói: “Đều tại Trần Ngọc Tĩnh, nếu không tại nàng ta thì tỷ đã không rơi xuống sông! Tỷ tỷ yên tâm, đến khi về kinh thành ta nhất định báo thù cho tỷ.”
 
Đó là bạn khuê mật của nàng, Lạc Bảo Anh ngẩn ra, không thể tin được nói: “Đúng là nàng hại ta sao?”
 
Dù sao hôm đó lúc xảy ra chuyện mọi người hỗn loạn đẩy tới đẩy lui, khó tránh va chạm vào nhau, chết thì đã chết rồi, nàng cũng không biết trách ai nhưng tự dưng hôm nay La Thiên Trì nhắc tới khiến nàng không khỏi suy tư.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi