DANH MÔN KIỀU THÊ

Đừng nói Vệ Lang, ngay cả Vệ Hằng nhìn thấy nàng cũng thầm giật mình.


Hắn đã từng bị vẻ kiều mị của Lạc Bảo Chương mê hoặc, nhưng Lạc Bảo Chương không cam lòng làm thiếp, hắn cũng không thể làm trái ý phụ mẫu để cưới nàng, thế nên cảm giác dần dần phai nhạt, ai ngờ Lạc Tam cô nương lại giống như măng mọc sau mưa, chỉ trong một đêm đã nhanh chóng trưởng thành, bây giờ nàng giống như ngọn đèn hoa đăng rực rỡ nhất kinh thành.


Hắn cười với nàng: “Tam biểu muội nhìn trúng cái đèn nào?”


Ngũ quan anh tuấn của nam nhân ở trong màn đêm lộ ra vẻ thâm thúy khác thường, nhưng từ trước đến nay Lạc Bảo Anh không thích hắn, thế nên nàng không muốn để ý, chỉ nhàn nhạt nói: “Không vừa ý cái nào.”


Lời ít ý nhiều, giống như chỉ cần nói thêm một chữ sẽ lãng phí rất nhiều sức lực.



Vệ Hằng bị làm cho bẽ mặt, trên mặt không còn vẻ tươi sáng, để che giấu xấu hổ nên nói với Vệ Liên: “Liên Nhi, muội thích cái nào…”


“Không cần!” Vệ Liên bực bội.


Bọn họ tới sớm hơn Lạc gia một lúc, trước đó ca ca nàng một câu cũng không hỏi, nhưng vừa nhìn thấy Lạc Bảo Anh đã lập tức mở miệng, bây giờ mới để ý tới nàng, ai thèm hiếm lạ chứ, chẳng lẽ nàng không thể tự mua được hay sao? Không biết có phải Lạc Bảo Chương và Lạc Bảo Anh có yêu thuật hay không mà người nào người nấy đều mê hoặc ca ca nàng.


Nàng tức chết mất.


Vệ Lang thấy tình cảnh này, chân mày hơi nhíu lại.


Muốn nói trước đây Tam biểu muội đã hấp dẫn không ít người, mà bây giờ lại chỉ có hơn chứ không kém, ngay cả Vệ Hằng nhìn thấy nàng cũng muốn lấy lòng, đợi thêm hai năm nữa, không biết còn gây họa đến mức nào? Hắn không muốn lặp lại sai lầm của Vệ Hằng nên không nói chuyện với Lạc Bảo Anh, quay sang hỏi Lạc Nguyên Chiêu: “Mua xong hoa đăng, mọi người định đi đâu?”


Tiểu cô nương thay đổi thất thường, không biết trong lòng nàng nghĩ gì, thế nên hắn không muốn nếm mùi thất bại.


Lạc Nguyên Chiêu cười nói: “Đến Trích Tinh Lâu.”


“Thật sao?” Vệ Lang hơi nhướn mày, “Mọi người đã đặt trước nhã gian ở Trích Tinh Lâu rồi sao?”


Vệ gia không thích tham gia náo nhiệt, tuy lúc còn nhỏ đã được Vệ lão gia tử dẫn đi xem vài lần, nhưng sau này không đến Trích Tinh Lâu nữa, theo Vệ Lang thì chỗ đó không có gì thú vị, chỉ có vị trí cao hơn, có thể được quý nhân lựa chọn để tụ tập, nhưng rất dễ xảy ra chuyện. Năm ngoái nhi tử của Lữ Đại nhân đã đánh nhau với Giang Đại công tử, khiến cho binh lính đi tuần tra phải đặc biệt tới Trích Tinh Lâu để hòa giải, còn không bằng ở trên phố ngắm đèn.


Nhưng chỗ đó khó vào được, chẳng trách hắn kinh ngạc.


Lạc Nguyên Chiêu nói: “Là Nghi Xuân Hầu mời bọn ta đến đó.”


Thì ra là thế.


Vệ Lang nhìn sang Lạc Bảo Anh, thấy nàng mặc áo màu hồng phấn thêu hoa văn cây kim ngân, phía dưới là váy dài màu xanh đậm, so với mấy cô nương bên cạnh thì có vẻ mờ nhạt hơn nhiều, nếu không phải có một khuôn mặt rực rỡ như vầng trăng sáng trên bầu trời thì có lẽ nàng đã bị che lấp hoàn toàn.


Với sự thông minh nhanh nhạy của hắn, lập tức đoán ra Lạc Bảo Anh cũng không thích La Thiên Trì, bằng không nếu cô nương thật sự có tâm tư, sao có thể không ăn mặc trang điểm tỉ mỉ? Cho dù sợ người khác phát hiện thì vẫn sẽ cố gắng có một thứ gì đó thật nổi bật, nhưng Lạc Bảo Anh hiển nhiên không như vậy, trên lỗ tai nàng đeo một đôi khuyên tai bằng sứ hình trăng lưỡi liềm màu xanh nhạt, tuy xinh đẹp nhưng không hề phù hợp với y phục của nàng.



Là công tử xuất thân từ danh môn thế gia, khiếu thẩm mỹ từ trong xương cốt của Vệ Lang không bao giờ hạ xuống, mỗi khi ra ngoài luôn gọn gàng ngăn nắp, mà Lạc Bảo Anh cũng vậy, cho nên hôm nay nhìn thấy cách ăn mặc của nàng, nàng chưa cần thể hiện điều gì thì đã bị Vệ Lang nhìn thấu.


Nhưng hắn không muốn nói chuyện này, chỉ nói: “Đã lâu ta không đến Trích Tinh Lâu, cũng có chút hoài niệm quang cảnh ở năm tầng lầu.”


Vệ Liên thích náo nhiệt, ánh mắt sáng lên: “Vậy chúng ta cũng đi?”


Đột nhiên nổi lên thích thú, nhưng chắc gì đã còn chỗ trống để vào? Vệ Hạm lo lắng: “Chỉ sợ năm tầng lầu đã kín hết người.”


“Kín hết thì đã sao? Ta với chưởng quầy ở đó có giao tình không tệ.” Vệ Hằng khoe khoang quan hệ, “Đi thôi, lập tức tới Trích Tinh Lâu, ở trên lầu nhìn thả đèn là rõ nhất.”


Bọn họ đã quyết định cùng tới Trích Tinh Lâu.


Lạc Bảo Anh thấy sao cũng được, bây giờ nàng đã không còn thời thời khắc khắc nhớ tới Vệ Lang như lúc trước, nàng không quan tâm hắn đi đâu, chỉ nghĩ đến lát nữa gặp được đệ đệ sẽ phải dặn dò hắn, lại nghĩ đã nhiều năm trôi qua, bây giờ nàng lại đến Trích Tinh Lâu ngắm sao, trong lòng hơi dâng lên niềm vui sướng.


Các cô nương luôn thích những thứ xinh đẹp.


Hoa đăng lộng lẫy đủ mọi màu sắc, chiếu xuống đường lớn ngõ nhỏ đều rực rỡ sáng chói, làm gì có ai không thích?


Nàng kéo tay Lạc Bảo Châu, cười khanh khách đi về phía trước.


Bên ngoài Trích Tinh Lâu, thỉnh thoảng có khách đi vào, trước cửa có một hàng kiệu rất dài, hận không thể kéo từ đầu đường đến cuối đường.


Trong lòng La Thiên Trì mong nhớ tỷ tỷ nên xuống dưới lầu chờ, nhưng không chỉ có một mình hắn, bên cạnh còn có Hạ Sâm và Hạ Chi Hoa, thật ra La Thiên Trì chỉ mời một mình Hạ Sâm, vì nghĩ đều là nam nhân với nhau, ai ngờ Hạ Chi Hoa không bằng lòng nên đòi đi theo ca ca, dựa vào quan hệ của Hạ gia để đặt phòng, chỉ là nàng không nghĩ tới La Thiên Trì còn mời cả người Lạc gia.


Thấy ca ca đang mỏi mắt trông chờ, Hạ Chi Hoa âm thầm buồn cười.


Xem ra hắn thật sự muốn cưới Lạc Bảo Anh.


Tuy rằng lần trước Lạc Bảo Anh dạy các nàng cưỡi ngựa mà lại xảy ra chuyện không may, nhưng dù sao Lạc Bảo Anh cũng là tiểu thư nhà quan, nàng không phải là mã sư, sao có thể đòi hỏi được nhiều? Hơn nữa nàng đã đến Trần gia thăm biểu tỷ, đủ thấy một mảnh thành tâm, thế nên Hạ Chi Hoa không còn lý do để không thích Lạc Bảo Anh nữa.


Nàng chỉ cảm thấy ca ca quá si mê, một lòng nghĩ tới người ta, nhưng người ta nghĩ như thế nào thì hắn một chút cũng không biết, như vậy sao được?


Đến khi Lạc Bảo Anh xuất hiện, nàng lập tức nói: “Lạc Tam cô nương, hôm nay gặp được chính là có duyên, vốn dĩ ta không biết cô cũng đến đây, như vậy vừa hay, một mình ta ở một phòng chán lắm, cô đến xem đèn cùng ta, có được không?”


La Thiên Trì nghe được lời này, chân mày nhếch lên.


Muội muội của Hạ Sâm thật rắc rối, sớm biết vậy thì lúc trước đã dặn dò Hạ Sâm không được dẫn muội muội tới cùng, bây giờ nàng đã làm hỏng kế hoạch của hắn rồi, nhưng… Hắn nhìn về phía Vệ Lang, coi như không có Hạ Sâm thì ở đây vẫn còn một con cáo già khiến người chán ghét.


Như vậy cũng tốt, Hạ Sâm không tiếp cận được tỷ tỷ, Vệ Lang cũng giống thế!


Trong mắt La Thiên Trì lóe lên tia sáng, chạm phải tầm nhìn của Vệ Lang, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.


Dáng vẻ của chàng thiếu niên giống như sói dữ, mang theo tính công kích mạnh mẽ, nhưng thật sự Vệ Lang không hiểu, nếu nói La Thiên Trì thích Lạc Bảo Anh, vậy sao hắn lại dẫn cả Hạ Sâm tới cùng? Hay tiểu tử này ngốc đến mức không biết đâu là tình địch? Nhưng nếu không phải là tình địch, vậy thì là quan hệ gì?


Tuy Vệ Lang cơ trí hơn người, nhưng lúc này cũng không lý giải được, chỉ có thể nghĩ là đầu óc La Thiên Trì không tốt.


Nếu đầu óc không tốt, đương nhiên hắn sẽ không so đo với La Thiên Trì.


Trái lại lúc này Lạc Bảo Anh lại hận không thể kéo La Thiên Trì tới đây để nói chuyện, sao lúc nào cũng phải kéo Hạ Sâm tới, cho dù muốn chọn hôn phu cho nàng thì cũng không thể làm vậy, nàng mới có mười ba tuổi thôi. Nàng cắn răng, hung hăng trừng mắt với La Thiên Trì.


Nhưng bây giờ La Thiên Trì không hề sợ nàng, Lạc Bảo Anh nhỏ hơn hắn, lại lùn hơn hắn, gia thế cũng không cao bằng hắn, khuôn mặt nàng lại trắng trắng mềm mềm như đậu phụ, cho dù đang trừng mắt cũng không thấy hung dữ, ngược lại giống như hồ nước mênh mông soi sáng lòng người.


Hắn cười toe toét với nàng.


Lạc Bảo Anh thiếu chút tức đến mức ngất xỉu, đệ đệ này, đúng là thiếu đòn rồi!


Nhưng đánh hắn kiểu gì? Không có cớ để ra tay, Lạc Bảo Anh nắm chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế cơn tức giận, nàng nói với Hạ Chi Hoa: “Hạ cô nương đã mời, ta đương nhiên nguyện ý, nhưng còn Châu Châu…”


“Tứ cô nương cùng đi thôi, còn cả Đại cô nương và Nhị cô nương nữa.” Hạ Chi Hoa hào phóng nói, “Nếu hai cô nương Vệ gia nguyện ý, cũng có thể tới, càng nhiều người càng tốt, mọi người cùng nhau ngắm đèn, có cảm giác như hoa đăng càng thêm đẹp đẽ.”


Lạc Bảo Anh không còn cách nào khác, vì Hạ Chi Hoa đã có lòng như thế, nếu trực tiếp từ chối thì không hay, lại nói, đã tới Trích Tinh Lâu rồi, nếu không đi cùng Hạ Chi Hoa mà lại đến chỗ của La Thiên Trì thì không biết sẽ bị người ta nghĩ như thế nào, thế nên nàng gật đầu đồng ý.


Thấy muội muội nói chuyện với Lạc Bảo Anh, còn bản thân lại không thể tùy tiện mở miệng, Hạ Sâm chỉ cảm thấy ở trong lòng có sợi lông chim không ngừng cọ vào trái tim hắn, ngứa ngáy không thôi, bây giờ hắn mới biết phải chịu đựng giày vò là như thế nào.


Ánh mắt thiếu niên tuy giả bộ trấn tĩnh, nhưng thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Lạc Bảo Anh, thật sự khiến Vệ Lang có chút không vui, nhưng hắn cũng đồng tình với Hạ Sâm, vì hắn hiểu rõ tiểu nha đầu này, nàng giỏi nhất là hành hạ người khác, sợ rằng sau này Hạ Sâm sẽ thương tích đầy mình, hắn nói với Lạc Nguyên Chiêu: “Nếu các ngươi và mấy biểu muội đều có chỗ đi, chúng ta không quấy rầy nữa.”


Lạc Nguyên Chiêu gật đầu.


Đến khi người Vệ gia rời đi, Lạc Bảo Anh đi theo Hạ Chi Hoa đến gian phòng Hạ gia đã đặt.


Trên đường đi, Lạc Bảo Chương hỏi thăm Trần Uyển.


“Vốn dĩ cũng muốn tới, chỉ là sức khỏe của mợ không tốt, biểu tỷ luôn hiếu thuận nên ở nhà với bà ấy.”


Lạc Bảo Chương cười gật đầu.


Nhã gian của Trích Tinh Lâu trang trí rất thanh nhã, trên tường treo tranh thủy mặc, bàn ghế đều làm từ gỗ kê, các cô nương vừa vào đã đến bên cửa sổ, từ trên nhìn xuống, chỉ thấy dưới lầu giống như có một dòng sông phủ đầy đèn hoa, còn người đi lại trên đường giống như đá vụn trôi nổi trên mặt sông, theo nước sông dập dềnh phiêu đãng, tới tới lui lui.


Lạc Bảo Châu mở to hai mắt nhìn: “Thật xinh đẹp, nhìn kỹ lại thấy giống như hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời!.”


“Nếu muội thích, sang năm ta lại mời muội tới đây.” Hạ Chi Hoa cười, đến bên cạnh Lạc Bảo Anh, nhẹ giọng nói với nàng, “Nếu không phải hôm nay ca ca tới đây thì ta cũng không định tới.” Nàng nói bóng nói gió, “Ca ca ta, phải nói như thế nào đây, ta cảm thấy có lúc huynh ấy rất ngốc, vậy mà Đào phu tử còn khen huynh ấy thông minh, một mình tới xem đèn nhưng lại không biết đặt cho ta một gian phòng.”


“Hạ công tử ngốc?” Lạc Bảo Anh cảm thấy kỳ quái, “Đâu có ngốc, Hạ công tử lịch sự văn nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa…”


“Vậy xem ra Tam cô nương không chán ghét ca ca ta?”


“Đương nhiên không.” Lạc Bảo Anh nói xong thì dừng lại, nhận ra hàm ý của Hạ Chi Hoa, nàng vội nói, “Kỳ thật ta không hiểu rõ Hạ công tử, rốt cuộc hắn là người như thế nào, chỉ có Hạ cô nương rõ ràng nhất.”


Rất biết nói chuyện, Hạ Chi Hoa liếc mắt nhìn Lạc Bảo Anh, thầm nghĩ, Lạc Bảo Anh nguyện ý tới dạy nàng cưỡi ngựa, nhất định là có hảo cảm với ca ca, lần này lại nguyện ý đi ngắm đèn cùng nàng, xem ra ca ca vẫn có hy vọng, nhưng vừa rồi, thái độ của Lạc Bảo Anh đột nhiên cẩn thận, hoặc là cảm thấy vẫn chưa tới lúc?


Thật đúng là thông minh.


Ca ca nàng là trưởng tử, lại là con trai độc nhất, sau này thê tử của ca ca chính là nàng dâu trưởng của Hạ gia, cũng là chủ mẫu tương lai, lấy người thông minh đương nhiên tốt hơn lấy người ngốc, Hạ Chi Hoa chỉ cười rồi không nói thêm gì nữa, nhưng một lúc sau lại bảo nha hoàn mời Hạ Sâm tới đây.


Hắn kìm nén lâu như vậy, làm muội muội, dù sao cũng nên giúp đỡ một chút.


Cố ý nhắc tới chuyện cưỡi ngựa, Hạ Chi Hoa mời Lạc Bảo Anh tới: “Lần trước là ngoài ý muốn, không nên để trong lòng, nếu có thể, ca ca, muội vẫn muốn mời Tam cô nương tới dạy cưỡi ngựa, huynh thấy có được không? Dù sao ngựa cũng mua rồi, chẳng lẽ chỉ để cho bọn nó ở trong nhà ăn cỏ?”


Hạ Sâm sửng sốt nhìn muội muội.


Hạ Chi Hoa nháy mắt với hắn.


Hạ Sâm mừng rỡ, vội nói: “Đương nhiên được, chỉ sợ muội lại quấy rầy Tam cô nương…”


“Là ca ca quấy rầy, ngay từ đầu chính ca ca bảo muội làm vậy, hiện giờ ca ca phải cảm ơn Tam cô nương.” Hạ Chi Hoa nói xong liền lặng lẽ lùi ra sau.


Lạc Bảo Anh có chút lúng túng, nói với Hạ Sâm: “Không cần cảm ơn, ngược lại ta chỉ sợ không dạy tốt.”


“Cô nương đừng nói như vậy.” Hạ Sâm nói, “Ta sẽ nói chuyện này với phụ thân, là tự muội muội muốn học, đến lúc đó nhất định sẽ phái nhiều người ở bên cạnh, có xảy ra chuyện gì cũng không phải sợ, tuyệt đối không liên lụy đến cô nương.”


Nhìn dáng vẻ kiên quyết chịu trách nhiệm của Hạ Sâm, Lạc Bảo Anh cong môi cười: “Được, cứ làm như thế đi.”


Nàng xoay người rời đi.


Hạ Sâm luyến tiếc quãng thời gian chung đụng ngắn ngủi, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng, hắn cất tiếng gọi: “Tam cô nương.”


Lạc Bảo Anh quay đầu lại, thiếu niên trước mặt không nói gì, nhưng trong mắt hắn tràn đầy tình cảm, giống như tất cả lời muốn nói đều đã nói ra.


Gò má nàng hơi ửng hồng.


Đã lâu chưa có nam nhân thể hiện sự yêu thích với nàng, tuy lúc nàng vẫn còn là La Trân, những việc này nhiều vô kể, nhưng bây giờ nàng là Lạc Bảo Anh, mà Hạ Sâm cũng không phải là người khác, nàng hơi cúi đầu, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.


Lúc này ở bên trái truyền đến tiếng bước chân, Vệ Lang đã đứng ở đó một lúc, bây giờ đang đi tới, hơi mỉm cười nói: “Hạ công tử, nếu lệnh muội muốn học cưỡi ngựa, ta không ngại giới thiệu cho ngươi một vị mã sư, ngươi thấy sao? Tuyệt đối sẽ không để lệnh muội bị ngã xuống, dù sao Tam biểu muội vẫn là khuê nữ, cứ ra ra vào vào Hạ phủ của ngươi, sợ rằng bất tiện. Truyền ra ngoài nói Lạc Tam cô nương là mã sư của Hạ gia, chẳng lẽ dễ nghe sao?”


Mặt Hạ Sâm lập tức đỏ bừng.


Mà Lạc Bảo Anh cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nàng không ngờ có một ngày, người thanh cao như Vệ Lang cũng sẽ nghe lén bên vách tường!

Không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
Nói cho cùng thì Hạ Sâm vẫn đơn thuần, chỉ nghĩ Vệ Lang lấy thân phận biểu ca bảo vệ biểu muội, ngược lại cảm thấy xác thật bản thân hắn làm việc không ổn, dù sao lần trước đã xảy ra chuyện, mà bây giờ muội muội lại đề nghị, hắn vì muốn được thường xuyên nhìn thấy Lạc Bảo Anh thế nên mới suy nghĩ bậy bạ, vội xin lỗi nàng: “Là ta suy xét không chu toàn, chuyện này, Tam cô nương cứ coi như chưa từng nghe thấy.”
Hắn cáo từ rời đi.
Lạc Bảo Anh nhìn bóng lưng hắn một lát, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Vệ Lang: “Thế nhưng không biết Tam biểu ca sẽ nghe lén người khác nói chuyện.”
“Cũng không phải đang đóng cửa, còn không cho người khác đi qua?” Vệ Lang bình tĩnh tự nhiên, “Ta vốn muốn xuống lầu gặp mặt một người, ai ngờ vừa vặn nhìn thấy, vì sợ quấy rầy nên ta còn đứng ngoài đợi một lúc. Nếu không phải Hạ công tử có chút quá phận thì ta không định đi vào.”
Lạc Bảo Anh trợn mắt há mồm.
Quả thật là Trạng Nguyên, lời nói kín kẽ không để lọt một giọt nước, nàng còn có thể nói được gì?
Nàng hừ một tiếng: “Chuyện của ta, sau này không cần huynh quan tâm!”
Vệ Lang nhướn mày: “Theo ý muội, chẳng lẽ muội thật sự muốn đến Hạ gia dạy cưỡi ngựa? Muội có biết mình bao nhiêu tuổi rồi không? Ở Đại Lương, có nữ tử mười ba tuổi đã gả ra ngoài, muội suốt ngày đến Hạ gia, dù là di tổ mẫu cũng không đồng ý, không sợ lời ra tiếng vào sao?”
“Nếu như biểu ca nói thì ngay cả các cô nương cũng không thể gặp nhau sao?” Lạc Bảo Anh tức giận.
“Có lý do chính đáng thì đương nhiên có thể gặp gỡ.” Vệ Lang rũ mắt nhìn nàng, “Hôm nay ta nhiều chuyện, nếu muội nhất định muốn đi thì không ai ngăn cản được, chỉ là ta đứng trên lập trường của một người làm biểu ca, thế nên mới suy nghĩ vài chuyện cho muội.”
Hắn cũng biết hắn là biểu ca của nàng cơ đấy, ca ca ruột của nàng còn chưa nói gì đâu, vậy mà hắn lại quản đông quản tây, Lạc Bảo Anh nhăn mày nói: “Huynh còn hai đường muội là Vệ Hạm và Vệ Liên, nếu có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, không bằng suy nghĩ cho các nàng, không cần vì một mình ta…”
Nếu không có chuyện trước kia, có người quan tâm đương nhiên nàng sẽ cảm kích, nhưng Vệ Lang là người như thế nào? Hắn không phải là người hay để ý tới người khác, nhưng bây giờ lại giữ chặt nàng không buông, Lạc Bảo Anh thật sự không vui.
Tất cả cảm xúc đều thể hiện trên mặt, cực kỳ sinh động.
Ánh mắt Vệ Lang lóe lên, nhìn xuống mũi chân nàng.
Dưới váy dài màu xanh đậm lộ ra giày thêu hai đóa hoa sen mọc cùng một gốc, phía trên gắn mấy viên trân châu nhỏ, hôm nay chỉ có đôi giày này và khuyên tai của nàng là nổi bật. Nàng không thích La Thiên Trì, còn với Hạ Sâm thì không biết có tình cảm hay không. Dù sao trong lòng Hạ Sâm cũng tràn đầy khuynh mộ, mà thiếu niên đó vừa mới bày tỏ cùng nàng.

Vậy người nàng thích là ai?
Suy nghĩ này đột nhiên dâng lên trong lòng Vệ Lang, hắn không cách nào đoán được, rốt cuộc cô nương như Lạc Bảo Anh sẽ thích kiểu nam nhân nào?
Ánh mắt hắn một lần nữa dừng lại trên mặt nàng, yên lặng nhìn nàng.
Con ngươi sâu như biển, nhìn thế nào cũng không thấy đáy.
Lạc Bảo Anh hơi mất tự nhiên, nàng vung tay áo bỏ đi.
Phía sau truyền đến giọng nói của Cửu Lí: “Công tử, Mang Đại nhân ở lầu bốn nói có tin từ Hà Nam tới…”
Nghe được hai chữ Hà Nam, trong lòng Lạc Bảo Anh lay động, nàng xoay người lại nhưng Vệ Lang đã đi xuống lầu.
Thì ra hắn không nói dối, quả thật là đi gặp người khác.
Còn Mang đại nhân, chẳng lẽ là Mang Giai, tâm phúc của Thái Tử sao? Nhưng sao lại nhắc tới Hà Nam, phụ thân làm quan tuần án thị sát ở Hà Nam, lần trước gửi thư về đã cách đây ba bốn tháng, nghe nói Giang Thuận cũng ở đó, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Đương nhiên Lạc Bảo Anh lo lắng cho Lạc Vân, mà nàng cũng biết quan hệ giữa Thái Tử với đám người Giang Thuận.
Quả thật chuyến đi này của Lạc Vân hơi nguy hiểm.
Mang theo cõi lòng tràn đầy tâm sự trở về nhã gian, nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hạ Chi Hoa, nàng hơi mỉm cười.
Hạ Chi Hoa vẫy tay: “Cô mau lại đây, dưới lầu đang múa đèn rồng!”
Nàng cúi xuống nhìn, chỉ thấy một con rồng lửa to lớn bay lượn giữa một biển đèn, xung quanh có rất nhiều người, vừa hoan hô vừa đi theo đội múa, khiến sự náo nhiệt của Tết Nguyên Tiêu được đẩy lên đỉnh điểm. Lạc Bảo Châu ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhưng Lạc Bảo Chương lại cảm thấy không thú vị, cười nhạt nói: “Nhìn từ trên cao xuống đúng là đẹp, nhưng đèn rồng náo nhiệt thế này, vẫn nên đi xuống dưới để tận hưởng.”
Nói xong, nàng dẫn hai nha hoàn đi thật.
Lạc Bảo Đường kinh ngạc: “Sao lúc này tỷ xuống được? Đại ca không ở đây, cô nương như tỷ…”

“Được rồi.” Lạc Bảo Chương hất cằm, “Ta không phải tiểu hài tử, có thể đi lạc sao?”
Nàng lập tức đi ra cửa.
Nếu là ngày thường, có lẽ Lạc Bảo Anh sẽ gọi lại, nhưng lần này thì không, chuyện lần trước khiến nàng phát hiện Lạc Bảo Chương không phải người ngu ngốc, Lạc Bảo Chương luôn nghĩ xấu cho tất cả mọi người, thật ra như vậy sẽ không dễ dàng bị người khác tính kế, hơn nữa Lạc Bảo Chương chưa gây ra tai họa nào, thế nên nàng không muốn khuyên can.
Cho dù khuyên thì Lạc Bảo Chương cũng không nghe.
Nàng vẫn chuyên chú ngắm đèn.
Khuôn mặt trắng tinh như ngọc của thiếu nữ được vô số ánh đèn chiếu vào giống như trong suốt, khóe môi ẩn hiện nét cười, ai cũng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, nhưng lại vô cùng quấn hút. Hạ Chi Hoa bình tĩnh nhìn nàng, nhớ tới ca ca nhà mình, không hiểu sao lại đau lòng vì hắn.
Nếu không cưới được Lạc Bảo Anh, ca ca nàng phải làm sao đây?
Ở bên ngoài, Lạc Bảo Chương bước từng bước một xuống lầu.
Áo lụa màu xanh nhạt thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm ôm khít người làm nổi bật gương mặt tươi đẹp như hoa đào đầu xuân, nhưng giờ phút này tâm tình nàng không vui vẻ chút nào, nàng không tốt số như Lạc Bảo Anh, trời sinh đã là đích nữ, tài mạo song toàn, chỉ tới xem thả đèn mà đã có bao nhiêu công tử thế gia xoay quanh, mà nàng thì sao? Mấy ngày trước Viên thị đã nói rất rõ ràng, rất nhanh sẽ quyết định hôn sự của nàng.
Không phải gả vào nhà nghèo khó như Lạc Bảo Đường, mà là gả vào để làm kế thất cho người ta.
Nhưng nam nhân góa vợ, lại có mấy người có được cả dung mạo lẫn tài cán như phụ thân nàng?
Trong lòng nàng không phục, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, có rất nhiều con cháu nhà quyền quý, biết đâu nàng có thể tìm cho mình một con đường khác.
Nghĩ đến đây, gương mặt nàng lại hiện lên ý cười.
Kỳ thật, Lạc Bảo Chương không chỉ có dung mạo xunh đẹp mà bản lĩnh cũng không hề tầm thường, có sắc đẹp động lòng người của Kim di nương, lại kế thừa huyết mạch của Lạc Vân, thế nên dáng vẻ cực kỳ thu hút, nàng biết đâu là thế mạnh của mình, từ tầng năm xuống tầng một, đã có vài công tử nhà quyền quý hỏi thăm tên tuổi nàng.

Nhưng nàng không chủ động trả lời bọn họ, vì nàng biết, những người đó không thật sự coi trọng nàng, cũng giống như Vệ Hằng, chỉ muốn nạp nàng làm thiếp! Nhưng làm thiếp thà rằng không gả còn hơn, nàng chán ghét hoàn cảnh giống như Kim di nương, lúc trước có Vương thị chèn ép, bây giờ lại đến lượt Viên thị, chịu đựng khổ sở còn hơn cả dân chúng bình thường.
Nàng bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng lại không mất vẻ đoan trang, ra tới cửa, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của nam nhân: “Lạc Đại cô nương không ở trên lầu ngắm đèn, nhất định phải xuống dưới sao?”
Lạc Bảo Chương kinh ngạc, quay đầu sang, nàng nhìn thấy một gương mặt hơi quen quen, suy nghĩ một lúc mới phát hiện đây là người đã gặp trên sông Bạch Hà lần trước.
Người này chính là thứ tử của Chương gia!
Nàng chỉ liếc mắt một cái đã lập tức nhìn ra, bị đích tử đích nữ bài xích, buồn bực thất bại không khác gì nàng.
Giống như đồng bệnh tương liên, thế nên lúc đó nàng mới cười với hắn.
Nàng nhàn nhạt nói: “Phải xem đèn rồng ở dưới lầu mới đẹp.”
“Phải không?” Chương Cữu nhướn mày, trong lòng biết rõ mục đích của nàng.
Ước chừng thứ nữ không thể gả cao, thế nên nàng phải tự tìm hôn phu cho mình, nhưng với thân phận này, sao có thể dụ dỗ được con cháu thế gia? Hắn nhìn Lạc Bảo Chương, phỏng đoán hẳn là yêu cầu của nàng rất cao, thế nên mới không vừa lòng với đích mẫu, không cam chịu vận mệnh.
Lạc Bảo Chương không muốn nhiều lời với hắn, nàng nhấc chân rời đi.
Chương Cữu lập tức đi thẳng lên tầng năm, bên góc phía tây, phu thê Chương Phi và Chương Bội đang ở đó, Chương Phi an ủi muội muội: “Ta đã nói với phụ thân, bình thường phụ thân luôn chiều theo ý muội, chắc chắn sẽ có cách.”
Ánh mắt Chương Bội sáng lên, nhưng nghĩ đến lần trước nhìn thấy  La Thiên Trì và Lạc Bảo Anh mắt đi mày lại, trong lòng lập tức không thoải mái.
Nhưng đến lúc nàng gả cho La Thiên Trì, đương nhiên có cách thu thập hắn, làm cho hắn từ bỏ ý định, cũng phá tan giấc mộng đẹp của Lạc Bảo Anh!
Thấy không còn sớm, Lạc Nguyên Chiêu cảm tạ La Thiên Trì rồi dẫn mấy tỷ muội Lạc Bảo Anh về nhà.
Lúc xuống lầu, Lạc Bảo Anh nhìn thấy Vệ Lang ở phía trước, lập tức nhỏ giọng nói với Lạc Nguyên Chiêu: “Hình như Tam biểu ca biết chuyện của phụ thân ở Hà Nam, ca ca đi hỏi thử xem, để tổ mẫu và mẫu thân yên tâm, hai hôm nay tổ mẫu cứ nhắc đến phụ thân.”
Lạc Nguyên Chiêu có chút kỳ quái: “Sao muội biết?”
“Lúc nãy ở chỗ Hạ cô nương, muội nghe được thấp thoáng vài câu.” Lạc Bảo Anh không thể nói quá rõ ràng, nhưng nàng khẳng định, tuyệt đối không nghe lầm, nếu không phải có quan hệ tế nhị với Vệ Lang, nàng đã sớm tự mình đi hỏi, nhưng bây giờ chỉ có thể để Lạc Nguyên Chiêu đi.
Lạc Vân đi đã nhiều ngày, đương nhiên Lạc Nguyên Chiêu cũng lo lắng tới an nguy của phụ thân, nghe muội muội nói vậy, vội rời khỏi Trích Tinh Lâu để đuổi theo Vệ Lang, Lạc Bảo Anh không xa không gần theo ở phía sau, nàng muốn nghe xem có chuyện gì, ai ngờ Lạc Nguyên Chiêu mới nói vài câu đã trở lại.

“Tam biểu ca bảo không có việc này.” Lạc Nguyên Chiêu nói, “Rốt cuộc sao muội lại biết được?”
“Cái gì?” Lạc Bảo Anh giận dữ, rõ ràng nàng nghe thấy có được không? Rốt cuộc Vệ Lang muốn giấu diếm chuyện gì? Tại sao lại không nói cho ca ca?
Trong lòng sốt ruột, lo lắng Lạc Vân thật sự xảy ra chuyện, nàng suy nghĩ một chút, thừa dịp người nhà không chú ý, bước nhanh đến chỗ Vệ Lang, hạ giọng nói: “Ta ở nhã gian của Hạ cô nương, nghe thấy Cửu Lí nói Mang Đại nhân muốn gặp huynh, còn có tin từ Hà Nam tới… Tin gì tới, là cấp báo sao? Tại sao huynh không nói cho ca ca ta biết?”
Nàng nói rất nhanh, giống như tiếng hạt đậu văng tung tóe.
Vệ Lang nhàn nhạt nói: “Nếu muội nghe thấy, sao phải để ca ca tới hỏi?”
Lạc Bảo Anh nghẹn lời.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (1), nàng muốn biết chuyện từ chỗ Vệ Lang, thế nên không thể nói là nàng ghét hắn.
(1) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng phải mềm mỏng hơn, được hưởng lợi từ người khác thì phải biết cảm ơn và báo đáp.
Nhưng nàng đã năm lần bảy lượt không đếm xỉa tới Vệ Lang, bây giờ muốn mở miệng xin xỏ, quả thật có chút khó khăn, nàng nghĩ thầm, thật ra không nhất thiết phải hỏi hắn, nàng còn đệ đệ La Thiên Trì, nàng không tin La Thiên Trì không có cách! Nàng cắn răng nói: “Không nói thì thôi, ta cũng không muốn biết.”
Nàng quay đầu đi, Vệ Lang giữ chặt tay nàng: “Nếu đã tới, sao lại không muốn nghe?”
“Không nghe!” Nàng muốn thoát khỏi cánh tay của Vệ Lang.
Hắn không muốn thả nàng ra, theo bản năng hơi dùng sức, hai người kéo qua kéo lại, chân nàng đi giày thêu, đạp lên mặt đất không có được tí sức lực nào, chỉ cảm thấy thân thể trống rỗng, đột nhiên bị hắn ôm vào lòng.
Hai người dính sát vào nhau, nàng kinh ngạc mở to mắt.
Đèn đuốc rợp trời rơi vào tròng mắt, giống như có vô vàn ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh.
Tiểu cô nương trước mặt giống như bị lạc mất hồn vía, giờ phút này không còn dáng vẻ kiêu ngạo của ngày thường, chỉ có mờ mịt cùng luống cuống, môi hồng hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, hơi thở từ bên trong tràn ra, lướt nhẹ qua chóp mũi Vệ Lang.
Trong nháy mắt, đột nhiên hắn có một loại xúc động, hắn muốn cúi đầu âu yếm làn môi hồng trơn nhẵn của nàng.
Lần đầu tiên trong đời, hắn muốn hôn một cô nương.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi