DÀNH QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI ĐỂ YÊU EM



Vẻ mặt ông già sợ hãi bị dọa đến chân tay mềm nhũn, ngoan ngoãn mở cửa xe sau đó giơ hai tay cầu xin tha thứ: "Nữ hiệp, tha...!tha mạng.”Vào lúc cửa xe mở ra Lãnh Nhược Băng ngửi thấy một mùi nước tiểu liền cau mày kinh tởm.


Ông già này vậy mà bị dọa đến mất kiểm soát.Lãnh Nhược Băng cảm thấy nói nhiều với người này rất ghê tởm, vì vậy cô thô bạo giơ tay lên lấy chuôi súng đánh ông ta ngất xỉu.

Sau đó đi đến bên kia xe cứu Ôn Di ra, cởi dây trói trên cổ tay rồi lấy giẻ lau trên miệng cô ra.Ôn Di đã tái mặt vì sợ hãi, cả người run lên không nói được lời nào.Lãnh Nhược đau khổ ôm lấy cô, nhỏ giọng nói: "Ôn Di, đừng sợ, em là Giang Noãn Tâm.”Giang Noãn Tâm? Ôn Di còn đang run rẩy đột nhiên thoát khỏi vòng tay Lãnh Nhược Băng, ngẩng đầu lên kinh ngạc há to miệng: "Tiểu...!Tiểu thư?”Lãnh Nhược Băng mỉm cười: "Đúng vậy, là chị, nhưng em phải giả vờ không quen biết chị, nói cho chị biết em sống ở đâu sau này chị sẽ tìm gặp em.”Lãnh Nhược Băng thấy xe của Nam Cung Dạ đang đến gần, cô không còn nhiều thời gian.Mặc dù Ôn Di yếu đuối nhưng rất thông minh lập tức hiểu được ý của Lãnh Nhược Băng nên nhanh chóng nói địa chỉ bên tai cô, sau đó lại trở về bộ dáng sợ hãi trước đây.Lãnh Nhược Băng biết rằng sắp tới cô sẽ trải qua một cơn đại nạn sinh tử.Khi chiếc xe đến gần Nam Cung Dạ lại không xuống xe mà nắm chặt tay, nhắm mắt lại.


Vì anh sợ khi bước xuống xe sẽ bẻ gãy cổ Lãnh Nhược Băng.Cảnh tượng vừa rồi quá mức kích động, anh chưa từng biết người chung chăn chung gối với mình hàng ngày lại là một kẻ nguy hiểm như vậy.“Nam Cung, cậu đang do dự cái gì, người phụ nữ này không thể giữ lại!” Mục Thịnh Hi gấp gáp nhìn chằm chằm Nam Cung Dạ.Nam Cung Dạ không nói gì nắm tay chặt hơn nhưng sắc mặt càng lúc càng bình tĩnh, ai quen biết đều hiểu nội tâm anh đang đấu tranh dữ dội.Một lúc lâu sau Mục Thịnh Hi lại lên tiếng: "Nếu không thể xuống tay tôi giải quyết thay cậu!”Nói xong Mục Thịnh Hi rút khẩu súng lục từ thắt lưng ra.“Nếu cậu dám động vào cô ấy, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!” Nam Cung Dạ cắn răng mở miệng, sau đó dường như tận lực lắm mới có thể đưa ra quyết định: "Quản Vũ, đưa cô ấy trở về Nhã Các trước.”“Nam Cung!” Mục Thịnh Hi thấy vô cùng khó tin.Quản Vũ không thể tin được, không giống phong cách của Dạ thiếu, anh trở nên thiếu quyết đoán từ khi nào vậy?Nam Cung Dạ không để ý tới nét mặt của bọn họ, nói với Mục Thịnh Hi như một mệnh lệnh: "Chuyện ngày hôm nay tôi mặc kệ cậu dùng cách gì để giải quyết nhưng không thể để lộ Lãnh Nhược Băng.” Sau một lúc dừng lại, anh nói tiếp: "Bây giờ cậu xuống xe!”“Nam Cung, cậu làm vậy sẽ hối hận!” Mục Thịnh Hi không còn cách nào khác đành phải xuống xe, sau đó gọi điện thoại thông báo cho cảnh sát đến xử lý.Quản Vũ xuống xe mời Lãnh Nhược Băng lên xe, sau khi do dự Lãnh Nhược Băng giao Ôn Di giao cho Mục Thịnh Hi sau đó đi theo Quan Vũ lên xe.Nam Cung Dạ dựa vào tựa lưng, nhắm mắt nói, nét mặt lạnh lùng cứng rắn lạ thường.Dù sao cũng chung chăn chung gối hơn một tháng, Lãnh Nhược Băng nhìn ra được Nam Cung Dạ đang rất tức giận, anh đang cố gắng hết sức để nén cơn giận.

Vừa rồi anh không trực tiếp chĩa súng ép hỏi cô cô đã rất biết ơn rồi.Cô biết rằng chuyện hôm nay đã gieo vào lòng anh một nút thắt, cô phải nghĩ ra một câu nói hợp lý, nếu không thật sự phải đi một vòng Quỷ Môn quan.


Tin đồn Nam Cung Dạ tàn bạo khát máu không phải một loại tin đồn chỉ để nghe thôi đâu.Quản Vũ im lặng khởi động xe, hai tai dựng lên luôn chú ý đến động tĩnh phía sau.Dạ thiếu: Lãnh Nhược Băng, cô tự hỏi xem tôi có nên giết cô không?Lãnh mỹ nhân: Hừ hừ, sẵn sàng rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi