ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Trầm Khổ nêu đề nghị cực kỳ độc ác.

Đinh Hạo cười lạnh không nói, lòng thầm gật gù.

Rất tốt, Trầm Khổ, ta nhớ kỹ ngươi. Đây là ngươi chính mình tìm cái chết, từ nay về sau ngươi nằm trong sổ đen của ta. Có ngày ngươi sẽ khóc lóc hối hận vì những lời hôm nay đã nói.

Lúc này thanh niên áo trắng bỗng ngẩng đầu liếc Đinh Hạo, đáy mắt lóe tia kỳ lạ.

Thanh niên áo trắng lời ít ý nhiều nói:

- Giết ba người, tội chưa đến.

Đinh Hạo không ngờ thanh niên áo trắng sẽ nói giúp cho hắn.

Vẻ mặt Trầm Khổ lúng túng, hiển nhiên địavị của thanh niên áo trắng trên gã nhiều. Thanh niên áo trắng nói một câu tương đương phủ quyết đề nghị của Trầm Khổ, hoàn toàn không nể mặt.

Ngọc Công Tử phẩy quạt ngọc, đầy ẩn ý mỉm cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ Quan Phi Độ sư huynh hôm nay lần đầu tiên lên tiếng là bào chữa cho tù đồ đáng chết này.

Thanh niên áo trắng Quan Phi Độ lạnh nhạt nói:

- Chỉ nói lời thật.

Đinh Hạo hiểu ra, hắn mới biết thì ra thanh niên áo trắng chính là Quan Phi Độ, Kiếm công tử trong Tứ Công Tử đệ tử chân truyền hạch tâm Vấn Kiếm tông.

Trong Vấn Kiếm tông môn phái chủ tu kiếm pháp có được xưng hô Kiếm công tử hiển nhiên thực lực của Quan Phi Độ rất mạnh. Quan Phi Độ đứng đầu Tứ Công Tử, tiếc rằng sau này thua thần đồng Mục Thiên Dưỡng nên uy vọng, danh tiếng rớt xuống, một năm nay điệu thấp nhiều.

- Chắc không phải Quan sư huynh vì Đinh Hạo và Mục Thiên Dưỡng có ước chiến ba năm nên sinh ra đồng bệnh tương liên đi?

Ngọc Công Tử phẩy quạt, mỉm cười lắc đầu, nói:

- Không ngờ nhất kiếm vô tình Quan sư huynh cũng trở nên đa sầu đa cảm như vậy.

Lời của Ngọc Công Tử đâm vào lòng người.

Trong tình huống này nhắc đến Mục Thiên Dưỡng tương đâm đâm dao vào tim Kiếm công tử Quan Phi Độ.

Đáy mắt Kiếm công tử Quan Phi Độ bắn ra tia sáng lạnh rồi chìm xuống, ôm chặt trường kiếm không nói.

Thấy vậy nhiều người than thở.

Thiếu niên kiếm khách ngày xưa siêu nhất Tứ Công Tử hào khí biết mấy, mũi nhọn không người dám tranh phong trong thế hệ trẻ. Ngọc Công Tử ngang ngược đến mấy cũng không dám khiêu khích Kiếm công tử Quan Phi Độ, ai ngờ bị Mục Thiên Dưỡng đánh bại rồi không còn hào khí, sa sút đến tận đây.

Thật là hổ lạc bình nguyên bị khuyển khi!

Thấy Kiếm công tử Quan Phi Độ im lặng, Ngọc Công Tử lộ biểu tình đắc ý. Ngọc Công Tử là người trầm ổn nhưng đè đầu được Kiếm công tử Quan Phi Độ làm gã hơi lộ đuôi ra.

Đinh Hạo nhíu mày, định nói gì thì...

- Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, tại sao ngươi chặn giết ba đệ tử cùng viện Trương Văn Chiêu, Điền Hoành, Lư Bằng Phi? Trong đó có nội tình gì? Ngươi đừng căng thẳng, hãy nói đi, nếu tội có thể tha thì sẽ có người làm chủ cho ngươi.

Một thanh niên thân hình cao gầy, đầu đội cao quan vàng bỗng lên tiếng.

Ngọc Công Tử biến sắc mặt.

Ngọc Công Tử há mồm quyết định xử lý Đinh Hạo rồi, ai ngờ thanh niên đội cao quan lên tiếng rõ ràng thiên vị hắn, tương đương với đối đầu gã.

Ngọc Công Tử lạnh lùng hỏi:

- Lãnh Nhất Toàn, ngươi có ý gì?

Thanh niên đội cao quan Lãnh Nhất Toàn mỉm cười nói:

- Không có ý gì. Như Quan Phi Độ sư huynh đã nói, chỉ nói lời thật. Cái gọi là không có lửa làm sao có khói, không hang thì không có gió. Đinh Hạo giết người dĩ nhiên có nguyên nhân, phải hỏi rõ để tránh giết lầm người vô tội.

Lãnh Nhất Toàn xoay người cười với Đinh Hạo, biểu tình thân thiết nói:

- Đinh Hạo, ngươi có nỗi khổ gì hãy nói ra đi, chỗ này có nhiều sư thúc, trưởng bối hiểu lý lẽ sẽ làm chủ cho ngươi. Có vài người muốn một tay che trời, ha ha, đúng là nằm mơ.

- Đa tạ Lãnh sư thúc chủ trì công đạo.

Đinh Hạo hành lễ, không vội vàng cảm động rớt nước mắt giải thích cho mình ngay. Đinh Hạo chỉ đứng im, dường như đang chuẩn bị cái gì.

Ngọc Công Tử thấy vậy lạnh lùng cười:

- Xem ra bản thân hắn biết tội lỗi của mình nặng, không có lời nào để nói.

Lãnh Nhất Toàn mỉm cười hỏi:

- Đinh Hạo, ngươi lo chuyện gì sao?

Đinh Hạo bình tĩnh nói:

- Đệ tử khắc sâu ghi nhớ Lãnh sư thúc quan tâm, đệ tử không có gì lo lắng. Nhưng điều đệ tử làm là thanh lý môn hộ cho tông môn chứ không phải tàn sát đồng môn. Hành động của đám người Lư Bằng Phi trời giận người oán, Thanh Sam Đông Viện yên lặng bì hắn khuấy động mù mịt chướng khí. Mấy chuyện này tông môn hơi kiểm tra là được đến đáp áp. Đệ tử nói chuyện không ặng ký, dù giải thích thế nào rơi vào tai một số người sẽ thành gụy biện, vậy nên đệ tử không lời nào để nói.

- Giỏi cho ngươi nhanh mồmn hanh miệng, nói nhiều như vậy còn dám bảo là không có lời để nói?

Trầm Khổ lạnh lùng cười:

- Đinh Hạo, ngươi phải hiểu rõ ràng chỗ này là chủ điện Vấn Hình Đường tông môn, luật pháp nghiêm ngặt không tha cho kẻ ngụy biện. Ngươi hãy ngoan ngoãn nhận tội đi, đừng mơ may mắn.

Đinh Hạo cười lạnh, không thèm nhìn Trầm Khổ.

Trầm Khổ tức giận định quát tháo.

Chính lúc này, một vị mỹ phụ trung niên mặc la sam màu xanh, dáng người nhu mỳ, khí chất trang nhã xuất trần chậm rãi đi ra, gật đầu với Đinh Hạo.

Mỹ phụ trung niên xoay người đối diện với mấy người khác, cất cao giọng:

- Chuyện này ta từng tò mò sai người điều tra kỹ, đúng là như Đinh Hạo đã nói. Tuy tư chât của Lư Bằng Phi không tệ nhưng phẩm chất ác liệt, ích kỷ thiết kế hại đệ tử cùng viện Trương Phàm, đã xúc phạm môn quy. Các loại nhân chứng vật chứng chính xác, nếu các vị không tin có thể gọi một trong thập nhị chưởng hình sử Nam Cung Chính mang vật chứng lên.

Trong phút chốc không có người nói chuyện.

Mọi người lộ biểu tình kinh ngạc.

Bởi vì không ai ngờ mỹ phụ trung niên sẽ đứng ra nói giúp Đinh Hạo, nên biết rằng lúc trước trong cuộc họp chuyện gì quan trọng đến mấy nàng cũng không xen lời. Đinh Hạo chỉ là đệ tử ký danh nho nhỏ thế nhưng kinh động đến mỹ phụ trung niên?

Mặt Ngọc Công Tử lộ vẻ kinh ngạc, biểu tình thay đổi dường như nghĩ đến điều gì.

Trầm Khổ lúng túng. Thân phận như Trầm Khổ chỉ miễn cưỡng đứng đây, không có quyền lên tiếng việc lớn, không dám phản bác lời mỹ phụ trung niên. Lúc trước Trầm Khổ châm chích Đinh Hạo coi như đối lập với mỹ phụ trung niên, sợ là gã đã chọc nàng khó chịu.

Cái này Trầm Khổ thật là mất nhiều hơn được.

Nghĩ đến đây Trầm Khổ càng hận Đinh Hạo, mắt lóe tia độc ác. Trầm Khổ âm thầm lùi vào trong đám người.

Một lão nhân hói đầu mỉm cười nói:

- Nếu là La phong chủ nói thì tất nhiên chúng ta hoàn toàn tin tưởng, không cần kêu nhân chứng vật chứng làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi