ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Một lão nhân mũi sư miệng rộng, bộ dáng uy mãnh trầm ngâm nói:

- Nếu Lư Bằng Phi đã ác liệt như vậy thì là chết chưa hết tội, Đinh Hạo chẳng những vô tội mà còn có công với tông môn.

Hai người này vừa mở miệng những người khác cũng hùa theo La phong chủ.

Đây chính là điều Đinh Hạo đắn đo.

Với thân phận đệ tử ký danh, dù Đinh Hạo nói thật thì vì lời nói nhẹ ký sẽ không ai tin, hoặc nên nói trong lòng nhiều người biết rõ sự thật nhưng không muốn vì chuyện nhỏ đối đầu cùng Ngọc Công Tử.

Cùng một lời nói thốt ra từ miệng La phong chủ thì lại khác. Thân phận mỹ phụ trung niên La phong chủ rất đặc biệt, thực lực đáng sợ. Mọi người không cần vì một Đinh Hạo đệ tử ký danh nho nhỏ đắc tội La phong chủ.

Mọi người trong khoảnh khắc cùng đồng ý, không cần xem chứng cứ.

Trừ Ngọc công tử.

Ngọc Công Tử xòe quạt ngọc ra, thói quen phe phẩy.

Ngọc Công Tử nhíu mày nói:

- Ta rất khó hiểu quan điểm của các vị, một kẻ hung ác tàn sát đệ tử tông môn mà được khen. Mặc kệ Lư Bằng Phi có phải vi phạm môn quy hay không, điều ta muốn hỏi là Đinh Hạo chỉ là đệ tử ký danh nho nhỏ lấy đâu ra quyền chấp pháp? Ta cảm thấy đây là đấu riêng báo thù, tính chất cực kỳ ác liệt. Nếu hôm nay tha cho Đinh Hạo, sau này người người trong tông môn làm phản thì còn cần Vấn Hình Đường làm gì?

Mọi người cùng biến sắc mặt.

Không ngờ La phong chủ đã lên tiếng mà Ngọc Công Tử vẫn quyết muốn xử phạt Đinh Hạo, bọn họ lấy làm lạ vì sao Ngọc Công Tử kiên quyết trong chuyện nhỏ như vậy? Không lẽ sau lưng có ẩn tình gì không ai biết?

Hay là... Hai phái hệ trong tông môn ăn ý thỏa hiệp mấy chục năm sau phá vỡ cân bằng?

Đinh Hạo thầm tức giận.

Trầm Khổ cố ý khó xử Đinh Hạo là có nguyên nhân, hắn mơ hồ đoán ra. Nhưng Ngọc Công Tử và Đinh Hạo xưa nay không liên quan, không oán không thù thế nhưng cứ kiếm chuyện với hắn, bám riết không nhả. Vì sao?

La phong chủ mặt không biểu tình nhìn Đinh Hạo, hỏi:

- Ngươi có gì trả lời chất vấn của Ngọc Công Tử?

Đinh Hạo lạnh nhạt nói:

- Nói bậy bạ.

Đây đúng là kiểu không nói thì thôi nói ra là chết người, Đinh Hạo ném một câu vào đám người đứng đầu tông môn như quăng cục đá to vào mặt hồ tĩnh lặng, dấy lên sóng gợn tầng tầng.

Nói thật là trước khi Đinh Hạo lên tiếng có vài người bản năng nghĩ đệ tử ký danh này sẽ nói cái gì đó.có lẽ là cầu xin tha thứ, có lẽ là biện giải, nhưng không ai ngờ cuối cùng Đinh Hạo đáp ba chữ.

Nói bậy bạ!

Ngọc Công Tử quên phẩy quạt.

La phong chủ xưa nay lạnh nhạt cũng ngẩn ngơ, khó tin hỏi:

- Đinh Hạo... Ngươi... Nói cái gì?

Đinh Hạo hít sâu.

Đinh Hạo đối mặt các đôi mắt ngạc nhiên, bình tĩnh nói:

- Đệ tử nói Ngọc Công Tử tiền bối nói bậy bạ, vì đệ tử giết mấy người Lư Bằng Phi chẳng những không vi phạm môn quy mà ngược lại làm theo môn quy!

Lời thốt ra biểu tình của đám người càng kinh ngạc hơn.

La phong chủ như những người khác biểu lộ đầy hứng thú. La phong chủ muốn biết đệ tử ký danh nho nhỏ này trong bụng tính toán cái gì.

- A!

Ngọc Công Tử giận dữ bật cười, gật đầu liên tục nói:

- Tốt, tốt, tốt. Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi làm theo môn quy thế nào?

Trong khoảnh khắc mọi người cảm giác áp lực đến từ Ngọc Công Tử.

Đinh Hạo không hề sợ hãi, bình tĩnh nói:

- Theo môn quy Vấn Kiếm tông thì thực lực đạt đến Tiên Thiên Võ Tông cảnh có quyền tự thanh lý môn hộ, đặc biệt là đệ tử bình thường làm xằng bậy dưới nội môn, có thể tuỳ cơ ứng biến, tiên trảm hậu tấu.

- Đúng là có môn quy này.

Ngọc Công Tử gật gù định nói gì chợt khựng lại, mắt sáng rực nhìn Đinh Hạo, nghiêm túc hỏi:

- Ý ngươi là thực lực của ngươi đạt đến Tiên Thiên Võ Tông cảnh?

Mọi người trong đại điện mắt tràn ngập rung động.

Lúc trước Đinh Hạo đánh bại Lỗ Kỳ dựa vào Thanh Ngọc Thạch Bàn của Vương Tuyệt Phong xấu xa, ai cũng biết điều này, nó không có nghĩa là thực lực Đinh Hạo đã đến Tiên Thiên Võ Tông cảnh. Nên biết rằng Đinh Hạo mới vào tông môn chưa đến một năm, với thân phận đệ tử ký danh tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh, thiên tài tuyệt vời như vậy chưa từng có trong lịch sử Vấn Kiếm tông, không ai ngờ đến. Không lẽ...

Hai mươi mấy ánh mắt sắc bén bao phủ Đinh Hạo.

Một lát sau, mọi người, bao gồm La phong chủ, Ngọc Công Tử đều lộ biểu tình nghi hoặc.

Vì mãi đến lúc này bọn họ mới kinh ngạc phát hiện không nhìn thấu đệ tử ký danh nho nhỏ sâu cạn.

Đây không phải là hiện tượng bình thường.

Lấy cảnh giới, ánh mắt, kinh nghiệm của đám người này dù đối diện cao thủ đẳng cấp Tiên Thiên Võ Tông cảnh thì bọn họ liếc mắt một cái nhìn thấu sâu cạn ngay. Tình trạng Đinh Hạo kỳ lạ đáng giá suy ngẫm. Có lẽ Đinh Hạo có dị bảo nào đó, có lẽ hắn tu luyện công pháp liễm tức thần diệu, hay thậm chí vì thực lực của hắn đã vượt qua bọn họ.

La phong chủ vung tay thon, trên không trung huyễn hóa huyền khí tấm thuẫn màu xanh, hoa văn rõ ràng, phức tạp thâm ảo, tỏa sáng mông lung, như kim loại phát ra khí thế cường đại.

La phong chủ nhẹ nhàng nói:

- Cái này là thanh mộc huyền khí thần thuẫn, có thể đỡ một kích hết sức của cao thủ nửa bước Tiên Thiên Võ Tông cảnh. Đinh Hạo, ngươi hãy đánh hết sức vào tấm thuẫn, nếu đánh nát chứng minh ngươi nói thật. Nhớ kỹ, không thể nhờ vào ngoại lực.

Đinh Hạo gật đầu. Mọi người nhìn chăm chú Đinh Hạo nhẹ búng tay.

Một đóa bông tuyết sáu góc rực rỡ như tinh linh chậm rãi bay ra.

Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm.

Hoa tuyết bạc nhìn chậm nhưng nhanh rơi vào thanh mộc huyền khí thần thuẫn. Một tầng khí lạnh mắt thường trông thấy lan tràn, bao phủ thanh mộc huyền khí thần thuẫn. Tiếng răng rắc giòn vang, thanh mộc huyền khí thần thuẫn như hạt cát trong bão tố nhanh chóng tan rã hóa thành bột mịn, biến mất trên không trung.

Đại điện tĩnh lặng.

Các cường giả Vấn Kiếm tông nhìn quen sóng gió ngơ ngác ngó Đinh Hạo như thấy quỷ, khó thể che giấu rung động trong mắt. Lúc này bọn họ biết phải xem lại đệ tử ký danh nho nhỏ lúc trước hoàn toàn bị bỏ qua.

Không đến một năm từ người thường tu luyện thành cường giả Tiên Thiên Võ Tông cảnh, kỷ lục đáng sợ nói lên một điều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi