ĐẠO LỮ HUNG DỮ CŨNG TRÙNG SINH

Lục Cổ vẫn có thể chăm chỉ để sinh thêm đứa nữa, nhưng y đành bất lực trong việc quyết định là sinh con trai hay con gái nha.

Nhưng cũng phải đợi lâu hơn nữa mới có thể bàn đến việc này, vì thể trạng của thê tử không được tốt cho lắm.

Lúc này, Lục Cổ nhìn viên Mộc Linh châu trên tay Lục Thủy, sau đó nói:

“Nó có thói quen mang theo Mộc Linh châu từ khi nào vậy?”

Kỳ Khê lập tức nói:

“Hôm qua, thiếu gia bảo con đi tìm vật chứa thuộc tính Mộc và Kim ạ.”

Lục Cổ nhíu mày, để rồi lập tức hiểu ra. Có lẽ là thằng nhỏ nghĩ ra một chút gì đó, thế là đi đến bước kế tiếp trong việc giải mã Thiên Địa Trận Văn. Trước đây, y cũng từng thử nghiệm việc này.

“Tìm thêm vài vật chứa các thuộc tính khác, sau đó đưa sang cho thiếu gia.”

Con trai của y đang đến thời kỳ phản nghịch; có lẽ nếu chìu theo nó, nó sẽ nhanh chóng nhàm chán với món đồ chơi này.

Đến lúc ấy, biết đâu nó sẽ chăm chỉ tu luyện hơn.

Còn nếu hiện tại mà cấm cản nó quá nhiều, nó sẽ càng cố gắng làm hết mấy việc cấm cản ấy cho lợi gan.

Cũng may, thằng nhỏ này vẫn chưa làm điều gì xấu xa cả.

Kỳ Khê cung kính nói:

“Thưa vâng.”

Chạng vạng tối, Lục Thủy đóng sách lại, định nghỉ ngơi một chút, cơ bản là do hơi đói bụng.

Ăn no rồi thì sẽ tiếp tục đọc sách. Lục Thủy phải lên đường vào ngày mai, và dĩ nhiên là hắn cũng không thể nhớ nỗi mình từng gây sự với biết bao nhiêu người.

Tốt hơn hết là phải cẩn thận càng nhiều vào.

Khi ra ngoài, sức uy hiếp của Lục gia cũng không còn hiệu quả như khi đứng trên địa bàn của Lục gia.

Nhận thấy Lục Thủy vừa nghỉ xả hơi, Kỳ Khê bèn bước tới:

“Thưa thiếu gia, tộc trưởng có gửi ít đồ cho ngài.”

Nói xong, nàng đặt một số vật lên mặt bàn.

Đó là ba viên ngọc: viên màu xanh là Thủy Vân châu, viên màu đỏ là Hỏa Minh châu và viên Thổ Tâm thạch có màu vàng.

Nhìn ba viên ngọc này, Lục Thủy cũng sững sờ.

Tại sao phụ thân của hắn lại cho hắn những thứ này?

Chẳng lẽ ông ấy có thể nhìn thấu sự thật rằng, hắn đã có thể tu luyện Thiên Địa Trận Văn ư?

Phụ thân của hắn lợi hại đến vậy à?

Lục Thủy vừa kinh ngạc, vừa có chút khâm phục. Rốt cuộc, hắn vẫn không hiểu tại sao phụ thân lại có thể nhận ra.

Cơ mà, Lục Thủy cũng không quan tâm nhiều cho lắm, miễn đừng ngăn cản hắn đi từ hôn là được rồi.

Sau đó, Lục Thủy nói:

“Tìm giúp ta vật liệu chứa thuộc tính Âm, Dương nhé.”

Vì đã có đủ ngũ hành, hắn cũng nhân tiện lấy luôn hai thuộc tính Âm, Dương.

“À đúng rồi, chuẩn bị cho ta thêm một pháp bảo loại trữ vật luôn nhé.”

Vốn dĩ hắn cũng có một pháp bảo trữ vật, nhưng không nhớ để ở đâu nên đành phải ra lệnh lấy thêm một cái.

“Vâng ạ.”

Tiếp theo, Kỳ Khê lại nói: “Phu nhân hỏi thiếu gia có muốn ăn tối không?”

Lục Thủy chưa kịp trả lời, Kỳ Khê bèn bổ sung:

“Phu nhân nói, là do bộ phận nhà bếp nấu.”

“Ăn chứ, đi chuẩn bị đi.” Lục Thủy bình tĩnh đáp.

Kỳ Khê bèn lùi bước ra ngoài sau khi ứng tiếng.

Cơm nước nhanh chóng được dọn lên, là do nhân viên bên nhà bếp phục vụ.

Lục Thủy cẩn thận thử trước một món, để rồi nhận ra đây đúng là do bên nhà bếp nấu nướng.

Thế là, hắn yên tâm ăn. Chỉ là vừa khi ăn đến món thứ hai, hắn lập tức phụn ra nguyên một họng.

Khi Kỳ Khê mang Âm Dương thạch đến đây, nàng nhận ra Lục Thủy đã ăn xong rồi. Nàng hơi tò mò, vì bữa ăn gồm 3 món mặn và 1 món canh, nhưng tại sao thiếu gia chỉ ăn đúng 1 món mà còn vét sạch sành sanh đĩa thức ăn đó như vậy.

Lục Thủy cảm giác chua xót nhẹ; mẫu thân luôn luôn chơi khăm mình, lần sau mình sẽ không bao giờ bất cẩn như vậy nữa.

Còn may, ăn cũng đủ no rồi.

Vì có đủ vật liệu chứa mọi thuộc tính cần thiết, Lục Thủy tiếp tục đọc sách.

Đương nhiên, sẽ không có ai quấy rầy hắn.

Sang ngày hôm sau...

Lục Thủy vẫn thức dậy lúc 5:00 sáng, việc đầu tiên cần làm là đến mái đình đọc sách.

Đến 7:00, Lục Thủy quyết định đi tắm rửa một phen. Dù gì đi nữa, hắn cũng sắp sửa lên đường.

Hơn 8:00, Chân Vũ và Chân Linh đã đến.

“Thiếu gia, đã đến lúc khởi hành,”

Chân Vũ nói.

Lục Thủy đóng sách đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười.

Cuối cùng cũng đến lúc.

Thương thế của hắn không chỉ lành hẳn, mà tu vi cũng lên đến Cấp 2.3 rồi.

Giờ không xài Mộc Linh châu nữa, hắn chuyển sang dùng Thủy Vân châu.

Lực lượng Thiên Địa cũng đậm đặc hơn, mọi việc đều diễn ra theo chiều hướng thuận lợi.

Lục Thủy cất bước, đi ra khỏi mảnh sân nhỏ: “Các ngươi có nhìn thấy phụ thân ta đi ra ngoài hay không?”

Chu Vũ, Chân Linh đáp:

“Chúng ta không thấy tộc trưởng ra ngoài.”

Đương nhiên, bọn họ đúng là đáp không thấy, chứ không nói là không hề đi ra ngoài.

Lục Thủy cũng không quan tâm đến câu trả lời này lắm. Hắn bèn ghé sang nơi ở của phụ mẫu mình, đánh tiếng lên đường với cả hai ông bà, thuận tiện nghe hai người luyên thuyện một bận.

Trên đường đi...

Lục Thủy vừa vặn trông thấy phụ mẫu cũng đang đi theo hướng ngược lại.

Ắt hẳn là bọn họ đến để tiễn hắn lên đường.

“Phụ thân, mẫu thân.” Lục Thủy cười nhẹ.

Đông Phương Lê Âm đến giúp Lục Thủy sửa sang lại quần áo.

Lục Thủy bất lực nói:

“Mẫu thân, đây là áo ngắn tay.”

Đông Phương Lệ Âm: “…”

“Mẫu thân của con sửa sang quần áo cho con, con cứ đứng yên một chỗ đi. Có ai đời mặc áo ngắn tay mà mặc như thế này không?” Lục Cổ mở lời dạy bảo trong lúc đứng cạnh bên.

Lục Thủy quay đầu lại: “...”

Hắn không muốn nói chuyện nữa.

Đông Phương Lê Âm bèn dặn dò:

“Nhớ lời mẹ nói nhé! Khi đến Mộ gia, con phải biết lễ phép một chút, nói năng đàng hoàng lịch sự nữa.”

Lục Thủy gật đầu, “Dạ”.

“Mẫu thân nhớ rõ, con đã từng xem một vở kịch tên là... gì gì đó tự thân tu dưỡng.... Đến lúc đó, con có thể học theo vở kịch kia mà hành động, nhưng cũng không được phóng đại thái quá.

Có như vậy, ắt hẳn Mộ gia cũng không làm khó dễ con đâu.”

Lục Thủy vẫn gật đầu.

“Hơn nữa, con ra đường, nhớ khiêm tốn một chút, đừng hở chút là gây chuyện khắp nơi.”

Lục Thủy vẫn gật đầu.

Một lúc lâu sau, Lục Thủy mới có thể xuống núi, còn phụ mẫu hắn thì tiễn đưa đến tận cổng.

Nhìn theo bóng lưng của Lục Thủy, Đông Phương Lê Âm nói:

“Sao con trai mình ngoan ngoãn đến thế nhỉ? Nó chịu nghe lời muội rồi à?”

Lục Cổ gật đầu, “Ừa, nó chỉ trả lời chiếu lệ với nàng thôi.”

Đông Phương Lê Âm: “...”

Vậy mà chàng còn “Ừa” cái quái gì?

Xuống núi rồi, cuối cùng hắn cũng nghe xong một tràng dài dạy bảo của mẫu thân.

Ngay tại nhà ga trong trấn nhỏ Thu Thủy...

“Thiếu gia, chúng ta cần đi một chuyến xe trung chuyển đến đảo Phù Không. Nếu suôn sẻ, chúng ta sẽ có thể đến khu vực trực thuộc Mộ gia vào sáng mai.” Chân Vũ nói.

Lục gia và Mộ gia tọa lạc tại hai vị trí rất xa nhau.

Bằng vào tu vi của Chân Vũ và Chân Linh, ngay cả khi dùng đến pháp bảo phi hành, vậy cũng mất 2 ngày, huống chi là đích thân ngự kiếm phi hành.

Về nhà ga cung cấp dịch vụ vận tải này, đây là tài sản thuộc quyền sở hữu của Mặc gia. Loại phương tiện này là sản phẩm kết hợp giữa thuật cơ quan và pháp bảo, có thể bay nhanh và bay lâu, hơn hẳn các loại pháp bảo phi hành phổ thông.

Về lý do tại sao hắn không dùng đến pháp bảo siêu cấp để đi tới Mộ gia nhanh hơn, đáng tiếc thay, Chân Vũ và Chân Linh không đủ khả năng khống chế loại pháp bảo đó.

Sau khi lên tàu lửa, Chân Linh nói:

“Chúng ta sẽ phải nán lại một tiếng đồng hồ trên hòn đảo kia. Nếu thiếu gia có nhu cầu gì, chúng ta có thể thực hiện thay cho ngài.”

Đang đọc Thiên Địa Trận Văn thì nghe Chân Linh nói vậy, hắn chợt suy nghĩ, mình có nhu cầu gì ư?

Suy nghĩ một hồi, hắn cho rằng, nhu cầu về bao tử là chuyện cần thiết hơn cả:

“Chuẩn bị một ít đồ ăn.”

Sau đó, hắn tiếp tục đọc sách.

Tuy nhiên, hắn vẫn biết rõ về hòn đảo Phù Không kia. Đó là một hòn đảo nhỏ tương đối xa xôi ngoài biển khơi, cũng là một trạm trung chuyển nhanh nhất để đến Mộ gia.

Trước đây, hắn và Mộ Tuyết cũng đã từng đến đó.

Chủ yếu là do Mộ Tuyết muốn về thăm nhà, nên hắn mới đi cùng với nàng thôi.

Ngồi bên cạnh hắn, Chân Vũ và Chân Linh phát hiện ra rằng, Lục Thủy ít nói hơn ngày trước. Không những thế, hắn hoàn toàn không phải cái dạng trẻ trâu thích thể hiện, hoàn toàn khác hẳn với trước đây.

Trước kia, Lục Thủy là kẻ hay lảm nhảm liên tục, còn đua đòi thể hiện nữa.

Giờ đổi tánh rồi à?

Nhưng ngay sau đó, họ nhớ ra rằng, có lẽ thằng này đang tập thói tự rèn luyện bản thân như trong mấy vở kịch rẻ tiền kia. Vậy nên, chắc chắn là hắn đang giả vờ trưởng thành vào lúc này.

Và khi đến Mộ gia, hắn sẽ dùng thái độ của một kẻ bề trên để mở lời từ hôn với Mộ tiểu thư.

Không cần đoán cũng đã biết rõ.

Trên thực tế, bọn họ nghĩ không sai. Trong vụ từ hôn lần này, điều mà hắn đang mong chờ nhất chính là phản ứng của Mộ Tuyết.

Nếu nhìn nàng bằng ánh mắt của một kẻ từ trên cao nhìn xuống, ắt hẳn sẽ có thể chọc nàng giận điên người.

Chỉ mới nghĩ đến đây thôi mà hắn đã cảm thấy vô cùng thú vị rồi. Cơ mà, đến ngày mai là ba người bọn họ đã có thể đến nhà Mộ gia rồi. Việc mà hắn phải làm ngay lúc này chính là ngưng tụ càng nhiều lực lượng Thiên Địa, nhằm đề phòng xung đột xảy ra khi từ hôn.

Đến chạng vạng tối, tàu lửa đã đến trạm cuối.

Bọn họ đã đặt chân tới đảo Phù Không rồi.

Lục Thủy khép sách lại, xuống xe.

Tuy đảo Phù Không nằm ở nơi hẻo lánh, nhưng không hề cằn cỗi, lại còn khá phồn hoa.

Có khá nhiều người đi tới đi lui trên quãng đường đi ra khỏi nhà ga.

“Muội muội xem nè, ca nhặt được một đồng tiền bằng linh thạch, nghe nói có giá trị quy đổi bằng một viên linh thạch trên hòn đảo này. Lát nữa, ca sẽ dẫn muội đi mua đồ ăn.”

“Mua quần áo được không?”

“Nhiêu đây không đủ mua quần áo, mua đồ ăn thôi.”

“Mấy đứa, đừng có chạy lung tung nha mấy đứa.”

“Vâng, gia gia. Bọn cháu chờ gia gia đến.”

“Giờ đi mua quần áo nhé.”

“Mua đồ ăn thôi.”

Đó là một gia đình 3 người, gồm 1 ông cụ với 2 đứa cháu còn nhỏ.

Thằng nhóc khoảng 7 - 8 tuổi, và cô bé kia ước chừng 4 - 5 tuổi gì đó.

Lục Thủy chỉ liếc nhìn bọn họ một cái rồi rời đi.

Trong quán cà phê...

Lục Thủy ngồi yên nơi đó, chờ đợi một tiếng đồng hồ trôi qua.

Chỉ là, dường như hắn đã vô thức đi lạc vào cạm bẫy của một số người nào đó rồi.

Ở phía bên kia của quán cà phê, khắp nơi đều là các mắc xích giam cầm của trận pháp.

Ngay cả ngã tư mà hắn vừa băng ngang, cũng có trận pháp ẩn nơi đó.

“Chỉ phải chờ đợi tại đây trong một tiếng đồng hồ thôi, hy vọng là chúng sẽ khởi động sau đó.” Lục Thủy tự lẩm bẩm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi