ĐẠO LỮ HUNG DỮ CŨNG TRÙNG SINH

Mộ gia.

Trong sân vườn đầy hoa, một nàng thiếu nữ trầm tĩnh đang vẩy nhẹ từng giọt nước nhỏ vào một đóa hoa trắng ngần.

Chỉ là, nàng hơi mất tập trung.

Lúc này, một thị nữ bước đến bên cạnh, nói nhỏ nhẹ:

“Đại tiểu thư, phu nhân đã đến.”

Nàng thiếu nữ kia ngừng tay, lập tức đứng lên:

“Ừm, ta ra ngay.”

Nàng đưa dụng cụ tưới hoa cho người thị nữ, sau đó bước thẳng ra sân trước

Nhìn theo bóng lưng của tiểu thư mình, người thị nữ thầm cảm thấy khổ sở.

Ắt hẳn đại tiểu thư đã phải chịu áp lực rất lớn, không thì đã chẳng đi tưới hoa vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.

...

“Mộ Tuyết, con đến đấy à? Ngồi đi.” Vừa thấy Mộ Tuyết bước ra, người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi giữa sân trước bèn bình tĩnh lên tiếng.

Mộ Tuyết gật đầu, lễ phép đáp:

“Chào dì Đường.”

Sau khi Mộ Tuyết ngồi xuống, dì Đường nói:

“Gần đây, sức khỏe của con thế nào?”

Mộ Tuyết vẫn giữ nguyên vẻ mặt, gật đầu trả lời:

“Con vẫn khỏe ạ.”

“Có thể là, người của Lục gia sẽ tới đây vào ngày mai, con biết chuyện này chưa?” Dì Đường lại hỏi.

Mộ Tuyết im lặng một hồi, khẽ gật đầu:

“Con biết.”

“Con đã mất đi tu vi trong 2 năm nay. Mộ gia cũng đã cho con rất nhiều tài nguyên tu luyện, lại càng không hề giảm bớt đặc quyền của con. Đây đều là do con có hôn ước với Lục thiếu gia. Nếu Lục gia thật sự từ hôn, sau này nếu có chuyện gì thì con cũng đừng trách dì Đường nhé. Phụ thân của con cũng rất khó xử trong chuyện này.” Dì Đường nói bằng một giọng điệu khá áy náy.

Mộ Tuyết vẫn bình tĩnh:

“Con biết.”

Ngay từ đầu, nàng biết mình chỉ là một công cụ thông gia cho Mộ gia. Phụ thân không vui vẻ gì khi thấy nàng, còn dì Đường cũng không thích nàng.

Nàng cũng chưa bao giờ kết giao với bất kỳ ai trong gia tộc.

Nàng chỉ biết mỗi việc tu luyện từ thuở nhỏ, chỉ sinh hoạt loanh quanh trong khu nhà nhỏ đi kèm với khoảnh sân vườn này. Nàng không thích khu vực phía bên ngoài, cũng không thích giao tiếp với người lạ bên ngoài.

Ở kiếp trước, nàng đã từng sống như vậy hơn 20 năm, mãi cho đến khi kết hôn.

Nhưng đến kiếp này, đã có một số thay đổi nhất định. Nàng đã trùng sinh cách đây 3 năm. Vì một vài mục đích riêng, nàng đã tự thân phế đi toàn bộ tu vi của chính mình. Hai năm trước, vì một cuộc khảo thí bất ngờ mà người trong gia tộc phát hiện ra chuyện này.

Vốn dĩ, nàng cũng không quan tâm đến điều đó cho lắm. Nhưng không ngờ rằng, việc tu vi hoàn toàn biến mất này lại khiến Lục gia muốn từ hôn.

“Nếu Lục gia từ hôn, con sẽ trở thành một người bình thường. Dù con có là đại tiểu thư, cũng sẽ không được phân phối tài nguyên.

Chuyện duy nhất mà dì Đường có thể giúp con, chính là giữ lại nơi ở này cho con.”

Dì Đường nói với Mộ Tuyết như vậy.

Về cơ bản, nơi ở của Mộ Tuyết hiện tại là một khu vực khá tốt, khi chỉ có một số ít thiếu gia hay tiểu thư mới được sắp đặt thế này.

Người bình thường không thể cư trú tại đây.

Mộ Tuyết im lặng một lúc rồi nói:

“Dì Đường, sau khi từ hôn với con, Lục gia sẽ cưới ai vậy dì? Là kiều nữ tài giỏi khác của Mộ gia chúng ta ư?”

Mộ Tuyết không phải là người đẹp nhất trong Mộ gia, cũng không phải là người có thiên phú cao nhất.

Không có nàng, Mộ gia vẫn còn nhiều người khác.

Dì Đường lắc đầu; hiện tại, nàng ta cũng không biết rõ chuyện này.

Sau đó, dì Đường bèn quay lại với chủ đề cũ: “Nếu con muốn ở lại khoảnh sân nhỏ này, cần phải có một cái cớ. Nếu lấy cớ là có thể cống hiến một ít gì đó cho gia tộc, dì và phụ thân con mới có lý lẽ vững chắc mà giữ lại khoảnh sân này cho con.”

Mộ Tuyết khẽ gật đầu:

“Dì Đường có thể gửi Nhã Lâm đến đây, con sẽ chịu trách nhiệm dạy con bé ấy bộ Thiên Nữ Chân Kinh.”

Nghe được câu nói này, dì Đường lộ ra vẻ mừng vui từ đáy mắt. Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức kìm nén nỗi vui mừng này xuống, lại còn tỏ ra hơi thẹn thùng:

“Vậy... có được không? Dù gì đi nữa, Thiên Nữ Chân Kinh là vật sở hữu của riêng con. Một khi dạy cho Nhã Lâm, hoàn cảnh của con sẽ càng thêm thiệt thòi.

Mà con không phải lo lắng về nơi ở của mình đâu. Dì Đường sẽ cố hết sức để giữ lại nơi này cho con. Dù sao thì đây cũng là chỗ ở của mẹ con trước khi tạ thế.”

Mộ Tuyết chỉ nói khẽ:

“Dì Đường không phải ngại, cứ dẫn Nhã Lâm đến đây cho con.”

Dì Đường cư xử với Mộ Tuyết hết sức ôn hòa, còn ba phen bốn bận khẳng định là sẽ giữ lại quyền lợi cho nàng nữa. Mộ Tuyết đương nhiên biết rõ là dì mình có chỗ cần nhờ vả, thế nên ngay từ đầu cũng chẳng mấy quan tâm. Về phần hiện tại, kể như nàng biết rõ thời thế thôi.

Thiên Nữ Chân Kinh là công pháp đỉnh cấp mà nàng tự ngộ được từ cấm địa của gia tộc. Có rất nhiều người thòm thèm bộ công pháp này, nhưng vì e sợ phần hôn ước giữa nàng và Lục Thủy nên không dám ép buộc nàng giao ra.

Vì vậy, hiện tại có khá nhiều người đang nhìn chằm chằm vào bản công pháp này.

Về phần Nhã Lâm, con bé ấy là con gái của dì Đường, mới 5 tuổi.

Cũng là muội muội cùng cha khác mẹ với nàng.

Nghe Mộ Tuyết nói vậy, dì Đường “miễn cưỡng” đáp lời:

“Vậy, vậy dì Đường không thể từ chối được nữa. Nhã Lâm vẫn còn cứng đầu lắm. Đến lúc đó, nếu nó mà không nghe lời thì con cứ dùng đòn roi mà răn dạy.”

Dù bây giờ nàng chỉ nhận dạy mỗi Nhã Lâm, thì dì Đường cũng chẳng phản đối chi. Miễn là có thêm một người học được, chắc chắn sẽ có người thứ hai...

Kể từ đó, Thiên Nữ Chân Kinh chắc chắn sẽ là vật sở hữu chung của cả gia tộc.

Sau đó, dì Đường rời đi. Trước khi đi, nàng ta còn thề sống thề chết rằng, Mộ Tuyết sẽ không phải thay đổi chỗ ở.

Mộ Tuyết chỉ gật đầu, chứ không nói gì thêm.

Sau khi dì Đường đi khỏi đây, Mộ Tuyết vẫn ngồi tại đó.

Gió thổi ngang qua, lay động mái tóc dài của nàng.

Mộ Tuyết không quan tâm cho lắm, chỉ nhíu mày nhìn về phía mặt bàn, nhếch miệng lẩm bẩm:

“Ta đã mài dao sẵn rồi.”

...

Trong đại sảnh của Mộ gia.

“Lão tam, ngươi muốn nói gì?” Một người đàn ông trung niên mở lời trong lúc đang đọc một tờ thiệp hẹn.

Đó chính là Mộ Uyên, tộc trưởng hiện tại của Mộ gia. Không giống như Lục gia, dòng họ Mộ có con cháu rất đông đúc, và tộc trưởng là người có thể quyết định hầu hết các sự vụ.

Mà lực lượng bảo kê của Mộ gia cũng khác hẳn với các vị trưởng lão của Lục gia, bọn họ chưa hề lộ diện.

Nguyên nhân chủ yếu là vì mấy người đó đều đang bế tử quan, không thì đã chết rục hết rồi.

Không phải ai cũng giống như ba vị trưởng lão của Lục gia vậy, sống lâu vãi chưởng.

Và người được gọi là 'lão tam' trong lời nói của Mộ Uyên chính là phụ thân của Mộ Tuyết, tên là Mộ Trạch.

Mộ Trạch lắc đầu, không còn gì để nói.

Mộ Uyên thở dài:

“Mà thôi! Hy vọng Lục thiếu gia chừa lại cho chúng ta chút mặt mũi.

Về phần Mộ Tuyết, chúng ta sẽ không phân phối tài nguyên cho con bé nữa, Mộ gia không nuôi kẻ tầm thường.

Để con bé chuẩn bị sẵn tâm lý đi.

Về mảnh sân nhỏ kia, qua ngày hôm sau thì bàn giao lại cho đứa con gái thứ hai của ngươi, Mộ Nhã Nguyệt. Chưa hết, phải nghĩ cách đoạt lấy Thiên Nữ Chân Kinh nhé.”

Mộ Trạch gật đầu:

“Được rồi.”

“Giải tán hết đi.” Mộ Uyên nói.

Sau đó, mọi người lần lượt đi ra khỏi đại sảnh.

Sau khi ra ngoài, Mộ Trạch vốn định quay lại phòng mình, nhưng vừa đi đượ nửa đường thì có ai đó gọi ngược trở lại:

“Tam đệ, chờ một chút.”

Mộ Trạch dừng chân, liếc về sau, để rồi trông thấy người vừa gọi mình chính là Mộ Khương, nhị tỷ của y.

“Nhị tỷ, có chuyện gì thế?”

Nhìn Mộ Trạch trong bộ dáng già nua trước mặt, Mộ Khương chợt hỏi:

“Ngươi định làm như thế nào? “

Mộ Trạch trả lời:

“Định đánh tiếng trước với con bé ấy!”

Mộ Khương cau mày, sau đó nói:

“Dù gì đi nữa, Mộ Tuyết chỉ là một tiểu cô nương. Ta hy vọng ngươi đừng dùng biện pháp mạnh để ép con bé giao ra Thiên Nữ Chân Kinh.

Dù sao đi nữa, hổ dữ cũng không ăn thịt con. Nếu ngươi lấy được chân kinh rồi, thôi thì bí mật dẫn con bé rời khỏi Mộ gia, đi đến một nơi thật xa vậy.

Với khả năng của ngươi, ắt hẳn không khó để an bày cho con bé trở thành một thiên kim tiểu thư, không lo cơm ăn áo mặc giữa thế giới của phàm nhân mà, đúng không?

Còn nếu ngươi không muốn làm vậy, hoặc nếu thấy chuyện này quá rắc rối, vậy cứ để ta làm. Ta có thể thề rằng, tuyệt đối không ngấp nghé đến Thiên Nữ Chân Kinh.

Tôi biết, ngươi không hề yêu thương con bé. Nhưng dù sao, con bé ấy chính là con gái ruột của ngươi.”

Mộ Trạch im lặng một lúc, cuối cùng mới gật đầu:

“Ta biết rồi. Ta sẽ cân nhắc việc này.”

Mộ Khương nhíu mày. Thái độ của Mộ Trạch thế này khiến Mộ Khương có cảm giác rằng, y chẳng hề quan tâm gì đến Mộ Tuyết cả.

Ngừng lời một chút, Mộ Khương bèn nói thêm:

“Nếu ngươi không còn cách nào khác, ta đề nghị là ngươi nên hỏi ý Đường Y.”

Cuối cùng, Mộ Trạch cũng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của y, Mộ Khương chỉ biết thở dài.

May mà Đường Y cũng không xấu tính cho lắm.

Nếu Mộ Tuyết mất đi chỗ dựa là Lục gia, vậy con bé chắc chắn không thể sống yên ổn tại Mộ gia này.

Âm thầm đi khỏi đây mới là cách tốt nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi