ĐẬP NỒI BÁN SẮT ĐI HỌC

“cảm giác của cô làm phiền tôi.”

Kim Kha sử dụng từ “biến mất” chứ không phải là “xóa.”

Ban đầu cậu còn định khuấy đục cái vũng nước này, kết quả điều tra kỹ lưỡng thì biết video trận đấu của bọn Vệ Tam chả được phát sóng. Xưởng Đen trả lời chính thức là đêm đó dụng cụ ghi hình đột nhiên hỏng cho nên video cuối cùng của vòng khiêu chiến chức vô địch không được quay lại.

Chỉ có một bức ảnh mấy người Vệ Tam điều khiển cơ giáp 3S đứng trên đài.

Cũng chính là tấm ảnh mà Ứng Thành Hà nhìn thấy ngày hôm đó.

“Camera không hỏng đâu.” Vệ Tam khẳng định, “Hôm chúng tớ thi đấu vẫn còn tốt mà, nhân viên công tác xung quanh cũng chả có vẻ gì lạ.”

Cô đã quen với việc quan sát môi trường xung quanh, ngay cả khi đang thi đấu trên sân.

“Tớ đã kiểm tra, nhưng Xưởng Đen là một tổ chức ngầm, chẳng có nhiều thông tin có ích lắm.” Kim Kha cho hay, “Đội đối thủ của cậu thuộc về tổ chức riêng của Xưởng Đen. Lần này họ rất tự tin vào chuyện giành được chức vô địch nhưng các cậu đột nhiên xuất hiện và giành chiến thắng. Thành thử tớ đoán Xưởng Đen chỉ đơn giản là hủy video trận đấu.”

“Mấy video tranh tài ở Xưởng Đen hồi trước của tụi này cũng bị bỏ cả rồi.” Vệ Tam còn muốn đi kiểm chứng những gì Kim Kha nói, nhưng không ngờ nào có xem được toàn bộ video cũ của bọn họ.

“Cái này tớ dò ra được, là quy định cũ đấy.” Kim Kha giải thích, “Trước khi nhà vô địch phân khu Xưởng Đen giành vô địch toàn mùa giải, video của nhà vô địch phân khu sẽ bị bỏ tạm thời.”

“Vừa đúng lúc, ngoại trừ khán giả xem sân khiêu chiến ngày hôm đó thì không ai biết chúng ta.” Liêu Như Ninh không thèm để ý chút nào, bọn họ lại không lấy thi đấu Xưởng Đen làm kế sinh nhai, chưa kể còn giội nước bẩn vào viện Bình Thông.

Năm người nhìn về phía viện Bình Thông, Tông Chính Việt Nhân ngồi ở giữa cúi đầu bấm quang não, chắc là để người ta điều tra tình huống thế nào. Song, hiện tại video quan trọng nhất đã biến mất, bọn họ cũng không tra ra được cái gì.

“Trong vòng một năm mà cát chủ đã nửa nam nửa nữ, viện Bình Thông chắc chắn tức chết.” Liêu Như Ninh như hả hê cho hay, làm như thủ phạm không phải là bọn cậu vậy.

Tin tức nhiều chuyện này vừa xuất hiện là lan ra hết ở các trường quân sự ngay. Đương nhiên mọi ngườ biết Tông Chính Việt Nhân không phải là con gái; cơ mà với bản chất con người, rất nhiều người nhìn thấy anh ta sẽ nghĩ về tin đồn này, cũng vì đó mà theo bản năng liếc nhìn Tông Chính Việt Nhân.

Hơn nữa còn chuyển dời ánh mắt này sang các sinh viên khác của viện Bình Thông, một lần nữa kéo tới cảm giác ngột ngạt trên và dưới của viện Bình Thông.

Về phần kẻ cầm đầu, người này bận rộn đào tạo mỗi ngày, không có thời gian để tập trung vào những điều đó.

Sau khi khoang mô phỏng được đổi mới, Vệ Tam dùng cũng xem như thuận tay, nhưng nhiệm vụ tương tự như đêm đó đã biến mất, có thể nguyên nhân đến từ hệ thống khoang mô phỏng khác nhau.

Phòng bên cạnh.

Ứng Tinh Quyết quay đầu nhìn về phía bức tường bên kia, tuy tòa nhà Sao Cốc Vũ này có bảo vệ tốt nhưng không thể ngăn cản được cảm giác của anh. Chỉ cần anh muốn là có thể bao trùm toàn bộ phòng ốc của cả tòa nhà.

Ứng Tinh Quyết chẳng có hứng thú đối với việc này, nhưng khoảng cách quá gần với bên cạnh, cộng thêm chuyện Vệ Tam hoàn toàn không điều khiển được cảm giác của mình, làm anh không thể không bị ép nhận lấy tình huống của người ta.

Trong vòng 2 tiếng từ lúc người kia đi vào phòng, cô đã chết 7 lần trong khoang mô phỏng, mỗi lần nghỉ ngơi cách nhau ít hơn 20 phút.

Một lần nữa bị buộc phải cảm nhận cảm xúc của đối phương, Ứng Tinh Quyết đứng dậy đi sang bên cạnh và gõ cửa.

Vệ Tam vừa ra khỏi khoang mô phỏng, sắc mặt tái nhợt, nhưng tinh thần không tệ. Cô đã tìm ra giải pháp, chỉ cần đi vào một lần nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ của khoang mô phỏng.

Cô nghe thấy tiếng gõ cửa bèn ngạc nhiên lúc mở cửa ra vì nghĩ rằng nhóm Kim Kha tìm tới mình.

Thế rồi vừa mở cửa liền nhìn thấy giữa lông mày Ứng Tinh Quyết mang theo sắc u buồn.

“... Phòng huấn luyện cá nhân của anh ở bên cạnh.” Vệ Tam hảo tâm nói, ngụ ý là gõ cửa cửa tôi làm gì.

Ánh mắt Ứng Tinh Quyết chuyển từ khoang mô phỏng trong phòng đến trên mặt Vệ Tam: “Không ai dạy cô là không thể rơi vào trạng thái sắp chết trong thời gian ngắn à?”

Vệ Tam nhướng mày: “Tôi thế nào trong khoang mô phỏng mà anh cũng rõ. Ngọn Lửa Đ... Đôi Sao Đế Quốc, anh vẫn dùng cảm giác dò xét tôi á?”

Đối với sự hoài nghi của cô, Ứng Tinh Quyết nói lạnh nhạt: “Cảm giác của cô tản đi quấy nhiễu việc huấn luyện bình thường của tôi.”

Vệ Tam nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, hỏi anh: “Chả phải chỉ huy có thể thiết lập hàng rào sao?”

“... Tôi đang huấn luyện.”

“Vậy thì không còn cách nào khác, bằng không anh đi nói một tiếng với chú quản lý, tìm người đổi phòng với anh.” Vệ Tam đưa ra đề nghị “thân thiết”.

“Không cần, lần sau tôi sẽ xây dựng một hàng rào.” Ứng Tinh Quyết lùi lại một bước, nhìn vào mắt cô, “Vệ Tam, không phải huấn luyện gì cũng làm bậy được.”

Chờ Ứng Tinh Quyết trở về phòng bên cạnh, Vệ Tam cúi đầu ngửi ngửi trên người mình, cảm giác còn thể tản ra bên ngoài được à? Sao không thấy Ứng Tinh Quyết đi gõ cửa Tông Chính Việt Nhân?

Buổi tối huấn luyện xong, Vệ Tam trở lại ký túc xá và thuận miệng hỏi Kim Kha trong phòng khách: “Ví dụ tớ đang huấn luyện trong khoang mô phỏng, nếu cậu ở bên cạnh thì có thể bị cảm giác của tớ làm phiền không?”

Kim Kha quay đầu nhìn cô: “Mọi người ở hết trong khoang mô phỏng thì làm sao tớ có thể bị quấy rầy bởi cảm xúc của cậu. Trừ khi cậu rơi vào ảo tưởng sắp chết và tớ cố tình chú ý thì có thể bị xáo trộn.”

Cảm giác Ứng Tinh Quyết mạnh hơn Kim Kha, mà hôm nay cô đã chết mấy lần ở khoang mô phỏng, thành ra người ta bị cô quấy nhiễu thật à?

“Đột nhiên hỏi cái này làm gì?” Liêu Như Ninh ngáp dài đi tới.

“Vừa rồi tôi quấy nhiễu đến Ứng Tinh Quyết ở trong khu nhà huấn luyện.” Vệ Tam duỗi chân câu lấy một cái ghế ngồi xuống, “Bị anh ta tìm tới cửa.”

Kim Kha phản ứng cực nhanh nắm lấy trọng điểm, nhíu mày hỏi: “Cậu rơi vào trạng thái sắp chết?”

Thấy Vệ Tam không nói gì, Kim Kha đột nhiên đứng bật dậy: “Vệ Tam, khoang mô phỏng cũng gây chết người đó, cậu có biết không?”

Vệ Tam bị cậu ấy làm giật nảy mình: “Bên trong khoang mô phỏng... không phải là giả sao?”

Loại tư vị này đúng là chẳng dễ chịu nhưng trong não Vệ Tam vẫn luôn có một thanh âm tự nói với mình rằng cảm thụ trong khoang mô phỏng đều là giả, cho nên chỉ cần tỉnh lại và nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.

Ý cười trên mặt mấy người khác trong phòng khách cũng dần dần biến mất, Ứng Thành Hà hỏi cô: “Cảm giác đau được đặt ở 90% thích hợp nhất cho cấp 3S. Sau khi đạt tới 100%, chiến sĩ độc lập trong đó rất dễ đối mặt với trạng thái sắp chết, rất nguy hiểm khi nằm trong khoang mô phỏng.”

Khi tiểu đội huấn luyện cùng nhau, tất cả các thông số đều do cơ giáp sư điều chỉnh, còn trong phòng cá nhân chỉ có một mình Vệ Tam, bởi vậy đến bây giờ mọi người cũng không biết cô cài luôn thiết lập tới 100%.

Phương thức huấn luyện của các trường quân sự trong Liên bang đều do tiền nhân dùng tính mạng làm cái giá lớn từng chút một, không thể cứ tùy ý thay đổi.

“Tôi là cấp siêu 3S chắc là cài được thiết lập cao hơn một chút?” Vệ Tam hỏi thăm dò.

“Không được, chờ khôi phục hoàn toàn siêu 3S rồi lại nói, bây giờ phải chỉnh ở mức 90% thôi.” Mặt Kim Kha đen hù, “Nếu không phải Ứng Tinh Quyết nhắc nhở, cũng không biết khi nào xảy ra chuyện.”

Điểm này ngược lại rất kỳ bởi lẽ các trường quân sự sẽ không can thiệp lẫn nhau. Theo lý, các chỉ huy chính khác gặp phải tình huống này của Vệ Tam thì chỉ có thể thiết lập rào cản chứ không nhắc nhở.

Họ là đối thủ cạnh tranh, thành viên chủ lực mất một đối thủ là một điều tốt.

Ứng Tinh Quyết gõ cửa nói bị quấy rầy nhưng thật ra là để nhắc nhở.

Trong đầu Kim Kha chuyển tới lui có mấy khả năng, rốt cuộc chỉ coi như Ứng Tinh Quyết khinh thường dùng thủ đoạn này.

Bắt đầu từ hôm đó, các thành viên của đội chủ lực luôn chú ý xem Vệ Tam có làm bất cứ điều gì trái với ý thức đào tạo thông thường của trường quân sự hay không, và nắm bắt mọi cơ hội để tiến hành phổ cập khoa học với cô.

Vệ Tam bị bọn họ tụng tinh phổ cập quấy nhiễu mình đến đau đầu không chịu nổi.

Về phần Ứng Tinh Quyết cách vách, đại khái là không còn bị cảm giác cô làm phiền nên cũng hoàn toàn không nói chuyện với Vệ Tam.

Ngược lại 2 ngày trước trận đấu, Tông Chính Việt Nhân của viện Bình Thông chủ động nói một câu với Vệ Tam vừa huấn luyện xong.

“Cho dù cô có phải là cấp 3S hay không, đừng mơ về chuyện vượt qua viện Bình Thông.”

Vệ Tam sửng sốt, cô đã cố gắng hết sức hạ thấp khi ra ra vào vào, không gây chuyện thị phi, vị này đột nhiên khiêu khích nên cô nói luôn: “Tại sao chúng tôi lại vượt qua viện Bình Thông của mấy anh, trận trước Damocles đạt được vị trí thứ hai, mục tiêu của chúng tôi là vô địch đấy.”

Lúc này, Ứng Tinh Quyết ở bên kia đi ra khỏi phòng, vừa lúc nghe thấy nửa câu cuối cùng của cô. Thế là đôi mắt đen kịt như được tô bằng mực đảo qua Vệ Tam với ý không rõ, rồi lập tức vòng qua hai người, đi xuống dưới lầu.

Vệ Tam: “...”

Cách đây không lâu, cô mới nói với Tinh Quyết rằng mục tiêu của họ là giành vị trí thứ ba.

Tông Chính Việt Nhân không biết sự khác biệt trong đó, chỉ coi Vệ Tam bừa phứa vô độ, ánh mắt anh ta nặng nề: “Tôi chờ mong Damocles khiêu chiến viện Bình Thông.”

“Anh nói chờ mong khiêu chiến là khiêu chiến à?” Tâm tình Vệ Tam nhất thời trở nên ác liệt, bỏ lại một câu này rồi cũng không để ý vẻ mặt Tông Chính Việt Nhân như thế nào đã quay đầu bỏ đi.

Tại sao luôn luôn có một người thích xông tới cô, cô ấy chỉ là một người bình thường đang bận rộn thôi.

...

Một ngày trước trận đấu, các phương tiện truyền thông lớn vội vã chạy đến Sao Cốc Vũ để phỏng vấn năm trường quân sự lớn, đặc biệt là trường Quân sự Damocles. Mọi người trên mạng Tinh Võng đều rất hứng thú với việc Vệ Tam của trường Quân sự Damocles đột nhiên chuyển từ cấp A sang 3S.

Bởi vì môi trường Sao Cốc Vũ đặc thù, lần này ban tổ chức thiết lập khu vực phỏng vấn riêng bên trong sân tập và cho họ thời gian phỏng vấn thống nhất.

Đội chủ lực và giáo viên của trường Damocles được bao quanh bởi một loạt các phóng viên truyền thông, có thể nói là lần đầu tiên trong nhiều năm.

“Vệ Tam thật sự là cấp 3S sao?”

“Xin hỏi vì sao các anh cố ý giấu giếm cấp của Vệ Tam?”

“Về sau trường Quân sự Damocles còn kế hoạch lớn nào không?”



Đối mặt với các loại ống kính truyền thông, Hạng Minh Hóa mỉm cười nhưng trong lòng lại nói kế hoạch lớn gì chứ, ban đầu kế hoạch của trường Damocles là chờ Thân Đồ Khôn tốt nghiệp thì thay thế bằng người cấp S dự bị; ai ngờ được vấn đề Vệ Tam là một chiến sĩ độc lập cấp 3S.

Điểm này cũng phải cảm ơn Ứng Tinh Quyết của trường Quân sự Đế Quốc, nếu như không phải em ấy thăm dò ra thì Damocles cũng chẳng biết.

Nhưng suy nghĩ trong tâm trí và lời nói bên ngoài tất nhiên khác nhau.

Hạng Minh Hóa dùng giọng điệu thông báo chính thức: “Cả thảy sự trù bị của Damocles đều vì đạt được thành tích trong cuộc thi, che giấu cấp Vệ Tam chỉ là một phần trong kế hoạch của chúng tôi. Tin rằng các trường quân sự khác cũng sẽ có sự sắp xếp riêng của mình.”

Phương tiện truyền thông có mặt: Cái rắm! Dù các trường quân sự khác có sắp xếp thế nào cũng không thể biến ra một người cấp 3S.

Sau khi phỏng vấn giáo viên dẫn đội trưởng, tiếp theo là cuộc phỏng vấn các thành viên đội chủ lực trước mỗi trận đấu, cũng là thời điểm nói chuyện hậm họe.

Lần này, đám người một mạch đưa micro đến trước mặt Vệ Tam: “Vệ Tam, vị trí thứ hai trong cuộc thi sa mạc lần trước là do cô rút cờ xuống. Lần này cô có gì muốn nói với các trường quân sự khác không?”

Mấy người Kim Kha bên cạnh lui ra phía sau để Vệ Tam đứng ở phía trước, hai tay cô cầm mấy cái micro: “Không có gì để nói, tôi chỉ có một nguyện vọng nhỏ.”

“Nguyện vọng gì?”

“Nói ra mất linh, chờ thực hiện được thì tôi sẽ tự nói cho mọi người biết.” Vệ Tam nhướng mày cho hay.

Một số phóng viên muốn có được nhiều đoạn phỏng vấn trực tiếp hơn thành ra la lớn: “Trường Quân sự Damocles bây giờ đã đầy đủ 3S. Vậy bạn nghĩ so với nhóm 3S của trường Quân sự Đế Quốc và viện Bình Thông, ai có khả năng giành chức vô địch toàn mùa giải?”

Phóng viên hỏi rất nhiều, ngay cả đội chủ lực của mấy trường quân sự đứng ở vị trí khác cũng nghe rõ ràng. Không biết là cố tình hay là trùng hợp, khu phỏng vấn đột nhiên im lặng.

Vệ Tam thở dài một hơi: “Không có cách nào rồi, người lợi hại nhất nhất là chúng tôi, ai bảo trường Quân sự Damocles có tên dài nhất (1).”

Các phóng viên: “... Ủa còn có cách nói này?”

Tư Đồ Gia, thành viên chủ lực của trường Đế Quốc đứng ở bục phỏng vấn bên trái nghe vậy cười nhạo một tiếng, hiển nhiên cảm thấy không vui với lời nói ngô nghê của Vệ Tam.

Các phóng viên Truyền thông Sequoia không buông tha: “Kể từ khi trường Quân sự Damocles có tên dài nhất thì phải là dùng thời gian dài nhất để nhổ cờ mới đúng.”

Giọng Vệ Tam mang kinh ngạc: “Thì ra là Truyền thông Sequoia, mấy anh mấy chị còn chưa đóng cửa à? Yên tâm, sẽ nhanh thôi, đến lúc đó mấy anh chị sẽ chẳng cần làm việc khổ cực như bây giờ.”

Phóng viên Truyền thông Sequoia: “...”

Ở phía bên kia của viện Bình Thông, một phóng viên hỏi đội chủ lực có ý kiến gì về những tin tức gần đây được truyền đi về bí kỹ có thể làm cho mọi người chuyển đổi giữa nam và nữ.

Tông Chính Việt Nhân cầm thương dài đứng trên bục phỏng vấn, anh ta nghe vậy thì dùng ánh mắt sắc bén quét tới phóng viên.

Lộ Thời Bạch nhẹ giọng: “Các chủ, để tôi trả lời.”

Tông Chính Việt Nhân nghiêng sang phải, nhường đường cho Lộ Thời Bạch tiến lên: “Các vị nên nhìn thấy hậu quả của Truyền thông Sequoia trong việc tung tin đồn. Tin rằng các anh chị nhất định sẽ không muốn rơi vào tình trạng này.”

Phóng viên Truyền thông Sequoia đang định chuyển đến viện Bình Thông bên cạnh để phỏng vấn: “...” Họ chưa từng gây chuyện với viện Bình Thông mà.

Từng là truyền thông lớn nhất Liên bang ngày xưa, bây giờ rơi vào tình trạng này, các đồng nghiệp ở đây không thể không bí mật nhìn vào thủ phạm của trường Quân sự Damocles bên kia một cái. Cuối cùng họ cùng nhau thở dài trong lòng: Không có sinh viên trường quân sự nào dễ nói chuyện cả.

...

Buổi tối, Ứng Thành Hà dẫn Vệ Tam vào phòng làm việc của mình.

“Quá trình hình thành cuối cùng cần phải sử dụng cảm giác của cậu để xây dựng mô hình vũ khí. Trong quá trình hình thành vũ khí, cảm giác thức không thể bị gián đoạn, cũng không thể lẫn suy nghĩ lung tung.” Ứng Thành Hà ra hiệu cho Vệ Tam nhìn vật liệu phối hợp được bao phủ bởi các thùng chứa đặc biệt.

Không giống như chế tạo vũ khí cấp A, không thể được chế tạo vật liệu cấp S trở lên thành vũ khí chỉ bằng các công cụ mà nó thiên về khả năng điều khiển cảm giác của cơ giáp sư.

Vệ Tam đứng trước thùng chứa đặc biệt và làm theo lời anh. Cô đưa tay đặt trên bảng điều khiển hoạt động bên dưới thùng chứa, đưa cảm giác vào vật liệu đã hợp nhất thành một thể. Bởi vì thêm tu di kim nên xung quanh chúng mang hàn khí lạnh lẽo, cô đứng ở phía trước nhưng có thể cảm nhận rõ ràng.

Vật liệu từng được cảm giác dẫn dụ chút một, dừng lại lư lủng giữa thùng chứa. Kế đó Vệ Tam điều khiển cảm giác làm vật liệu ép lại với nhau cùng một chỗ, giống như là vắt mì, có thể tùy ý đay nghiến.

Bên cạnh, Ứng Thành Hà giờ phút này còn khẩn trương hơn cả Vệ Tam, anh không biết Vệ Tam có thể thành công hay không.

Năm đó Ứng Thành Hà học chế tạo vũ khí mà phải học hơn nửa năm mới dám sử dụng vật liệu để làm thật. Anh thất bại nhiều lần mới tìm ra một chút quy tắc trong khi Vệ Tam chỉ học ngắn ngủi nửa tháng, trong lúc đó cô còn phải đi huấn luyện các bài khác nhau của chiến sĩ độc lập nữa.

Đao thành hình thành công, Ứng Thành Hà thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Anh quay đầu xem Vệ Tam lại thấy cô bắt đầu chảy máu cam.

Ứng Thành Hà vội vàng xoay người lấy giấy, tiến lên được hai bước chợt khựng lại. Lúc này đi đụng Vệ Tam cũng không phải là chuyện sáng suốt, anh chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng nhìn cô nhỏ máu mũi.

Cũng may Vệ làm xong một thanh đao rồi thìlàm một thanh hợp đao khác với tốc độ tăng nhanh không ít.

Khi hai thanh đao kết hợp giữa không trung đã tạo thành một cây đao lớn và rất dài.

Ứng Thành Hà vừa thấy đao lớn lóe lên một tia sáng đã biết vũ khí không thất bại, mà cùng lúc bảng điều khiển hoạt động của thùng chứa đặc biệt cũng sáng lên cho thấy đã thành công sơ bộ.

“Tiến hành xử lý thêm lớp bề mặt là sẽ làm xong vũ khí.” Ứng Thành Hà đưa giấy cho Vệ Tam, “Hai bước quan trọng nhất là phối hợp vật liệu và xây dựng hình thể vũ khí đã hoàn thành, hoàn toàn chẳng có vấn đề gì.”

Vệ Tam nhận lấy khăn giấy lau sạch máu, lại lấy ra một ống dịch dinh dưỡng từ túi rồi uống lấy, triệu chứng hoa mắt chóng mặt lập tức biến mất.

Sau đêm nay, ngày mai họ sẽ vào đấu trường thung lũng mưa và cô không thể uống dịch dinh dưỡng chuyên dụng này nữa.

“Không có thời gian thử vũ khí.” Ứng Thành Hà nhìn chằm chằm vào cây đao dài và lớn bên trong thùng chứa, xử lý tu di kim còn phức tạp và tốn thời gian hơn so với tưởng tượng của anh.

“Kim Kha nói sẽ cố gắng tranh thủ cơ hội cho tôi thử sức trong trận đấu.”

Có ba chiến sĩ độc lập của đội chủ lực, trong đó Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn thì dùng cơ giáp của bọn họ từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn bất đồng với Vệ Tam. Trên thực tế, trong năm trường quân sự cũng chỉ có Vệ Tam là người dùng cơ giáp và vũ khí mới hoàn toàn.

Giống như sau khi cơ giáp của thượng tá Lê Trạch hư, cho dù anh ấy có được cơ giáp mới thì cũng không thể lập tức trở lại quân khu, mà là đi theo bọn họ để sớm quét dọn và xử lý tinh thú trên sân thi đấu.

“Cây đao này…” Ứng Thành Hà đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng, “Sao lại không giống với bản vẽ thiết kế của cậu?”

Có thêm một vết lõm ở giữa.

“Tạm thời sửa.” Vệ Tam giải thích, “Tôi thấy thương pháp của Tông Chính Việt Nhân rất thú vị, muốn thử nếu dùng thành côn pháp thì thế nào, không thể lãng phí cán đao được.”

Ứng Thành Hà: “…” Không biết vì sao anh có một dự cảm không rõ, trước tiên mặc niệm thay Tông Chính Việt Nhân.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Này, tôi không có ý gì khác, chỉ nhìn Tông Chính Việt Nhân không vừa mắt.

ps: Hồng Thứ Bắc và Lục Thứ Nam hợp thể thất bại, mỗi người ai đi đường nấy rồi còn một chương nữa nhưng chắc là khuya. Mọi người hãy làm chuyện gì khác trước nha! Ngày mai tôi chắc chắn đúng giờ, không đúng giờ là con chó con con!!!

(1) ai bảo trường Quân sự Damocles có tên dài nhất: Damocles phiên âm sang tiếng trung là Đạt Ma Khắc Lợi Tư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi