[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

"Vô địch, ha ha ha ha!" Tượng Yêu kia lại cười lớn, "Thật muốn gặp những đối thủ như các ngươi. Không phải vô địch, là vô tri mới đúng."

Đường Tam đem phiếu đăng ký cho Thị Huyết Ma Viên, sau đó quay người, đi tới chỗ Tượng Yêu kia. Tượng Yêu sửng sốt, nhìn Đường Tam còn thấp hơn mình hơn nửa, ồm ồm nói: "Làm sao? Tiểu tử, muốn đánh nhau phải không?"

Đường Tam lắc đầu nói: "Đánh nhau có nghĩa gì, ngươi không phải cho rằng chúng ta rất buồn cười sao? Có bản lĩnh, ngươi cũng báo danh đoàn chiến, chúng ta ngay ở chỗ này ước chiến, đoàn chiến trận đầu tiên đánh với chúng ta, ngươi dám không?"

Lời vừa nói ra, đám Yêu Quái vốn đang cười lập tức im bặt, ánh mắt không hẹn mà đều nhìn về phía Tượng Yêu kia.

Tượng Yêu ngẩn người, cũng không đáp ứng ngay, đúng vậy, nó do dự.

Đối phó với năm người Đường Tam, nó đương nhiên không cần do dự điều gì, nhưng quy tắc đoàn chiến thì ít nhất phải đánh xong ba trận mới được.

Những phụ thuộc nhân loại không tính là cái gì cả, nhưng mọi người đều biết, đoàn đội có thể sống sót trong đoàn chiến, hoặc là nói đoàn đội có can đảm báo danh, có đội nào không hung tàn cùng thực lực mạnh mẽ? Nó không lo lắng năm người Đường Tam, nó lo lắng gặp phải đối thủ mạnh mẽ ở hai trận phía sau, rất có thể sẽ mất mạng a! Trong đoàn chiến không thể nhận thua, hay là nhận thua cũng vô dụng, trừ phi đối phương chịu buông tha. Nhưng khả năng đó vốn không thể xuất hiện.

Đường Tam khiêu chiến làm nó cứng đờ, dù sao ai cũng không muốn chết, dù là Yêu Quái thiện chiến đến đâu cũng như vậy.

"Không dám sao?" Đường Tam cố ý không buông tha nói.

"Không sai, chúng ta là phụ thuộc nhỏ yếu, nhưng là chúng ta đã báo danh, ít nhất chúng ta không sợ chết. Cái đầu của ngươi thật lớn, Tượng Yêu tộc cũng rất cường đại, đáng tiếc, trừ huyết mạch kia mạnh hơn chúng ta, lá gan của ngươi còn nhỏ hơn con chuột, chi bằng kêu là nhát như chuột đi. Yêu Quái như ngươi có tư cách gì kêu gào trước mặt chúng ta?"

"Hỗn đản, ngươi đi chết đi." Tượng Yêu thẹn quá hoá giận, một quyền đập xuống Đường Tam.

Đúng lúc này, một bàn tay lớn đầy lông đen đột nhiên xuất hiện, một tay đã tóm được nắm đấm của Tượng Yêu. Thân hình nó không lớn, nhưng lực bộc phát cực kỳ kinh người. Ra tay chính là Thị Huyết Ma Viên ở sau quầy đăng ký.

"Lời ta vừa nói, ngươi không nghe thấy sao? Chỗ này không phải nơi đánh nhau." Thị Huyết Ma Viên lạnh lùng nói.

Nộ khí của Tượng Yêu lập tức bị dập tắt, hắn vừa muốn nói gì đó thì lại nghe Thị Huyết Ma Viên tiếp tục, "Mà hắn nói không sai, dù mạnh hay yếu, chí ít hắn có dũng khí tiến vào Đấu Thú Tràng đoàn chiến, ngươi dám không? Không dám thì đừng ở chỗ này nói nhảm."

Nói xong, Thị Huyết Ma Viên đẩy Tượng Yêu một cái lảo đảo.

Đám Yêu Quái xung quanh nhìn tình cảnh này, ánh mắt đã thay đổi.

Yêu Quái tộc hiếu chiến cho nên luôn tôn sùng cường giả. Tên Tượng Yêu trước mắt này đã bị buộc chiến đấu, nếu không sau này nó đừng mong lăn lộn ở Đấu Thú Tràng. Bị mấy tên phụ thuộc nhân loại hù doạ, nó đừng nghĩ đến việc ngẩng đầu nhìn ai.

"Được, ta ứng chiến, lão tử chỉ bằng chính mình cũng có thể xé xác các ngươi. Ta báo danh đoàn chiến. Các ngươi chờ đấy, ta đi gọi huynh đệ tới." Vừa nói Tượng Yêu liền quay người đi ra ngoài, nó cũng không báo danh ngay. Sau lưng nó lại là một mảnh xì xào.

Đám Yêu Quái xì xào bởi vì nó không đi báo danh ngay, rõ ràng, dù nó chấp nhận khiêu chiến cũng chưa chắc tìm được bốn đồng đội nữa. Suy cho cùng đoàn chiến vẫn rất nguy hiểm, đây cũng là nguyên nhân tiền thưởng của đoàn chiến nhiều hơn.

Ánh mắt Thị Huyết Ma Viên chuyển hướng sang năm người Đường Tam, "Sáng ngày mai đến dự thi, trận đầu tiên."

Số lượng tham gia đoàn chiến dù ít hơn nhiều thi đấu cá nhân nhưng không phải là không có, bình thường sau khi báo danh, chiến đấu sẽ được xếp luôn vào ngày hôm sau. Đây là quy tắc.

"Được." Đường Tam đáp một tiếng, mang theo các đồng đội đi ra ngoài, cũng không có Yêu Quái nào chế giễu bọn họ. Ai cũng không ngốc, không muốn trở thành Tượng Yêu thứ hai, nếu không bị Đường Tam khiêu chiến thì phải làm sao?

"Quá sảng khoái." Vừa ra khỏi cửa, Độc Bạch không nhịn được vỗ vỗ hai tay, "Các ngươi thấy không, vừa rồi sắc mặt Tượng Yêu kia tái nhợt. Tiểu Đường, ngươi thật lợi hại."

Đường Tam nói: "Tên kia cũng không dễ đối phó, Tượng Yêu tộc có lực phòng ngự rất mạnh, muốn phá cũng không dễ dàng. Nhưng nó tương đối lỗ mãng, nên tổ đội của nó khả năng nhất là toàn bộ Tượng Yêu. Vì tất cả có lực phòng ngự cường đại nên khi phối hợp sẽ có vấn đề, nhất là lực lượng trên không, nên khá dễ đối phó."'

Vũ Băng Kỷ nói: "Ngươi chắc chắn đối thủ đầu tiên của chúng ta là bọn chúng sao?"

Đường Tam mỉm cười nói: "Theo thói quen của Yêu Quái Tộc thì sẽ như vậy. Vừa rồi nó đã đáp ứng, nếu cuối cùng không đến thì Đấu Thú Tràng cũng có thể tìm chúng nó gây phiền phức. Hơn nữa, bình thường Tượng Yêu muốn chết rất khó, khả năng nó dự thi rất lớn, rất có thể là đối thủ ngày mai của chúng ta. Tượng Yêu vừa rồi hẳn có tu vi Thất giai đỉnh phong, chưa đạt đến Bát giai."

Hắn cố ý chọc giận đối phương, Đường Tam hiểu đoàn chiến nguy hiểm như thế nào, không phải người hung tàn ai sẽ tham gia đoàn chiến chứ. Tổng cộng mười trận, bất kỳ đối thủ nào có thực lực yếu một chút cũng là chuyện tốt. Hắn dựa vào chiến thuật mà chọn cho mình đối thủ đầu tiên không khó đối phó.

"Chờ một chút chúng ta sẽ an bài chiến thuật trận đầu tiên." Đường Tam tự tin nói.

"Không dễ phá phòng ngự đâu." Cố Lý có chút lo lắng nói.

Đường Tam mỉm cười, "Cái này phải xem Đại sư huynh."

Hai mắt Vũ Băng Kỷ sáng lên, lập tức hiểu ý Đường Tam, "Chỉ cần các ngươi tạo được cơ hội thì hẳn là có thể."

Đường Tam nhẹ gật đầu nói: "Cơ hội tất nhiên là có."

Thực chiến rất quan trọng để tôi luyện đồng bạn, nhất là loại sinh tử chiến như thế này. Trước khi tới hắn đã quyết định, nếu không thực sự tất yếu hắn sẽ hạn chế ra tay, một là không muốn bại lộ thực lực của bản thân, hai là muốn ma luyện các đồng bạn để bọn họ phát triển nhanh hơn. Bọn họ trưởng thành chính là Đường Tam trưởng thành.

Nghiên cứu chiến thuật, ăn cơm, nghỉ ngơi. Ban đêm sớm đi nghỉ, đem trạng thái điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.

Trước kia trong thực chiến bọn họ cũng đối mặt với Yêu Thú mạnh mẽ, nhưng lại là ngẫu nhiên, hơn nữa còn có lão sư âm thầm bảo hộ. Lần này ở Đấu Thú Tràng chỉ có thể dựa vào chính bọn họ. Quan trọng hơn là, bọn họ sẽ chân chính đối mặt với sinh tử chiến, nếu nói không khẩn trương là không có khả năng, ít nhất với bốn người kia là như vậy.

Cho nên mặc dù đã đi nghỉ sớm nhưng sáng hôm sau, Đường Tam nhìn thấy Độc Bạch ngồi dậy với hai mắt thâm quầng.

"Tiểu Đường, ta mất ngủ phải làm sao bây giờ? Có ảnh hưởng đến tranh tài hôm nay không?" Thanh âm Độc Bạch hơi run rẩy, dù sao hắn cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi.

Đường Tam đứng người lên, đi tới vỗ vỗ bờ vai hắn.

"Ở tu vi này, chúng ta một ngày không ngủ cũng không sao. Cứ theo chiến thuật chúng ta chế định là được." Hắn không an ủi nhiều, đây là con đường người trẻ tuổi phải trải qua để trưởng thành, không có mưa gió làm sao thấy được cầu vồng?

Không ngoài dự liệu, trừ Vũ Băng Kỷ hơi tốt một chút, sắc mặt Trình Tử Chanh cùng Cố Lý không quá tốt, hiển nhiên đêm qua nghỉ ngơi có chút kém.

Đường Tam mỉm cười nói: "Đi, đi ăn cơm. Ăn xong chúng ta xuất phát."

Vũ Băng Kỷ có chút lo lắng nhìn ba người kia, muốn nói gì đó lại thôi, không ngừng dùng ánh mắt hỏi thăm Đường Tam. Nhưng Đường Tam làm như không thấy, đi về phía phòng ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi