Bờ hồ Hải Thần.
Có hai bóng người trông có vẻ giống nhau đang đứng ở đó.
- Thế nào rồi đại ca? Không có cơ hội ra tay sao?
Đái Hoa Bân oán hận hỏi.
Đái Thược Hành hừ lạnh một tiếng nói:
- Tốt nhất đệ nên dẹp cái ý nghĩ này đi. Không còn khả năng nữa đâu. Thiên phú của Hoắc Vũ Hạo còn tốt hơn đệ nhiều lắm. Nó có một kỹ năng Tinh Thần Tham Trắc cực kỳ có lợi cho đồng đội. Hơn nữa ta thấy Huyền lão thích nó lắm. Thực lực của nó trong hai trận đấu kia đã thuyết phục mọi người rồi. Huyền lão là ai chắc ta không cần nhắc lại. Còn nữa, chuyện vừa rồi làm mẹ tức giận lắm. May mà cha không có ở nhà, nếu không lần này đệ gặp phiền phức lớn rồi.
- Mẹ bảo ta nói với đệ nếu còn một lần nữa thì không ai giúp được đệ nữa đâu. Đệ có biết vì lần này mẹ phải chịu áp lực lớn đến mức nào không? Cho dù Hoàng Thất cũng không dám đắc tội đến học viện. Ta không ngờ đệ là kích động đến thế.
Đôi mắt Đái Hoa Bân đỏ bừng nói:
- Chẳng lẽ dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy? Để người của chúng ta chết một cách vô ích sao?
- Ngu ngốc.
Đái Thược Hành vung tay tát Đái Hoa Bân một cái khiến Đái Hoa Bân lảo đảo suýt té ngã xuống mặt đất. Đái Thược Hành lạnh lùng nói:
- Năm nay đệ bao nhiêu tuổi rồi? Chẳng lẽ đệ không rõ lợi ích của gia tộc và tư thù cá nhân cái nào quan trọng hơn sao? Nếu chúng ta đang ở học viện bình thường thì tùy đệ muốn làm gì thì làm. Nhưng đây là Sử Lai Khắc, đệ không hiểu ý nghĩa của ba chữ Sử Lai Khắc này sao? Nếu còn muốn tiếp tục học tập ở đây thì đệ nên cư xử khiêm tốn một chút. Đây có phải là nơi muốn làm gì là làm đâu?
- Còn thằng nhóc Hoắc Vũ Hạo kia, chúng ta chẳng những không thể đối phó nó mà ngược lại còn phải lôi kéo nó nữa. Tuy bây giờ thực lực của nó còn yếu nhưng nó là Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh mà vũ hồn còn lại là Vũ Hồn Cực Hạn nữa. Cho dù ở học viện Sử Lai Khắc đầy rẫy thiên tài, chắc hẳn nó cũng được xem là bảo bối. Hơn nữa sau chuyện lần trước, mấy lão gia hỏa kia nhất định sẽ bảo vệ nó cẩn thận hơn. Nếu có thể lôi kéo được nó thì gia tộc chúng ta được nhiều lợi ích như thế nào đệ có hiểu không? Đệ không nhớ mục tiêu mà mẹ đã đặt ra cho chúng sao?
Đái Hoa Bân nghe Đái Thược Hành nói thế liền im lặng, mặc dù ánh mắt hắn vẫn đầy vẻ tức giận nhưng ít nhất cũng không làm loạn nữa.
Sắc mặt Đái Thược Hành dịu xuống một chút:
- Được rồi, đệ về đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Tuy đệ khó mà thay đổi được vị trí của Hoắc Vũ Hạo, nhưng vị trí của những người khác chưa chắc đã vững vàng. Đệ phải cố gắng nhiều lên mới có cơ hội vào Sử Lai Khắc Thất Quái. Có lẽ sau cuộc thi này ta đã đủ tư cách tốt nghiệp rồi, ta sẽ về nhà trước chuẩn bị cho chuyện mà mẹ đã sắp đặt.
- Dạ.
Đái Hoa Bân gật đầu nói, sau đó quay đầu bước đi, trong lòng nghĩ thầm:
"Đái Thược Hành, ngươi chỉ sinh sớm hơn ta vài năm thôi. Nhất định sẽ có ngày ta vượt qua ngươi, để lúc đó ta xem ngươi còn dám ở trước mặt ta diễu võ dương oai nữa không."***
Sáng sớm, dưới làn sương, một đoàn người bước ra khỏi cửa học viện Sử Lai Khắc. Theo tuổi tác, có lẽ bọn họ là học viên của học viện Sử Lai Khắc, nhưng bọn họ lại không mặc đồng phục mà mặc đủ loại quần áo khác nhau, có quần áo vải bình thường lẫn quần áo rực rỡ nữa.
Tuy nhiên, quần áo đẹp không có nghĩa mặc lên sẽ đẹp, quần áo vải không có nghĩa sẽ bình thường. Ví dụ điển hình là Diêu Hạo Hiên và Giang Nam Nam.
Diêu Hạo Hiên mặc một bộ quần áo hết sức sang trọng nhưng vì dáng người ốm yếu nên trông có chút dung tục, còn Giang Nam Nam chỉ mặc một bộ quần áo vải bình thường nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Bộ quần áo ngày trước Hoắc Vũ Hạo mặc đến học viện giờ đã không còn mặc vừa nữa rồi, nhưng đấy là bộ quần áo do mẹ hắn may cho hắn nên hắn vẫn giữ gìn cẩn thận bên trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Hiện giờ hắn đã cao ráo hơn trước rất nhiều, hắn mặc bộ quần áo màu đen trông vô cùng gọn gàng. Tuy hắn chưa được 13 tuổi nữa nhưng dáng vẻ trông như thiếu niên 14 15 tuổi vậy.
Hiện giờ Vương Đông không còn cao hơn Hoắc Vũ Hạo nữa, nhưng dáng người hắn vẫn thon cao như trước, thêm vào dung mạo thanh tú khôi ngô và đôi mắt to xinh xắn khiến người ta không thể không chú ý. Nếu nói trong nhóm người này Giang Nam Nam là cô gái xinh xắn nhất thì hắn là chàng trai khôi ngô nhất.
Đoàn người đang đi dưới buổi bình mình này không ai khác chính là hai chiến đội Sử Lai Khắc Thất Quái dự bị và chính thức. Dẫn đầu vẫn là Huyền lão, nhưng lúc này có thêm một người nữa đó chính là chủ nhiệm của lớp Hoắc Vũ Hạo, lão sư Vương Ngôn.
Mãi đến sáng nay Hoắc Vũ Hạo mới biết hóa ra Huyền lão chính là sư tổ của Vương Ngôn, chẳng qua Huyền lão không cho Vương Ngôn gọi lão như vậy thôi. Huyền lão cũng vô cùng thích người đệ tử này của mình. Mặc dù về phương diện tu luyện, Vương Ngôn không thể so được với những thiên tài khác nhưng trong phương diện nghiên cứu vũ hồn lại vô cùng xuất sắc. Hắn chỉ cần rèn luyện hai năm nữa là có thể vào dạy học ở nội viện rồi.
Một đoàn mười mấy người chia ra đi theo tốp năm tốp ba, vẻ ngoài của Huyền lão chẳng có gì thay đổi, vẫn tay bình rượu tay đùi gà, quần áo rách nát đầu tóc rối tinh rối mù. Không hiểu sao lão ăn mãi hai món đó mà không thấy ngán nữa.
Không biết có phải vì lão muốn vừa đi vừa nhấm nháp hay không mà tốc độ cũng bình thường như mọi người, nhờ thế mà mọi người đi cũng thoải mái hơn. Với bọn họ, tốc độ đi lại bình thường thế này thật là thoải mái lắm.
So với trước đây, Hoắc Vũ Hạo không còn là một đứa bé phải nhờ vào ưu đãi của Đường Môn mới vào được học viện nữa. Khi đó chẳng những hồn lực của hắn vô cùng thấp kém mà còn chẳng có một kỹ năng công kích nào, thêm vào thân thể yếu ớt hơn cả người bình thường nữa.
Trong một năm nay, tuy có sự giúp đỡ từ hai Hồn Hoàn trí tuệ nhưng Hoắc Vũ Hạo muốn thay đổi được đến mức này cũng đã cố gắng không ít. Nói thẳng ra, cái giá Hoắc Vũ Hạo phải trả phải gấp đôi những đệ tử bình thường, hàng ngày gần như hắn không có một giây một phút nghỉ ngơi nào cả.
Hiện nay nhờ sự giúp đỡ của Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt nên hắn được các cường giả cấp cao của học viện coi trọng nhưng hắn tuyệt đối không dám lười biếng một chút nào. Hắn nhớ rõ Ngôn Thiểu Triết viện trưởng từng nói, bất cứ hồn sư có Vũ Hồn Cực Hạn nào qua cấp ba mươi tốc độ tu luyện đều sẽ từ từ suy giảm. Cho nên khi bí mật tu luyện cùng Vương Đông hắn cũng luôn chú ý đến chuyện này, huống chi hắn còn là đệ tử hạch tâm của cả hai hệ Vũ Hồn lẫn Hồn Đạo, cố gắng gấp đôi bình thường còn có vẻ ít nữa.
Ngày đó tâm sự với Hòa Thái Đầu một lúc lâu, hắn biết thêm nhiều về kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, hắn biết nếu mình thành công thì sẽ có cơ hội và tư cách báo thù.
- Tu luyện một chút đi.
Với tâm trạng này làm sao Hoắc Vũ Hạo cho phép mình lãng phí thời gian được. Hắn thấy tốc độ di chuyển của mọi người cũng không nhanh lắm nên quay sang nói nhỏ với Vương Đông.
Vương Đông tức giận liếc mắt nhìn hắn nói;
- Mệt quá. Sao ta lại xui xẻo có một người ở cùng phòng như người vậy chứ hả trời?
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Ngươi không thấy tốc độ tu luyện của ngươi càng lúc càng nhanh sao? Lẽ ra ngươi phải cảm ơn ta mới đúng.
Vương Đông hừ một tiếng nói:
- Ta thà rãnh rỗi nhiều còn hơn. Lại đây, không được dùng Tinh Thần Tham Trắc đấy.
Vừa nói hai chân Vương Đông liền chuyển động đi về phía Hoắc Vũ Hạo, nhưng lại không chạm vào chỉ lướt qua thôi.
Hoắc Vũ Hạo vẫn thông thả bước đi, lúc này bọn họ đang đi sau cùng nên chẳng sợ bị mọi người thấy. Đối mặt với từng bước chuyển động của Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo chỉ đưa hai tay lên, từng tiết tấu khác nhau bắt đầu xuất hiện, khi thì giơ ra trước, khi thì trêu chọc linh tinh. Mơ hồ còn có thể trông thấy hai tay của hắn được một luồng áng sáng màu trắng bao phủ nữa.
Tốc độ của Vương Đông nhất thời chậm lại, hiển nhiên là bị Hoắc Vũ Hạo ảnh hưởng, nhưng hắn lại lập tức thúc dục hồn lực tăng tốc, sau đó mới có thể vững vàng lại.
Hòa Thái Đầu đang đi cùng Bối Bối ở phía trước bỗng quay đầu lại nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang làm những động tác kì lạ liền nhỏ giọng hỏi:
- Đại sư huynh, Vương Đông đang sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung phải không? Còn Vũ Hạo nó dùng gì thế?
Bối Bối dĩ nhiên cũng thấy từng động tác của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, khóe miệng hắn nở ra một nụ cười đầy tự hào nói:
- Vũ Hạo cũng đang dùng một tuyệt kỹ của Đường Môn gọi là Khống Hạc Cầm Long, tác dụng của nó là trong một phạm vi nhất định có thể đẩy hoặc lôi kéo. Đây là một kỹ năng hữu dụng trong cận chiến. Từ từ huynh sẽ dạy cho đệ. Thật ra cho dù Vũ Hồn của đệ có điểm khó trong chiến đấu nhưng chỉ cần học tốt các tuyệt học của Đường Môn thì sẽ cải thiện được rất nhiều năng lực chiến đấu.
Tiêu Tiêu nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đầy hâm mộ rồi tiến lại gần Bối Bối nói:
- Đại sư huynh, chúng ta cũng thử một chút đi.
Bối Bối bật cười nói:
- Chúng ta thử không được, cách bọn họ luyện tập chỉ thích hợp với những người có cùng cấp bậc, đúng là huynh biết sử dụng Khống Hạc Cầm Long nhưng chỉ sợ muội dùng Quỷ Ảnh Mê Tung theo không kịp.
Tiêu Tiêu cong môi nói:
- Hai người bọn họ ăn ý như thế muội chen vào không lọt. Hức, bọn họ đều là con trai mà chẳng hiểu sao lại thân thiết thế không biết.
Cô bé đúng là có chút ghen tị với Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo, lúc đầu khi mới vào nhóm, cô bé vốn nghĩ mình là con gái, chắc sẽ dễ dàng thân thiết với hai bạn nam kia. Nào ngờ sự thân thiết của Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo đã sớm vượt khỏi giới hạn bình thường thôi.
Hòa Thái Đầu cười nói:
- Có lẽ bọn họ có thể dung hợp vũ hồn nên quan hệ mới thân thiết đến vậy. Bất quá lần đầu tiên huynh thấy một trường hợp không cùng huyết thống nhưng cùng giới tính lại có thể dung hợp vũ hồn. Tiêu Tiêu, hay là để huynh giúp muội. Tuy huynh chưa biết dùng Khống Hạc Cầm Long nhưng có thể dùng một số Hồn Đạo Khí uy lực thấp thay thế, vậy thì muội vẫn có thể luyện Quỷ Ảnh Mê Tung, thế nào?
Tuy dáng người Hòa Thái Đầu vô cùng cường tráng, làn da lại còn ngăm đen có chút hung dữ nhưng tính tình hắn lại vô cùng hiền lành, thật thà phúc hậu. Vì thế Tiêu Tiêu thoải mái đồng ý nói:
- Dạ. Muội cũng phải cố gắng nhiều hơn, nếu không sẽ bị bọn họ qua mặt mất.
Huyền lão và bảy thành viên đội chính thức đi phía trước, bảy thành viên đội dư bị đi phía sau. Cho nên những lời Bối Bối vừa nói dĩ nhiên Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam đều nghe thấy.
Khó khăn lắm mới có cơ hội cùng đi với Giang Nam Nam nên làm sao Từ Tam Thạch không mặt dày đi cạnh Giang Nam Nam được.
Giang Nam Nam thấy không gỡ được cái đuôi này đành nói thẳng cấm hắn không được đến gần mình trong phạm vi một thước, đồng thời cũng không cho hắn lảm nhảm gây rối nữa, còn Từ Tam Thạch nghe Giang Nam Nam nói thế cũng gật đầu như gà mổ thóc nhưng ngay sau đó lại quên luôn.
Lúc này hắn thấy mấy người Hoắc Vũ Hạo cố gắng luyện tập nhất thời nghĩ ra một kế liền cười cười nói:
- Nam Nam, muội xem bọn Vũ Hạo cố gắng ghê chưa. Hay là chúng ta cũng luyện tập đi. Muội xem ta da dày thịt béo, thích hợp để muội luyện quyền đó. Đương nhiên nếu muội muốn luyện tập lúc ngủ cũng được.
Hắn đưa bộ mặt đầy ao ước nhìn Giang Nam Nam, trên mặt hắn chỉ còn thiếu mấy chữ
"Đánh ta đi, đạp ta đi" nữa là đủ bộ.
Giang Nam Nam lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ngươi biến đi xa một chút là tốt rồi.
Từ Tam Thạch nghe nàng nói thế nhất thời suy sụp, ai oán nói:
- Nam Nam, ta phải làm sao mới đủ để muội hiểu lòng ta đây? Ta thật lòng với muội mà. Làm sao muội mới có thể chấp nhận ta?
Giang Nam Nam tức giận trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp thoáng đỏ bừng, có điều không biết đỏ vì thẹn thùng hay phẫn nộ nữa:
- Bất kể thế nào ta cũng không thể chấp nhận một kẻ ăn chơi trác táng như người. Cầm thú thì thế nào cũng là cầm thú. Đừng quấn lấy ta nữa, với lại từ nay làm ơn gọi ta là Giang Nam Nam, đừng có thân thiết như thế.
Nói xong nàng lập tức bước nhanh hơn, bỏ lại Từ Tam Thạch ở phía sau.
Từ Tam Thạch giơ tay che mặt nói với vẻ vô cùng đau đớn:
- Ta muốn chết, để ta chết đi.
Bối Bối không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Từ Tam Thạch, mỉm cười ân cần nói:
- Có cần ta làm giúp không?
Từ Tam Thạch lập tức buông tay xuống giận dữ nói:
- Có phải là huynh đệ không? Cái thứ huynh đệ gì mà chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác là sao hả??? Tiểu Nhã không có ở đây là ngươi lộ cái bản mặt thối tha này ra ngay.
Bối Bối ngạc nhiên nói:
- Giờ nói tới huynh đệ rồi sao? Ta nhớ có người nói vì huynh đệ không tiếc mạng sống, còn vì phụ nữ không tiếc đâm huynh đệ một đao a!
Từ Tam Thạch nghe thấy thế không cho là nhục còn ngẫng cao đầu nói:
- Con gái có thể sinh con cho ta, ngươi có thể sao? Con gái có thể ngủ cùng giường với ta. Ngươi làm được chắc?
Bối Bối mỉm cười ân cần nói:
- Vế đầu không được nhưng vế sau thì vô tư.
Huyền lão đang đi tuốt ở phía trước nghe thấy câu này liền sặc rượu quay đầu liếc mắt nhìn Bối Bối và Từ Tam Thạch với vẻ hung tợn.
Cả hai lập tức biết điều không nói nhiều nữa.
- Thôi được rồi, dừng lại đây một chút.
Huyền lão vừa phun ra một ngụm rượu, liền lấy ống tay áo đã dính đầy dầu mỡ lau lau chùi chùi.
Mọi người nghe lệnh liền vội vàng bước nhanh đến đứng vây một vòng quanh lão. Vì nãy giờ bận luyện tập nên Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu có chút thở dốc.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Từ Tam Thạch còn tưởng vì câu nói ban nãy của Bối Bối nên mới dừng lại liền quay sang nói nhỏ:
- Ngươi chờ bị mắng đi, ha ha.
Lúc này Bối Bối không còn vẻ tươi cười nữa mà lạnh lùng nói:
- Ta mà bị mắng thì ta sẽ nói với Giang Nam Nam thật ra ngươi thích con trai, ngươi theo đuổi nàng chỉ vì muốn che giấu xu hướng tính dục (tính = giới tính) của mình thôi.
- Ngươi... muội...
Từ Tam Thạch nhất thời đỏ mặt run rẩy nói.
Bối Bối không chút chớp mắt nói tiếp:
- Ta không có muội muội.
Huyền lão nghe hắn nói thế suýt chút té ngã, lão quay sang trừng mắt nhìn Bối Bối và Từ Tam Thạch nói:
- Hai ngươi còn nói nhảm nữa là ta đánh cho sống không bằng chết.
Mã Tiểu Đào cười to nói:
- Huyền lão vẫn còn khỏe chán, tai không điếc mắt không mờ. Bất quá hiện nay thời thế thay đổi quá nhanh a! Mấy đứa nhỏ không khỏi có chút lệch lạc, ta đề nghị sau này học viện phải chỉnh đốn tác phong lại.
- Xu hướng tính dục của ta rất bình thường.
Bối Bối và Từ Tam Thạch gần như đồng thanh nói.
- Im.
Mã Tiểu Đào lạnh lùng nói:
- Ta nói hai ngươi sao? Ta nói Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo kia. Các ngươi nóng cái gì?
Từ Tam Thạch đấm cho Bối Bối một phát phẫn nộ nói:
- Đều tại ngươi. Ôi thanh danh của ta...
Giang Nam Nam hừ một tiếng nhỏ giọng nói thầm:
- Ngươi cũng có thanh danh sao? Ngươi là cái thứ...
Từ Tam Thạch cực kỳ thính tai liền chen ngang:
- Nam Nam, không phải không phải như thế. Lần đó ta...
- Ngươi còn dám nói!!!
Giang Nam Nam lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy sát khí khiến Từ Tam Thạch giật mình im luôn, hắn lập tức trở lại bộ dạng oai phong lẫm liệt có đánh chết cũng không nói.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đứng nghe nãy giờ ráng nhịn cười đến nỗi đau cả bụng.
Vương Đông nhỏ giọng nói:
- Có gian tình, Từ học trưởng và Giang học tỷ nhất định có gian tình.
Hắn vừa nói xong đột nhiên mọi người cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ, trong đầu liền hiện lên ba chữ
"có sát khí", nhất thời cả bọn im thin thít không dám nói gì nữa.
Luồng sát khí kia khủng bố đến nỗi khiến ba người Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu có tu vi thấp nhất cứng đờ cả người. May là nó chỉ xuất hiện trong tích tắc rồi biến mất.
Huyền lão ra vẻ như nãy giờ không nghe thấy gì hết, trầm giọng nói:
- Ở đây còn khá gần học viện, ta có vài lời muốn nói trước với các ngươi. Bảy tên nhóc đội dự bị chú ý lắng nghe đây, chuyện này rất quan trọng đến con đường tương lai của các ngươi ở học viện.
Thái độ bình tĩnh và nghiêm túc bất thường này của Huyền lão là lần đầu tiên bảy người Hoắc Vũ Hạo trông thấy, bọn họ lập tức trầm tĩnh lại tập trung nhìn Huyền lão.
Bảy người nội viện và Vương Ngôn dường như cũng đoán được Huyền lão sắp nói gì nhưng vẻ mặt bọn họ vẫn vô cùng chăm chú lắng nghe, thậm chí còn có một chút kiêu ngạo kì lạ nữa.
Huyền lão nói:
- Học viện Sử Lai Khắc chúng ta đã có lịch sử trên vạn năm. Bình thường một Hồn Sư cường đại ít nhất có thể sống trên hai trăm năm. Mà hàng năm đều có học viên ngoại viện thông qua sát hạch trở thành đệ tử nội viện, nhưng trước sau số đệ tử nội viện cũng không đến một trăm người, các ngươi có biết tại sao không?
Từ Tam Thạch nói:
- Vì các học trưởng sau khi tốt nghiệp đều rời đi.
Huyền lão lắc đầu nói.
- Ngươi chỉ nói đúng một phần thôi, quả thật có một số ít đệ tử nội viện sau khi tốt nghiệp sẽ rời khỏi học viện. Nhưng một phần khác ta muốn nói chính là số đệ tử không thể tốt nghiệp khỏi học viện.
Nói đến đây, giọng nói của Huyền lão rõ ràng có chút bi thương.
- Bọn chúng đều là những đứa trẻ ngoan, mặc dù bọn chúng chưa thể tốt nghiệp học viện, nhưng trong danh sách học viên ưu tú của học viện vĩnh viễn có tên bọn chúng. Bọn chúng lấy học viện làm lý tưởng sống của mình, mà thật ra tất cả bọn chúng không phải không đủ thực lực để tốt nghiệp mà đã chết vì chính lý tưởng ấy.
- Có rất nhiều đệ tử ngoại viện đủ tư cách vào nội viện nhưng sau khi tốt nghiệp ngoại viện đều chọn rời khỏi học viện, các ngươi có biết vì sao lại thế không? Bởi vì nếu đã chọn vào nội viện, không chỉ được hiểu biết nhiều hơn, được các lão sư giỏi giảng dạy mà trách nhiệm trên vai càng thêm nặng nề. Những người chọn rời khỏi học viện đều là những học viên cảm nhận không thể chịu nổi phần trách nhiệm kia, và dĩ nhiên trước khi đi phải thề cả đời giữ bí mật này.
- Học viện luôn tôn trọng quyết định của đệ tử, nhưng với ta, những đệ tử đã chọn bước vào nội viện đều là những anh hùng. Bọn họ không phải là anh hùng của mỗi học viện Sử Lai Khắc, mà còn là anh hùng của cả vùng đất đại lục Đấu La này.
Anh hùng - hai chữ này đối với những thiếu niên như Hoắc Vũ Hạo khá là xa lạ. Nhưng hai chữ này từ miệng Huyền lão nói ra lại mang một cảm xúc vô bờ.
Huyền lão trầm giọng nói:
- Ta cũng không giấu các ngươi nữa, từ ngày các ngươi được chọn làm thành viên dự bị thì các ngươi đã bước một chân vào nội viện rồi. Nhưng cũng vì nguyên nhân đấy lần này ta mới hỏi lại ý của các ngươi xem có đồng ý gánh vác phần trách nhiệm kia không? Nếu các ngươi không muốn thì từ chối vẫn còn kịp, cứ thoải mái trở về học viện, sẽ không có ai trách các ngươi đâu. Các ngươi vẫn tiếp tục được học tập và tốt nghiệp ngoại viện như trước. Hơn nữa, sẵn ta nói luôn, thật ra nội viện cũng chả giảng dạy nhiều hơn ngoại viện bao nhiêu đâu. Đệ tử nội viện sở dĩ mạnh mẽ như vậy cũng vì trách nhiệm của bọn họ thôi. Nếu các ngươi quyết định trở về thì cũng sẽ giống như các đệ tử ngoại viện sau khi tốt nghiệp, phải thề mãi mãi giữ chặt bí mật này, có được không?
Bảy người Hoắc Vũ Hạo cảm thấy dường như Huyền lão sắp nói ra một bí mật rất quan trọng nên gần như đồng thanh nói:
- Dạ có.
Huyền lão nói:
- Diện tích của đại lúc Đấu La vốn đã rất lớn, sau này còn sát nhập vào đại lục Nhật Nguyệt nên lại càng lớn hơn. Trong bốn đế quốc, diện tích của đế quốc Nhật Nguyệt là lớn nhất, ở đó tài nguyên và khoáng sản vô cùng phong phú. Nhưng bọn họ so với chúng ta dù sao cũng là người ngoài. Cho dù đã qua mấy ngàn năm, nhưng trong lòng bọn họ lẫn người dân ở ba đế quốc bên phía đại lục Đấu La vẫn không sao hòa hợp được. Bọn họ không thể gấy hấn trực tiếp thì chọn cách đối lập với nhau. Tuy trước mắt trên đại lục không có cuộc chiến tranh quy mô lớn nào nhưng không lúc nào không xảy ra phân tranh. Nếu các tranh chấp ấy của người bình thường thì không nói gì, nhưng nếu là của các hồn sư thì sao?
- Không phải bất cứ hồn sư nào cũng lương thiện, rất nhiều người vì thực lực bản thân mạnh mẽ mà nghĩ mình là chúa tể thiên hạ, thậm chí còn nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực. Những người như thế sẽ mang đến rất nhiều tổn thất cho bá tánh bình dân. Hồn sư làm chuyện ác nhiều sẽ thành thói quen, hơn nữa hồn sư có tu vi và thiên phú càng cao thì sau khi đi vào con đường sai trái càng để lại nhiều hậu quả khủng khiếp. Từng có một Hồn Đế chẳng qua vì ăn phải món ăn không ngon miệng liền ra tay tàn sát cả một thôn làng, tạo thành thảm kịch. Vì sao lại như thế? Cũng chính vì thực lực của Hồn Đế quá mạnh so với người bình thường, bọn họ còn không bị bất cứ thế lực nào hạn chế hành động nữa.
- Học viện Sử Lai Khắc chúng ta trước nay chưa bao giờ cho mình là một thế lực chính nghĩa, nhưng chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn thảm kịch cứ liên tục xảy ra như vậy, cho nên, khoảng sáu ngàn năm trước, học viện bắt đầu chia làm nội và ngoại viện.
Phần 2 nhạt hơn phần 1