ĐẤU LA ĐẠI LỤC II (TUYỆT THẾ ĐƯỜNG MÔN)

- Đặc quyền?
Các đệ tử ngoại viện có chút kinh ngạc đồng thanh hỏi Vương Ngôn.
Vương Ngôn gật đầu nói:
- Ừ! Các ngươi đừng quên chúng ta là học viện đệ nhất đại lục chứ không phải chỉ riêng là quán quân của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái. Cho nên bất cứ lúc nào có viện trợ từ học viện chúng ta cũng có thể báo danh bổ sung. Bất quá các đệ tử nội viện đều là Sử Lai Khắc Giám Sát Giả, đa số thời gian của bọn chúng đều đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài, muốn tập hợp về và đi đến đây cũng phải cần một ít thời gian. Vòng loại đầu tiên chắc hẳn chúng ta sẽ không gặp phải đối thủ quá mạnh, ta tin với thực lực của các ngươi sẽ không có vấn đề gì. Để ta giảng giải sơ lược về quy tắc của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cấp cao này.
Sau khi cho các đệ tử ngoại viện một liều thuốc an thần, Vương Ngôn ung dung nói tiếp:
- Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái là một cuộc thi đấu giữa các học viện cao cấp trên khắp đại lục, nó được tổ chức dựa trên nguyên tác căn bản nhất là công bình công chính nghiêm minh. Mỗi lần so đấu cũng chính là một lần biểu lộ thực lực của học viện. Cho nên phương thức thi đấu sẽ rất phong phú. Bây giờ ta bắt đầu giải thích một chút về quy trình của cuộc thi. Lần này có tổng cộng 133 học viện đến tham gia. Tất cả đều đang ở trong tửu điếm này. Vòng đầu tiên chính là loại trực tiếp, nói cách khác miễn đội nào thua sẽ lên đường về nhà. Vòng này áp dụng phương thức đoàn chiến, bảy đấu bảy. Ngày mai sẽ bắt đầu rút thăm. Theo dự tính thì vòng loại cần thời gian ba ngày.
- Sau khi vòng thứ nhất kết thúc lại bắt đầu chia tổ, mỗi tổ khoảng tám đến chín đội, sau đó bắt đầu thi đấu vòng tròn, mỗi trận đấu sẽ là một phương thức khác nhau, tùy tình huống mà thay đổi, loại thứ nhất là loại từng người, loại thứ hai là nhóm hai hoặc ba người, loại cuối cùng là đoàn chiến bảy đấu bảy. Cái này đúng là khảo nghiệm thực lực tổng hợp. Nếu rút thăm trúng phương thức nào thì sẽ thi đấu với phương thức đó, đây là một cách kiểm tra thực lực một cách tốt nhất.
- Để các ngươi vượt qua vòng loại rồi gặp tình huống cụ thể thế nào ta sẽ giải thích sau. Hiện giờ quan trọng nhất là đối thủ vòng loại của các người, phải vượt qua bọn họ chúng ta mới có cơ hội vào vòng đấu loại và có thời gian đợi viện quân đến trợ giúp. Cho dù viện quân không đến kịp, chỉ cần kiên trì được nửa tháng là thực lực của mấy đứa Tiểu Đào có thể khôi phục lại, lúc đó chúng ta sẽ như cũ là đội ngũ mạnh nhất.
Mọi người vừa nghe nói vòng đầu tiên là vòng loại trực tiếp lập tức đều trở nên nghiêm túc, nếu học viện Sử Lai Khắc tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái lại bị loại đầu tiên, đây chẳng phải là một chuyện cười vô cùng xấu mặt sao?
Vương Ngôn cố làm ra vẻ hoàn toàn nắm chắc, không hề có chút lo lắng, hắn mỉm cười nói:
- Các ngươi làm sao thế? Căng thẳng lắm sao? Dừng hồi hộp quá, đợi bắt đầu thi đấu các ngươi sẽ thấy đối thủ của mình không mạnh như trong tưởng tượng đâu. Các ngươi quên rằng học viện Sử Lai Khắc trước nay chỉ chọn nhân tài thôi sao? Mặc dù các ngươi là đội dự bị nhưng đã có tư cách đại diện học viện đến đây cũng đã đủ nói lên khả năng của mình rồi. Mà phần thực lực này, các học viện bình thường làm sao so được? Các ngươi đừng so sánh bọn họ với những người cùng độ tuổi ở học viện chúng ta chứ.
Tất cả mọi người nghe thấy thế đều giật mình. Đúng a! Vương lão sư nói rất đúng, bọn họ đều là đệ tử của học viện đệ nhất đại lục, không thể so sánh với những đệ tử khác cùng độ tuổi được.
Vương Ngôn hơi ngã người về phía sau, thoải mái dựa vào ghế nói:
- Trừ Vũ Hạo, các ngươi đều có Hồn Hoàn tốt nhất ở từng cấp bậc. Mỗi người đều có Hồn Hoàn ngàn năm, những người khác có sao? Các ngươi nghĩ liệp sát hồn thú ngàn năm dễ lắm à? Ta có thể nói cho các ngươi biết, ở một số học viện cao cấp bình thường, thậm chí còn rất hiếm có lão sư có tu vi bậc Hồn Vương trở lên, đối thủ của các ngươi đều là hồn sư dưới hai mươi tuổi, nhưng không chắc bọn họ đều có trên ba, bốn Hồn Hoàn. Ta dám chắc trừ khi vòng loại các ngươi gặp phải học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, nếu không căn bản sẽ không gặp phải đối thú có năm Hồn Hoàn. Tu vi các ngươi thì sao? Bốn Hồn Tông, lại còn hai hồn sư có Vũ Hồn Song Sinh, một người có Vũ Hồn Cực Hạn. Người cần lo lắng là đối thủ của các ngươi. Thôi được rồi, tất cả nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai còn thoải mái mà chiếu cố đối thủ. Các ngươi phải để những học viện khác thấy cho dù đội của chúng ta đều dưới mười lăm tuổi nhưng bọn chúng cũng không có cơ hội chiến thắng. À đúng rồi, suýt chút nữa ta quên mất, ngày thi đấu đầu tiên chúng ta sẽ có phần, bởi vì quán quân lúc nào cũng là đội ra thi đấu đầu tiên.
Từ Tam Thạch giật mình nói:
- Vương lão sư, ngài không an bài chiến thuật gì sao?
Vương Ngôn tức giận hừ một tiếng nói:
- Sắp xếp gì? An bài gì? Ngươi muốn sỉ nhục ta hay tự sỉ nhục bản thân mình? Đối thủ như thế còn cần sắp xếp trước sao? Cứ thế mà lên thôi. Tiểu Đào, ba người các ngươi ở lại đây ta đưa cho chút đan dược.
Bảy người đội dự bị lập tức đứng dậy về phòng nghỉ ngơi, nghe Vương Ngôn thao thao bất tuyệt một lúc bọn họ cũng đã bớt lo lắng rồi. Đúng a, chúng ta cho dù là đội dự bị cũng là một đội tinh anh. Chúng ta không có yếu hơn những đội khác.
Đợi bảy người đi khỏi Vương Ngôn mới đứng dậy đóng cửa phòng họp lại, vẻ mặt thoải mái cũng biến mất, hắn khẽ thở dài rồi quay lại chỗ ngồi cũ, sắc mặt vô cùng chăm chú.
Đái Thược Hành thở dài nói:
- Vương lão sư, ngài cố tình an ủi bọn họ sao? Ngài nói không sai, nhưng những đệ tử mà các học viện khác phái đến đây đều là những đệ tử tinh anh nhất, tuy không bằng chúng ta nhưng tuyệt đối đa số đều là bậc Hồn Tông. Hơn nữa, trận khai mạc ngày mai, đối thủ của chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực mà liều mạng.
Mã Tiểu Đào nói:
- Vương lão sư làm rất đúng, nếu không làm như thế thì một chút sĩ khí bọn chúng cũng không có thì ngày mai làm sao thi đấu? Bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng vào bọn chúng.
Vương Ngôn trầm giọng nói:
- Ta giữ ba người các ngươi lại chỉ muốn biết chính xác với thương thế này các ngươi cần bao nhiêu thời gian mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Mã Tiểu Đào nói:
- Nếu cố hết sức tu luyện và điều dưỡng thì cũng phải mười lăm ngày.
Đái Thược Hành nói:
- Tu vi của ta không bằng Tiểu Đào, chỉ sợ phải lâu hơn một chút, khoảng mười bảy ngày.
Tâm trạng Vương Ngôn càng lúc càng tệ, đây là lần đầu tiên hắn dẫn đội tham gia một cuộc thi đấu lớn như thế này, cho nên hắn cũng không biết nên xử lý như thế nào nữa.
Lăng Lạc Thần nói:
- Thương thế của ta nhẹ hơn một chút, ta cần khoảng mười ngày là được.
Rốt cuộc cũng được một tin tốt, Vương Ngôn tính toán một chút rồi nói:
- Vậy có nghĩa là nếu mọi chuyện thuận lợi thì chỉ cần bọn nhóc thắng đến trận thứ ba hoặc thứ tư là ngươi có thể ra thi đấu.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Vương Ngôn nói tiếp:
- Hiện giờ chúng ta chỉ có thể hi vọng là bọn chúng có thể thắng, vượt qua giai đoạn đấu loại này chúng ta mới có cơ hội tiến về phía trước. Hơn nữa chuyện chúng ta không có viện binh phải tuyệt đối giữ bí mật. Chúng ta phải xây dựng lòng tin chiến thắng cho bọn nhỏ, chúng ta không thể để vinh quang của học viện Sử Lai Khắc bị gián đoạn được.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng nhau trở về phòng.
Sau khi đóng cửa lại, Vương Đông không kềm được nói:
- Vũ Hạo, ngươi cảm thấy những lời ban nãy Vương lão sư nói có thật không?
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Mặc kệ nó là thật hay không, chúng ta cũng phải tin tưởng ngài. Bởi vì căn bản chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác. Thôi đến đây tu luyện nào. Ngày mai rút thăm xong là lập tức thi đấu. Bây giờ chuyện chúng ta cần làm chính là phải tin tưởng vào bản thân mình, ngoài ra không còn cách gì nữa.
- Ừ.
Vương Đông lập tức ngồi xuống chỗ đối diện Hoắc Vũ Hạo, bốn chưởng của cả hai chạm vào nhau, bắt đầu vận chuyển Hạo Đông Lực và tu luyện.
Lúc này không chỉ bên phía học viện Sử Lai Khắc bắt đầu động viên tinh thần đệ tử mà những học viện khác đến đây dự thi cũng vậy, học viện ở cùng tầng với học viện Sử Lai Khắc là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng không ngoại lệ.
Những kỳ thi đấu gần đây, đa số bọn họ đều đứng thứ hai, cho nên đãi ngộ của bọn họ ở Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm cũng không kém học viện Sử Lai Khắc là bao. Mục tiêu của bọn họ chỉ có một chính là tranh chức vô địch.
Bên trong phòng họp có hai ông lão đang ngồi ở vị trí đầu tiên, trong phòng còn có mười bốn đệ tử chia ra hai dãy khác nhau, đệ tử ngồi ở dãy bên trái rõ ràng lớn hơn đệ tử ngồi ở phía bên phải một chút. Hiển nhiên, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng phải tới hai đội, một đội chính thức và một đội dự bị cho năm năm sau.
Một trong hai ông lão ngồi ở vị trí đầu tiên, dáng người cao lớn vạm vỡ trầm giọng nói:
- Theo quan sát của chúng ta, lần này học viện Sử Lai Khắc chỉ cử đến mười người, trong đó có ba người có vẻ khoảng hai mươi tuổi, những người con lại đều khá nhỏ, thậm chí có cả khoảng mười hai mười ba tuổi nữa. So với độ tuổi quy định thì chênh lệch khá lớn. Những người chúng ta gài vào đế quốc Tinh La đã báo lại tin tức chính xác rằng mười người đó chỉ có ba người mười chín tuổi, bảy người kia thì dưới mười lăm tuổi. Nói cách khác, lần này học viện Sử Lai Khắc không cử đội chính thức đến mà là đội dự bị và hai thành viên đội chính thức, một nữ đệ tử mười chín tuổi còn lại thì lần đầu tiên xuất hiện nên không có thông tin. Các ngươi có biết thông tin này có nghĩa gì hay không?
Mười bốn đệ tử bên dưới đều lộ vẻ khó hiểu.
Người thứ hai trong hai ông lão ngồi ở vị trí đầu tiên là một ông lão có bộ râu quai nón, thân hình cũng to lớn vạm vỡ, mái tóc ngắn màu ánh kim như dây thép mỏng, bộ râu quai nón kéo dài chạm đến mái tóc ở hai thái dương, bộ dạng trông vô cùng nổi bật và dữ tợn.
Lão vỗ bàn một cái đứng lên nói:
- Chính là khinh miệt, bọn chúng coi thường chúng ta. Căn bản bọn chúng không coi chúng ta ra gì, bọn chúng nghĩ là chỉ cần một đội dự bị cũng có thể đánh bại chúng ta. Đây là cố tình làm chúng ta mất mặt có biết không? Dựa theo quy tắc báo danh hôm nay chính là hạn chót. Vậy là bọn chúng quyết định sẽ bằng đối hình đó đấu với chúng ta. Mã Như Long.
- Dạ.
Một nam đệ tử ngồi ở vị trí đầu tiên của đội chính thức lập tức đứng lên. Tướng mạo của hắn và ông lão đang tức giận kia có chút giống nhau, dáng người vô cùng cao lớn, mái tóc ngắn, chỉ thiếu mỗi bộ râu quai nón. Hai mắt hắn sáng ngời bừng bừng khí thế.
- Trận này nếu thua với đội hình này của học viện Sử Lai Khắc thì ngươi cút khỏi Minh Đức Đường cho ta.
- Dạ.
Mã Như Long chỉ đơn giản trả lời một chữ nhưng một chữ này lại tràn ngập sát khí.
- Mã lão đừng có gấp. Ta cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Ngồi đối diện Mã Như Long là một thiếu niên thanh tú còn khá trẻ, dáng người cao ráo, đôi mắt to sáng ngời, đôi bàn tay xinh xắn thon dài lại còn trắng nõn khiến bao cô gái phải ghen tị. Hắn dường như khá thích ngắm đôi tay của mình, cho dù đang nói chuyện với vị gọi là Mã lão kia cũng không ngoại lệ, cái cách hắn nhìn đôi tay của mình y hệt như đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật vô cùng hoàn mỹ vậy.
Mã lão nhíu mày nhìn hắn nói:
- Cái gì gọi là không đơn giản như vậy?
Gã thiếu niên thanh tú kia vẫn nhìn chằm chằm đôi tay của mình nói:
- Học viện Sử Lai Khắc chắc chắn không phải những người ngu ngốc, bọn họ biết chắc nếu chỉ phải ba người đến đây sẽ không phải là đối thủ của chúng ta. Ta vốn là rất tin tưởng Long đại ca. Ta nghĩ bọn họ trên đường đến đây đã gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn nên mới như vậy. Học viện Sử Lai Khắc không phải luôn luôn coi trọng chúng ta sao? Bọn chúng làm sao có thể làm ra sơ suất lớn như thế?
Mã lão bị hắn nói đến khuôn mặt già nua thoáng ửng đỏ, trong lòng lão cũng từng nghĩ như thế nhưng ban nãy nói vậy chẳng qua muốn khích lệ học viện mà thôi.
- Nếu như thế dĩ nhiên là quá tốt. Tiếu Hồng Trần, tốt nhất ngươi chỉ lo đám đệ tử nhỏ dưới mười lăm tuổi. Trong cuộc thi, bọn chúng mới là đối thủ của ngươi.
Thanh nhiên thanh tú gọi là Tiếu Hồng Trần rốt cuộc cũng ngẩng đầu. Hắn mỉm cười nói:
- Mã lão, đối thủ của ta chỉ có chính bản thân mình.
Mã Như Long tối sầm mặt nói:
- Tiếu Hồng Trần, ngươi nghiêm chỉnh một chút cho ta.
Tiếu Hồng Trần nhoẻn miệng cười nói:
- Mã đại ca, ta rất đàng hoàng. Các ngươi phải cố lên nha. Đừng có thua các học viện Sử Lai Khắc đấy, vừa rồi Mã lão có nói rồi, ngươi thua là phải rời khỏi Minh Đức Đường, như thế rất là đáng tiếc, phải không?
- Ngươi...
Hai mắt Mã Như Long nhất thời lóe ra sát khí, nhưng Mã lão lại trừng mắt nhìn hắn quát:
- Ngồi xuống. Được rồi, bây giờ ta bắt đầu bố trí thành viên thi đấu trận đầu tiên.
Tuy Tiếu Hồng Trần chỉ là thành viên đội dự bị nhưng dường như ngay cả Mã Như Long đội trưởng đội chính thức và ông lão dẫn đội cũng có chút kiêng nể hắn. Mà tuy Tiếu Hồng Trần lúc nào cũng tươi cười nhưng sự kiêu ngạo và tự tin trong ánh mắt của hắn lại áp đảo hết mọi người ở đây.
Sáng sớm hôm sau, khi tia nắng mặt trời chiếu xuống thành Tinh La thì tòa Đô thành của đế quốc Tinh La này dường như tỏa ra một chút hơi thở uy nghiêm.
Tất cả các ngã tư đường đến Quảng Trường Tinh La đều đã bị binh lính phong tỏa. Nhất là khu vực gần Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm lại càng có nhiều binh lính hơn, đoạn đường từ đây đến Quảng Trường Tinh La phải đi qua một ngã tư, và giờ nơi đấy đã có lệnh giới nghiêm. Chỉ có các thành viên dự thi của các học viện cao cấp đang ở trong Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm mới có thể đi qua.
Sàn đấu của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp cũng không phải được xây dựa ở giữa Quảng Trường Tinh La mà nằm ngay trước mặt Hoàng Thành, vì như thế Hoàng Đế Tinh La và các vị quần thần có thể ngồi trên đầu thành để xem, vừa dễ dàng, vừa là nơi có tầm nhìn tốt nhất lại còn an toàn nữa.
Sàn đấu này diện tích khoảng một trăm thước, cao năm thước. Xung quanh nó có 108 cái cột sắt. Nó không phải dựng trang trí mà là những Hồn Đạo Khí có tác dụng phòng ngự. Sau khi trận đấu bắt đầu sẽ có 108 Hồn Sư đến lập nên tầng phòng ngự bên ngoài sàn đấu, các cột sắt này sẽ hợp thành một vòng phòng ngự ngăn cách Hồn Kỹ tràn ra ngoài, để tránh phá hỏng Hoàng Thành và làm bị thương người vô tội.
Lúc này trên Quảng Trường Tinh La vô cùng trống trải, trừ các quân lính đang canh gác ở xa xa, trên quảng trường có thể nói là không một bóng người.
Có một lần cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái diễn ra ở đế quốc Tinh La đã xảy ra hiện tượng chen lấn giẫm đạp lẫn nhau, cho nên lần này hoàng thất Tinh La vô cùng cẩn thận, chẳng những điều đại quân đến duy trì trận tự mà còn cho ra nhiều biện pháp khác nữa.
Trên quảng trường lưới sắt san sát cao khoảng một thước năm đến một thước sáu, nó sẽ không ảnh hưởng đến tầm nhìn của người xem, mà trên quảng trường còn chia thành những khu vực khác nhau, và cửa ra vào cũng khác nhau nên quân đội sẽ dễ dàng duy trì trật tự hơn, mỗi một khu vực đều hạn chế một lượng khán giả nhất định.
Hoàng Thành nằm ở phía bắc, tọa bắc triều nam (*), mà phía tây sàn đấu cũng có xây dựng một khu vực nghỉ ngơi vô cùng xa hoa để cho mỗi học viện đến đây thi đấu sử dụng. Bất quá khu nghỉ ngơi này chỉ có thể tiếp nhận khoảng bảy mươi học viện. Rõ ràng không có chuẩn bị cho học viện bị loại ở vòng loại trực tiếp. Như vậy cũng tốt, vừa tránh lãng phí vừa khơi dậy ý chí chiến đấu của các học viên.
(*) tọa bắc triều nam là một tập quán xây nhà của TQ, thường thì bên họ hay xây nhà để cửa nhà hướng về phía nam.
Sau khi cuộc thi giữa các học viện cấp cao được đổi thành Đấu Hồn Đại Tái thì ngoại trận chung kết, vòng kích thích nhất chính là vòng đấu loại trực tiếp đầu tiên này, nó thậm chí còn đặc sắc hơn cả vòng đấu vòng tròn nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thi đấu vòng tròn có thể sắp xếp chiến thuật, thậm chí có thể tính toán thắng bại nhưng vòng đấu loại trực tiếp này lại không thể, thua là phải rời khỏi nên tất cả học viện đến tham gia đều nhất quyết phải vượt qua được vòng này. Cho dù học viện quán quân kỳ trước cũng không ngoại lệ. Cuộc thi này lúc nào cũng phải rút thăm, bất cứ học viện nào cũng không có đặc quyền.
Sáng sớm, các sư phụ dẫn đoàn bắt đầu dẫn đội của mình đến Hoàng Thành, sau đó báo danh và rút thăm. Lúc này nghi thức rút thăm đã xong xuôi và đợi các quan chức bên đế quốc Tinh La thống kê kết qua. Sau khi có được trật tự thi đấu cũng có thể xem công tác chuẩn bị quan trọng cuối cùng cũng hoàn thành.
Mặt trời từ phương đông từ từ dâng lên phía chân trời, trên đầu tường Hoàng Thành, một bóng người trung niên mặc trường bào màu vàng rực, đầu đội mũ Bát Bảo Tử Kim, đang khoanh tay đứng nhìn. Chỗ y đang đứng chính là vị trí trung tâm phía trên Hoàng Thành, cũng là vị trí tốt nhất để quan sát sân đấu phía dưới.
Bên cạnh y là một phụ nữ mặc cung trang xinh đẹp đang cung kính mà dịu dàng ngồi bên cạnh. Phía sau bọn họ là văn võ bá quan của đế quốc Tinh La.
- Bệ hạ.
Một ông lão mặc bộ trang phục của quan văn bước nhanh đến cung kính hành lễ với người kia, theo mãng văn thêu trên quần áo của lão có thể thấy đây là một người có địa vị vô cùng tôn quý.
- Thủ Tương sắp xếp thế nào rồi?
Hoàng đế bệ hạ của đế quốc Tinh La mỉm cười hỏi.
Thủ Tương cung kính nói:
- Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa. Và cũng đã có kết quả rút thăm. Bên ngoài mọi thứ đều được duy trì trật tự, đã có thể cho dân chúng vào.
Hoàng Đế Tinh La mỉm cười gật đâu nói:
- Đươc, truyền lệnh của ta, bắt đầu mở cửa cho mọi người vào, nhớ phải khống chế và duy trì trật tự. Ở vị trí của người nào quản lý có vấn đề lập tức phạt nặng.
-Dạ.
Vị gọi là Thủ Tương kia lui lại vài bước sau đó mới xoay người đi.
Hoàng Đế Tinh La quay sang nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh nói:
- Hoàng hậu, ta chờ hai mươi năm mới lại đến sự kiện trọng đại này, nó khiến ta nhớ lại thời tuổi trẻ khi xưa. Đáng tiếc quy củ của hoàng thất quá nhiều, nếu không trước đây ta cũng rất muốn được tham gia.
Hoàng hậu mỉm cười nói:
- Đế quân sẽ hiểu được nỗi lòng của võ giả.
Hoàng Đế Tinh La mỉm cười nói:
- Nàng xem, các học viện đều đã đến rồi. Bất quá hôm nay bọn họ chưa thể vào khu vực nghĩ ngơi, chỉ có đội chiến thắng mới có tư cách tiến vào. Nghe nói lần này học viện Sử Lai Khắc đến chỉ có mười người, tất cả đều còn rất trẻ. Dẫn đầu chính là trưởng tử của Đái Hạo. Ta vốn định điều Đái Hạo về để hắn được xem các trận đấu, dù sao hai mươi năm mới đến lượt chúng ta tổ chức. Nhưng sau đó ngẫm lại thấy gần đây đế quốc Nhật Nguyệt ngày càng không ổn định, có hắn trấn thủ Tây Cương ta cũng yên tâm hơn.
Hoàng hậu chỉ ở bên cạnh dịu dàng lắng nghe chứ không lên tiếng bình luận, quốc mẫu không phải dễ làm, hơn nữa phía sau đang có đầy đủ văn võ bá quan, các võ tướng đều là hồn sư, thính lực của bọn họ rất mạnh.
Đúng lúc này, từ mọi phương hướng của Quảng Trường Tinh La đồng loạt có dân chúng tiến vào, có quân binh dẫn đường, mọi hàng người đi vào đều vô cùng trật tự.
Muốn được xem các trận thi đấu của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái không phải khó lắm, phí vào cửa hai kim hồn tệ mà thôi. Nhưng vì Quảng Trường Tinh La có hạn, tối đa chỉ đến hai mươi vạn người. Hai kim hồn tệ là giá thấp nhất, vị trí càng gần sàn đấu giá tiền càng tăng cao. Khoảng cách gần sàn thi đấu nhất giá phải đến một trăm kim hồn tệ mới được.
Đối với bá tánh bình dân đây có thể là số tiền lớn nhưng với một ít thương nhân quý tộc lại chẳng đáng là gì.
Đế quốc Tinh la đã áp dụng đãi ngộ vô cùng bình đẳng, có tiền thì ngồi gần hơn. Còn lại thì đều giống nhau, chỉ là đứng xem thi đấu. Không có một chỗ ngồi nào hết, như vậy có mới có thể chứa được nhiều người xem.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.

Bình luận


K
kien nguyen
30-03-2023

tại sao ko liên quan đến p1 vậy

T
trần tuấn
30-03-2023

Xem vì đường tam vs tiểu vũ vs thất quái mà p2 chả liên quan gì đến p1 nữa toàn kể đâu đâu nghỉ

B
buon long
30-03-2023

Ủa những ng phần 1 sẽ thành thần mà phần 2 không thấy vậy

N
Nguyễn Anh Dũng
30-03-2023

Có ai thấy nhớ thất quái ở p2 ko:)

L
Linh Ngo
30-03-2023

Phương đông có phải con đường tam ko ad

H
hoang hai
30-03-2023

đường nhã là đường vũ đồng hả

T
Tan Trịnh
30-03-2023

Hơi sai sai thế nào đấy nhà đới là có hai thăng con trai đều học ở slk mà

K
Kami
30-03-2023

Cá nướng lửa có dầu mỡ ??????

H
Hiển Thế
30-03-2023

Zậy là thất quái còn đường tam vs tiểu vũ thoy hữm

A
Anh Tuấn Đỗ
30-03-2023

P2 hơn 1300 chương. Phần 3 1979 chương. Phần 4 hơn 1900 chương phần 5 đang ra .

L
Lionel
30-03-2023

Hoắc Vũ hạo là ai v

C
Cảnh Minh
30-03-2023

Chán thế, phần 2 ko nói về thất quái ra sao à?

H
Hải Trần
30-03-2023

ONE pice đã càng ngày càng nát h tới đấu la :))

đặng hậu
30-03-2023

Tâp bnh hoắc vũ hạo gặp đc đường tam vậy ad!

M
Minh Le
30-03-2023

Vũ hạo nhé

M
Minh Huy
30-03-2023

Cho tui hỏi là cái mà con băng tằm nó áp chế trong ng vũ hạo là gì thế mn

H
huong hoang
30-03-2023

Tưởng phần này lm về hậu nhân của kiếm đấu la chứ

T
Truong Le
30-03-2023

Phần 2 cách dựng chuyện y phần một ngán

N
nhạc hay
30-03-2023

Dù ai nói ngả nói nghiêng dưới nét bút của Đường Gia Tam Thiếu thì Tam ca vẫn bá nhất luôn

S
Shiyuu
30-03-2023

Nói trước anh Hạo này sẽ đặc sắc k kém a3 đâu... còn bị hành SML nữa chớ ...thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!!! ad nghỉ tết zui zẻ!!!

Truyện đang đọc

Báo lỗi