Vậy trường hợp này, chiến thắng của Từ Tam Thạch tương đương với một thắng bảy.
- Học viện Sử Lai Khắc, thắng!
Sau lời tuyên bố của trọng tài, tiếng hoan hô từ phía khán giả lại ồn ào vang lên. Cảm xúc thất vọng của mọi người đã hoàn toàn biến mất, nếu nói hai trận đầu tiên Từ Tam Thạch dùng mưu mà thắng thì trận cuối cùng này rõ ràng hắn đấu bằng chính thực lực của mình. Mặc dù chắc chắn đa số những người đứng xem đều không rõ ban nãy Từ Tam Thạch đã làm gì nhưng chuyện học viện Sử Lai Khắc chỉ cần một người thi đấu đã có thể kết thúc trận chiến là sự thật không thể chối cãi.
Bên phía khu vực nghỉ ngơi của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư là một bầu không khí im lặng đầy căng thẳng. Khi bọn họ thấy đại diện thi đấu đầu tiên của học viện Sử Lai Khắc là một Hồn Tông, thật lòng bọn họ không thấy lo lắng và không để ý lắm. Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến tâm trạng của bọn họ bị đả kích thật nhiều.
Tiếu Hồng Trần nhíu mày, không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa, lúc này cô gái ngồi bên cạnh hắn có dung mạo giống hắn đến 6, 7 phần khẽ nói:
- Ca, huynh đang nghĩ gì thế? Nếu là chúng ta ra thi đấu thì kết quả cũng vậy thôi.
Tiếu Hồng Trần lắc đầu nói:
- Khó nói lắm. Chúng ta là Hồn Đạo Sư, cũng là Hồn Sư. Quá trình chiến đấu khó tránh khỏi chuyện tiêu hao hồn lực. Mà cuộc thi này liên tục đấu xoay vòng không có thời gian để nghỉ ngơi điều dưỡng, nếu hồn lực cứ tiêu hao như vậy, muội dám chắc mình có thể kiên trì hết bảy trận không?
Cô gái kia có chút không phục nói:
- Nhưng hắn có đánh hết bảy trận đâu? Rõ ràng chỉ có ba trận.
Tiếu Hồng Trần nói:
- Cũng vậy thôi. Muội có thấy bộ pháp vừa rồi hắn sử dụng là gì không?
Cô gái nghe hắn nói vậy liền ngẩn người, lắc đầu nói:
- Lúc này quá bất ngờ, muội không kịp chú ý.
Tiếu Hồng Trần khẽ than nói:
- Ngay cả huynh cũng không thể nhìn rõ. Tuy hắn không thể tránh hết toàn bộ công kích nhưng ngay khi hắn sử dụng bộ pháp đó, huynh chợt cảm thấy có một nguy cơ rất lớn. Quan trọng hơn là ba trận đấu kia hắn chỉ sử dụng có hai cái Hồn Kỹ, còn hai Hồn Kỹ lại vẫn chưa đụng đến. Từ đầu đến cuối có vẻ hắn chẳng làm gì nhưng kết quả lại thắng. Tầm ngầm mà đấm chết voi, đấy mới là cảnh giới cao nhất của Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự. Năm năm sau, hắn nhất định là một đối thủ mạnh của chúng ta.
Cô gái nghe thấy thế liền bĩu môi, dáng vẻ rõ ràng còn cảm thấy không phục.
Tiếu Hồng Trần thở dài nói:
- Sử Lai Khắc đúng là Sử Lai Khắc, hai trận đấu, trận nào cũng làm ta bị đả kích.
Cô gái buột miệng cười nói:
- Thôi đi huynh à. Huynh mà bị đả kích? Sự tự tin của huynh từ trước đến nay có bao giờ giảm bớt không? Bất kể đối thủ là ai, trong lòng huynh đều nghĩ nhất định phải thắng.
Tiếu Hồng Trần cười to nói:
- Ừ ừ, thì muội đúng. Hiện giờ đúng là huynh đang chiến ý ngút trời đây. Hơn nữa huynh rất tò mò không biết thực lực chân chính của cậu thiếu niên kia là như thế nào.
Cô gái hừ một tiếng nói:
- Người ta không thể thật sự có sáu Hồn Hoàn mười vạn năm sao?
Tiếu Hồng Trần lại bật cười nói:
- Muội tin à?
Cô gái thè lưỡi nói:
- Dĩ nhiên là không.
Từ Tam Thạch bước về khu vực của học viện Sử Lai Khắc với vẻ mặt cực kỳ đắc chí, mọi người cũng vô cùng nhiệt tình chào đón hắn. Trận thắng đầu tiên của lần thi đấu vòng tròn.
- Từ học trưởng, không ngờ huynh lại lợi hại như vậy.
Tiêu Tiêu cực kỳ vui sướng nói.
- Sau này trở về huynh dạy muội thế nào là phòng ngự đi. Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của muội mặc dù là vũ hồn hệ Khống Chế nhưng bản thân nó vẫn có tác dụng phòng ngự.
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Học trưởng lúc nào cũng vui lòng giúp đỡ muội.
Từ Tam Thạch vẻ mặc đắc ý lập tức đồng ý.
Vương Ngôn đứng lên vỗ vỗ vai Từ Tam Thạch rồi nói:
- Xong rồi, chúng ta về thôi.
Học viện Sử Lai Khắc lại một lần nữa ra về trong ánh mắt tò mò của mọi người.
Vị Hoàng Đế ở trên đầu thành lúc này đã đứng lên, khẽ cười lẩm bẩm:
- Hóa ra là nó. Thằng bé này cũng to gan thật. Lúc trước trẫm không làm được vậy mà giờ nó dám chạy đến thi đấu ngay trước mặt trẫm. Có điều, thật sự đáng tiếc...
Vị Hoàng Đế Bệ Hạ kia lẩm bẩm đến đây thì xoay người bước rời đi, không tiếp tục ở lại xem các trận đấu sau nữa.
Sau khi rời khỏi Quảng Trường Tinh La, Hoắc Vũ Hạo đi đến cạnh Vương Ngôn hỏi nhỏ:
- Vương lão sư, sao không tiếp tục xem các trận thi đấu còn lại. Ít nhất cũng phải xem trận của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, bọn họ là đội thứ hai thi đấu mà.
Vương Ngôn lắc đầu nói:
- Có xem cũng không được gì, tất cả về phòng tu luyện còn hơn. Quan sát đối thủ chỉ cần một mình ta là được rồi. Việc các ngươi cần làm chính là ổn định tinh thần. Hôm nay Từ Tam Thạch làm tốt lắm, không những chiến thắng còn giúp đội chúng ta không phải để lộ thực lực. Chỉ cần trụ được mấy trận nữa là ba người nhóm Tiểu Đào có thể tham gia thi đấu rồi, lúc đó cũng ta sẽ đỡ vất vả hơn.
Hoắc Vũ Hạo nghe câu trả lời này trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ, không hiểu tại sao hắn cứ cảm thấy Vương lão sư có gì đó không ổn, hình như đang che giấu mọi người chuyện gì đó. Đây chắc là sự nhạy cảm đặc biệt của hồn sư hệ Tinh Thần.
Sau khi về đến Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm, Vương Ngôn lập tức bảo mọi người về phòng nghỉ ngơi, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông như vẫn về phòng Hoắc Vũ Hạo như cũ. Cả hai vừa vào phòng, Hoắc Vũ Hạo liền nhíu mày, ánh mắt lóe ra ánh sáng màu ánh kim, hắn đưa tay phải lên ý bảo Vương Đông đừng lên tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tinh Thần Lực tỏa ra khắp bốn phương, lát sau, ánh sáng màu vàng kim trong mắt Hoắc Vũ Hạo cũng biến mất.
- Quả nhiên không bình thường.
Hoắc Vũ Hạo nhỏ giọng nói.
Vương Đông tò mò hỏi:
- Có chuyện gì vậy Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ngươi không phát hiện từ đầu đến giờ Vương lão sư không cho chúng ta đến xem các trận đấu của những đội khác sao?
Vương Đông gật đầu nói:
- Đây chẳng phải là một chiến thuật rất tốt sao, vừa giúp chúng ta có thời gian tu luyện vừa mang đến một cảm giác thần bí.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:
- Không, không phải chỉ đơn giản như vậy. Quan sát thi đấu thì có gì đâu? Nhất là vòng thi đấu vòng tròn này, biết người biết ta càng dễ ứng phó hơn. Nhưng vừa kết thúc trận đấu Vương lão sư lại gấp rút bảo chúng ta trở về đây. Nếu đúng như ngài bảo để mang đến một cảm giác thần bí thì tại sao chúng ta vừa về đến thì lão sư lại vội vàng bỏ đi?
Vương Đông ngạch nhiên nói:
- Ý ngươi là ban nãy ngươi phát hiện Vương lão sư lại đi ra ngoài?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Vương lão sư có nói ngài sẽ thay chúng ta đến xem các trận đấu, như thế là đủ rồi. Vậy thì ban nãy ngài cứ ở lại để chúng ta một mình trở về là được rồi, tại sao lại phải cùng về với chúng ta? Ngài đi rất gấp, ta còn cảm nhận được tâm trạng của lão sư không được ổn định. Ngài đưa chúng ta về là muốn chắc chắn chúng ta đã rời khỏi Quảng Trường Tinh La, chắc chắn chúng ta không xem được các trận thi đấu.
- Cái này...
Vương Đông nghe hắn nói thế dường như cũng nghĩ ra gì đó.
- Danh sách đối thủ cùng tổ chúng ta, không ai biết hết. Dù sao đây cũng là lần đầu chúng ta thi đấu ở cuộc thi này. Cho dù biết được đối thủ là ai cũng không thể rõ thực lực của bọn họ như thế nào. Vương lão sư giấu giếm đối thủ để làm gì? Tất cả chỉ có một giải thích là...
Cả hai liếc nhìn nhau đồng thanh nói:
- Đối thủ của chúng ta rất mạnh.
Sau khi có được đáp án, cả hai lại im lặng, nếu đúng như vậy, những việc Vương lão sư làm đều hoàn toàn đúng, mục đích của ngài chỉ không muốn bọn họ bị đả kích mất hết chiến ý.
Muốn thông qua vòng thi đấu này thì ít nhất phải thắng được năm trận mới có cơ hội, sáu trận mới nắm chắc. Mà Lăng Lạc Thần cần tí nhất hai trận và Mã Tiểu Đào với Đái Thược Hành thì nhiều hơn, ít nhất phải bốn trận, nếu đối thủ của bọn họ rất mạnh thì các trận kế tiếp sẽ rất là khó khăn.
- Đi, chúng ta đi xem thử.
Hoắc Vũ Hạo kéo Vương Đông bước ra ngoài.
Vương Đông vội vàng kéo hắn lại nói:
- Không được. Bên ngoài Quảng Trường Tinh La đã bị phong tỏa rồi. Nếu chúng ta thay quần áo khác thì không thể vào được. Còn nếu không thay thì không ổn, vất vả lắm mới tạo được cảm giác thần bí cho mọi người...
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:
- Ta không định đến Quảng Trường Tinh La. Ngươi đi theo ta. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vừa nói hắn vừa kéo Vương Đông ra khỏi phòng. Hắn nhìn trước nhìn sau thấy không có ai liền lập tức kéo Vương Đông đến cửa sổ cuối hành lang.
Hoắc Vũ Hạo mở cửa sổ ra, chỉ chỉ về ra ngoài nói:
- Ngươi bay lên kéo ta lên mái nhà đi.
Hai mắt Vương Đông sáng lên, hắn lập tức hiểu ý Hoắc Vũ Hạo:
- Xa quá.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm ở ngay cạnh Quảng Trường Tinh La, độ cao có vẻ vừa đủ. Tuy khoảng cách khá xa nhưng ngươi đừng quên vũ hồn của ta là gì. Thử một chút xem, chắc là không quá khó đâu.
- Ừ.
Vương Đông lập tức đồng ý, thân hình nhỏ bé chui ra ngoài cửa sổ, sau đó hai cánh vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp xuất hiện, cả người hắn lơ lửng giữa không trung.
Hoắc Vũ Hạo đi sát theo Vương Đông, tiếp đó cũng nhảy ra khỏi cửa sổ, không hề khách sáo mà ôm chằm lấy Vương Đông.
- Này này, ngươi gấp cái gì thế? Nặng muốn chết...
Vương Đông bị Hoắc Vũ Hạo bất ngờ ôm lấy vô cùng hoảng hốt, hơn nữa Hoắc Vũ Hạo khá nặng nên mất một lúc hắn mới giữ được thăng bằng.
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:
- Nói thừa, không ôm nhanh ta ngã xuống dưới thì sao? Có điều, ngươi là con trai sao thân hình lại mềm mại như vậy, y hệt con gái...
Vương Đông giận dữ nói:
- Ngươi nói xàm cái gì đó, có tin ta ném ngươi xuống dưới không?
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Bay nhanh đi.
Vương Đông đập đập hai cánh sau đó mang cả hai bay lên cao. Bọn họ vốn đã ở tầng cao nhất nên khoảng cách đến mái nhà không xa lắm, nhưng khi đến đây bọn họ lại bị dọa cho hoảng hồn.
- Thái Đầu, cái đồ chơi này dùng không tốt lắm, xem chả rõ gì cả.
Bối Bối đang cầm một thứ gì đó nhìn về phía Quảng Trường Tinh La ở xa xa.
Bên cạnh hắn là Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Hòa Thái Đầu, Tiêu Tiêu, không thiếu một ai.
Phần 2 nhạt hơn phần 1