- Là Tiểu Đông. Có chuyện gì thế này?
Vị trung niên tóc ngắn gầm nhẹ một tiếng, ánh mặt lộ vẻ hung ác. Trên bàn tay phải của hắn liền xuất hiện một quầng ánh sáng màu ánh kim thật nồng đậm, ngay sau đó, từ dưới chân hắn bay lên chín cái h Hồn Hoàn vô cùng rực rỡ.
Nếu có người nào ở đây trông thấy chín Hồn Hoàn kia nhất định sẽ hoảng sợ mà ngất xỉu, bởi vì chín cái Hồn Hoàn ấy đều là một màu đen tuyền nhưng vô cùng rực rỡ, mà màu đen của những Hồn Hoàn này hoàn toàn không giống với những Hồn Hoàn vạn năm màu đen bình thường, mà lại nặng nề và uy nghiêm hơn rất nhiều.
Chín cái Hồn Hoàn vạn năm?
Sáu trong chín cái Hồn Hoàn kia bỗng bừng sáng, ngay sau đó, trên tay vị trung nhiên tóc ngắn kia bắt đầu xuất hiện từng hoa văn ánh sáng màu ánh kim, sau đó những hoa văn ấy dần dần hội tụ thành một cái đồ án.
- Chờ đã.
Vị trung niên tóc dài khoát tay ngăn lại, khí tức trên người vị trung niên kia cũng lập tức bị áp chế.
- Đại ca, có lẽ Tiểu Đông đang gặp nguy hiểm.
Vị trung niên tóc ngắn khẽ gầm một tiếng, nói với vẻ bất mãn.
Vị trung niên tóc dài lắc đầu nói:
- Không sao đâu. Có lẽ không có chuyện gì đâu, cảm giác của ta không thể nào sai được. Chúng ta không thể phá hỏng mọi chuyện, cứ để Tiểu Đông trưởng thành một cách tự nhiên.
Vị trung niên tóc ngắn trông như một con hổ dữ bảo vệ con:
- Không được, đệ vẫn không yên tâm. Hay là để đệ đến học viện Sử Lai Khắc đi, chẳng may xảy ra chuyện gì chắc đệ không thể chịu nổi.
Người trung niên tóc dài mỉm cười lắc đầu nói:
- Ngươi đó, quan tâm quá tất loạn. Như vầy đi, bảo vài người trong tông môn âm thầm theo bảo vệ nó. Nhị đệ à, cái tính tình nóng nảy này chừng nào mới sửa được đây?
- Hừ, sửa cái gì, từ..., mà thôi quên đi, không nói nữa, ai bảo đệ không có bản lãnh. Uống rượu, uống rượu.
Hắn vừa nói vừa bưng chén rượu kia lên uống một hơi cạn sạch.
Người trung niên tóc dài nhìn thấy người huynh đệ của mình chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Đệ...
Người trung niên tóc ngắn đặt chén rượu xuống, vẻ mặt cương ngạnh lại chuyển thành lo lắng.
- Đại ca, nó không sao thật chứ?
Vị trung niên tóc dài cũng đặt chén rượu của mình xuống, hai cổ tai lắc lắc phát ra từng tiếng va chạm của các khớp xương.
- Đệ muốn đi chứ gì? Được thôi, chỉ cần thắng ta thì muốn đi đâu cứ đi. Thế nào?
- Thôi bỏ đi... huynh lại muốn lôi đệ ra làm bao cát, đệ không mắc lừa đâu.
Người trung niên tóc ngắn tức giận nói:
Người kia nghe thấy thế cười to đáp:
- Đến đây, một lần cũng được.
- Đại ca à, đệ thấy huynh nên đi tìm phụ nữ đi. Trên đời này không thiếu phụ nữ tốt, huynh đừng có nhìn đệ bằng ánh mắt này được không?
***
Thành Tinh La
Sáng sớm, nhóm người học viện Sử Lai Khắc đã chuẩn bị xong, hôm nay là trận thi đấu thứ hai của bọn họ trong vòng đấu vòng tròn của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái.
Đái Thược Hành, Mã Tiểu Đào và Lăng Lạc Thần vẫn ở lại tửu điếm chữa thương, chỉ cần ít ngày nữa là thương thế của Lăng Lạc Thần hoàn toàn khỏi hẳn.
Vương Ngôn cũng đã đem tất cả các Hồn Đạo Khí mua được trong buổi đấu giá hôm qua phân phát cho mọi người, sau đó cả nhóm cùng đi đến Quảng Trường Tinh La.
Trong các món Hồn Đạo Khí đã mua, trừ hung đao Phệ Linh, những thứ còn lại đều giao cho từng người thích hợp, riêng Bình Sữa cấp bốn hắn còn đích thân bổ sung Hồn Lực vào đấy và giao cho Hoắc Vũ Hạo.
Quảng Trường Tinh La vẫn ồn ào náo nhiệt như mọi ngày, nhất là khi những người của học viện Sử Lai Khắc xuất hiện thì bầu không khí hoan hô càng thêm dữ dội.
Qua hai trận thi đấu, học viện Sử Lai Khắc đã khắc sâu ấn tượng vào lòng những vị khán giả đến xem. Bọn họ càng luôn càng muốn biết rốt cuộc học viện Sử Lai Khắc có thể mang đến cho bọn họ bao nhiêu bất ngờ?
Hôm nay khi đang ăn sáng, Vương Ngôn đã giới thiệu sơ lược về đối thủ hôm nay của bọn họ. Không giống trận chiến đầu tiên, đối thủ hôm nay là một học viện Hồn Sư đến từ đế quốc Đấu Linh. Học viện đó gọi là Học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh, là học viện xuất sắc đứng hàng thứ ba và cũng là nơi đào tạo nhân tài cho đế quốc Đấu Linh.
Hoắc Vũ Hạo vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như cũ, khiến mọi người không thể nhận ra rốt cuộc hắn là cao thủ thật sự hay chỉ đang giả vờ mà thôi. Hắn dẫn đầu cả nhóm tiến vào khu vực nghỉ ngơi dành cho học viện của mình.
Sau một đêm tu luyện, Tinh Thần Lực của hắn đã được bổ sung lại đầy đủ, hơn nữa tinh thần cũng trở về trạng thái tốt nhất.
Hai trận, chỉ cần bọn họ kiên trì được hai trận nữa thôi thì Lăng Lạc Thần có thể trở về. Có một Hồn Vương trấn thủ thì các trận tiếp theo sẽ đỡ áp lực hơn nhiều. Cường giả bậc Hồn Vương ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này có thể nói là cấp bậc khá cao rồi.
Mặt trời đã lên cao, thời gian bắt đầu trận đấu không còn xa nữa. Trên tường thành, Hoàng Đế Bệ Hạ của đế quốc Tinh La cũng đã đến theo dõi cuộc thi, rõ ràng hắn rất quan tâm đến biểu hiện của học viện Sử Lai Khắc.
Vị trọng tài của trận đấu hôm nay đã bước lên sàn đấu, y thông qua Hồn Đạo Khí Khuếch Âm cao giọng nói:
- Hai đội bước vào khu vực chờ thi đấu, hai đội trưởng lên sàn đấu chuẩn bị rút thăm.
Bên phía học viện Sử Lai Khắc, Bối Bối mặc bộ đồng phục thi đấu màu xanh lục khẽ gật đầu với Vương Ngôn, sau đó quay sang liếc mắt nhìn Từ Tam Thạch một cái rồi mới bước lên sàn đấu.
Bên phía học viện Thiên Linh, người lên rút thăm cũng là một nam đệ tử, dáng vẻ trên dưới hai mươi tuổi, dáng người cao ráo nhưng gương mặt khá lạnh lùng. Khi hắn nhìn thấy Bối Bối vẻ mặt cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Bắt đầu rút năm.
Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát xem hôm nay sẽ chiến đấu theo phương thức gì. Bất kể phương thức chiến đấu là gì, miễn trong hai đội có một đội là học viện Sử Lai Khắc thì khán giả bên dưới đều cực kỳ phấn khích. Hiện giờ mong ước duy nhất của các vị khán giả là học viện Sử Lai Khắc có thể chiến đấu lâu một chút, như vậy thì trận đấu mới hấp dẫn, bọn họ xem mới đã ghiền.
Không biết có phải vì Vương Ngôn thành tâm cầu nguyện hay không mà kết quả rút thăm lại cực kỳ vừa ý hắn.
- Học viện Sử Lai Khắc đấu học viện Thiên Linh, đoàn chiến. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố kết quả rút thăm.
Đoàn chiến rõ ràng là phương thức chiến đấu kịch tính nhất, và cũng là toàn diện nhất. So với thực lực của hai đội, hai vị đội trưởng đối với kết quả rút thăm không có ý kiến gì.
Trọng tài trầm giọng nói:
- Mời đội viên của hai đội lên sàn đấu.
Bên khu vực chờ thi đấu, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng loạt đứng dậy, bước lên sàn đấu trong ánh mắt cổ vũ của Vương Ngôn.
Sáng nay, phương thức chiến đấu mà Vương Ngôn tính toán kỹ lưỡng nhất chính là đoàn chiến. Chiến thuật cũng sắp xếp xong rồi, hiện giờ chỉ còn xem cả nhóm phát huy thực lực như thế nào thôi.
Hai bên sau khi lên sàn đấu liền tập trung ở một góc, bên phía học viện Sử Lai Khắc, đứng đầu là Bối Bối và Từ Tam Thạch, kế đến là Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu, cuối cùng là ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu, trong đó Hoắc Vũ Hạo đứng ở giữa.
Sau khi lên sàn đấu, Hoắc Vũ Hạo liền khoanh tay trước ngực nhắm mắt lại, trông hệt như đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Các học viên của học viện Thiên Linh sau khi lên sàn đấu đều tập trung sự chú ý vào Hoắc Vũ Hạo.
Sau trận đấu đầu tiên ở vòng loại, mỗi học viện đều dành thời gian phân tích năng lực của Hoắc Vũ Hạo, bọn họ tuyệt đối không tin chuyện Hoắc Vũ Hạo có đến sáu cái Hồn Hoàn mười vạn năm. Nhưng bọn họ cũng không dám đánh giá hắn quá thấp, dù sao một chiêu Hoàng Kim Lộ ấy quá khủng khiếp, để lại ấn tượng quá sâu đậm. Là một kích chiến thắng đấy!
Dáng vẻ Hoắc Vũ Hạo nhìn qua tối đa chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi. Nhưng các học viện đều cho rằng hắn tệ gì cũng là cường giả bậc Hồn Vương, thậm chí là Hồn Đế.
Ánh mắt của vị đội trưởng lạnh lùng kia cũng tập trung vào Hoắc Vũ Hạo, nhưng không phải là sự sợ hãi mà là chiến ý vô cùng mãnh liệt.
Đội hình của học viện Sử Lai Khắc so với lần trước có vẻ bình thường hơn, khiến học viện Thiên Linh có chút bất ngờ.
Bên phía học viện Thiên Linh, người đứng đầu không phải đội trưởng của bọn họ mà là bốn người thanh niên, mà bốn người này đều có dáng người cao lớn sừng sừng như một bức tường.
Phía sau bốn người này là vị đội trưởng lạnh lùng, sau cùng là hai cô gái.
Mà hai cô gái này cũng rất dễ phân biệt vì một người tóc đỏ, một người tóc lam, khá nổi bật. Cả đội bảy người này đều có vẻ khoảng hai mươi tuổi, đội hình bọn họ bày ra mang đến một cảm giác phòng thủ khá kiên cố vững chắc.
Trong đầu Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng nhớ lại những lời Vương Ngôn đã giới thiệu về học viện Thiên Linh. Mỗi học viện dự thi đều có ít nhất hai nhóm dự bị. Vương Ngôn cẩn thận quan sát cuối cùng cũng đoán được bảy thành viên chính thức là ai, mà bảy người hôm nay ra thi đấu hoàn toàn ăn khớp với những gì hắn đã dự đoán.
Thậm chí Vương Ngôn còn giảng giải cho bọn họ nghe từng đặc điểm của bảy người đó, phân tích của hắn cực kỳ rõ ràng chi tiết.
Nếu nói một câu đơn giản về đội hình học viện Thiên Linh bày ra lúc này chính là: Bốn lá chắn kết hợp tạo nên sự vững chắc như tường đồng, Băng Hỏa song khống Thiên Kích Mâu.
Trong đó, bốn người đâu tiên lần lượt là Dương Minh, Tống Hổ, Bạch Trần và Diệp Mâu. Theo suy đoán của Vương Ngôn, bốn người này đều ở cùng một tông môn, bởi vì vũ hồn của bọn họ hoàn toàn giống nhau, là Linh Tê Thuẫn, một loại Vũ Hồn hệ Phòng Ngự khá mạnh.
Phía sau bọn họ là vị đội trưởng khá lạnh lùng tên là Trầm Sách, người này là một người khá mạnh, vừa công vừa thủ cái nào cũng được, vũ hồn là Thiên Kích Mâu, am hiểu cận chiến...
tại sao ko liên quan đến p1 vậy