ĐẤU LA ĐẠI LỤC II (TUYỆT THẾ ĐƯỜNG MÔN)

Trên xương ngón tay và xương bàn tay của hắn bắt đầu xuất hiện những đường vân sắc bén, đây là một hoa văn có hình tam giác được hợp thành một cách tỉ mỉ từ những đường vân vô cùng tinh xảo, dường như bên trong mỗi đường vân ấy đều ẩn chứa một nguồn năng lượng nào đó. Những tia năng lượng ấy nương theo đau đớn từ từ hòa vào ý thức của Hoắc Vũ Hạo.

Thời gian thắm thoát trôi, sắc trời dần dần sáng, thoáng cái đã qua một đêm, mà mồ hôi trên người Hoắc Vũ Hạo cũng không còn ra nhiều nữa, màn sương cũng dần tiêu tán.

Lưỡi đao ánh sáng màu xanh biếc từ Sinh Linh Thủ Vọng ở trên trán Hoắc Vũ Hạo, “vèo” một cái bay ra, miệng vết thương bị nó đâm vào nháy mắt liền khép lại.

Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo khẽ gầm gừ một tiếng, cánh tay phải giơ lên cao, đầu năm ngón tay phụt một tiếng phun ra đầy máu tươi.

Vương Đông trông thấy thế cứ tưởng bàn tay hắn nổ tung vì không chịu đựng nổi nguồn năng lượng kia nữa, nhất thời kinh hãi kêu to, nhưng tức thì liền có một luồng áp lực mạnh mẽ phủ xuống áp chế hắn không thể cử động. Huyền lão liếc mắt nhìn hắn bằng vẻ mặt nghiêm khắc, lắc đầu.

Cũng ngay lúc này, năm ngón tay của Hoắc Vũ Hạo chợt bắn ra năm tia sáng màu vàng nhạt, năm tia sáng này dài chừng một thước hai, nhỏ dần từ đầu ngón tay đến điểm cuối, trông rất giống một lưỡi đao. Khi nó vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh dường như không kiềm được mà phát ra từng tiếng gào thét. Toàn bộ cánh tay phải của hắn cũng đã gần như biến thành màu vàng nhạt ấy rồi.

Miệng vết thương trên đầu ngón tay của hắn nhanh chóng liền lại. Ngón tay và lưỡi đao ấy trông như hòa vào nhau, tuy hai mà một. Những lưỡi đao ánh sáng ấy trông vô cùng sắc bén và cứ như được kéo dài từ những đầu ngón tay của hắn vậy.

Ngay sau đó, ánh sáng màu vàng lợt từ bàn tay hắn đã di chuyển khắp cánh tay phải và dần dần muốn lan tỏa khắp cơ thể. Nhìn qua lúc này Hoắc Vũ Hạo giống như được màn ánh sáng này không ngừng tẩy rửa. Cũng trong tích tắc đó, hai tròng mắt màu vàng của hắn sáng lên một cái rồi biến mất.

Hoắc Vũ Hạo thở phào một hơi, cả người hắn lúc này sáng bừng, cũng nhờ có Huyền lão ở bên cạnh giúp đỡ nên hắn mới thuận lợi thế này. Các đầu ngón tay của Ám Kim Khủng Trảo kia lặng yên đâm vào lòng đất.

Hoắc Vũ Hạo dường như cảm nhận được cái gì đó, hắn theo bản năng khẽ nắm tay, nhổ Ám Kim Khủng Trảo lên. Hắn liền nhìn thấy lòng bàn tay màu vàng lợt của mình, những lưỡi dao sắc bén lặng lẽ biến mất, tay phải dần dần bình thường trở lại, dường như ánh sáng màu vàng lợt kia cũng tan biến, chui vào bên trong.

Cuối cùng cũng thành công, Hoắc Vũ Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Vương Đông và Tiêu Tiêu đều đã tỉnh táo lại, cả hai nhào đến bên cạnh hắn, vẻ mặt vô cùng thân thiết và quan tâm. Trong sự thân thiết của Tiêu Tiêu còn có một chút cảm kích nữa.

Hoắc Vũ Hạo gượng cười nhìn Tiêu Tiêu, nói:

- Đã cướp Hồn Cốt của cậu rồi.

Tiêu Tiêu nghẹn ngào nói:

- Lớp trưởng, sao cậu lại nói thế? Nếu không có cậu, tay của mình đã…

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Yên tâm đi, mình không ép cậu lấy thân báo đáp đâu.

Giọng nói của Huyền lão cũng đã đầy vẻ thoải mái:

- Chà, dung hợp hoàn toàn rồi, không còn vấn đề gì nữa. Thật không ngờ dung hợp khối Hồn Cốt Ám Kim Khủng Trảo này còn đau đớn và khủng khiếp vượt xa dự đoán của ta. Nếu không phải có thanh đao khắc mang theo Sinh Mệnh Lực kỳ lạ kia của Vũ Hạo e là cũng không thể thành công, muốn dung hợp khối Hồn Cốt này ít nhất phải có tu vi bậc Hồn Thánh, nhờ vào Vũ Hồn Chân Thân tăng cường cơ thể mới được. Vũ Hạo, lão phu không thể không nói với tuổi của ngươi, ngươi có thể quyết đoán và kiên trì như thế, quả thật là người đầu tiên lão phu cảm thấy bội phục.

Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:

- Huyền lão, hôm nay chúng ta hẳn là phải nghỉ ngơi một ngày rồi.

Hắn vừa nói xong cũng không đợi Huyền lão trả lời đã như có tính toán trước mà ngã vào lòng Vương Đông.

Sau một ngày một đêm nay, thu hoạch của Hoắc Vũ Hạo có thể nói là khá hơn nhưng đồng thời cũng quá nguy hiểm. Cho dù Huyền lão lúc nào cũng đi bên cạnh bọn họ cũng phải hết hồn mấy lần. Bởi vì trên đời này, không phải chuyện gì cũng có thể điều khiển trong lòng bàn tay.

Nhưng dù nói thế nào, kết quả thế này đã là quá tốt rồi. Tiêu Tiêu có được Hồn Hoàn thứ ba, còn Hoắc Vũ Hạo thì có được khối Hồn Cốt thứ ba, lại còn là khối Ngoại Phụ Hồn Cốt bàn tay phải Ám Kim Khủng Trảo cực kỳ hiếm thấy nữa.

***

Thành Minh – Thủ đô đế quốc Nhật Nguyệt.

Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư – Minh Đức Đường.

- Ngươi chắc chắn?

Một bóng người toàn thân đen nhánh lẳng lặng đứng trước mặt đường chủ Minh Đức Đường Kính Hồng Trần, nói. Theo giọng nói khàn khàn và dáng người kia có thể đoán người này là một người đàn ông cao lớn. Chẳng qua người nọ mặc một bộ áo choàng màu đen phủ kín toàn thân, hơn nữa còn đội thêm một cái mũ rộng vành, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ dung mạo của hắn nữa.

- Dĩ nhiên là chắc. Ta mới trở về từ học viện Sử Lai Khắc. Ta nghĩ, các ngươi hẳn là sẽ hứng thú với… Hắc Phượng Hoàng.

- Ngươi nói với ta chuyện này có ý gì? Mà học viện Sử Lai Khắc cũng không phải muốn vào là vào dễ như vậy.

Người đàn ông mặc quần áo màu đen trầm giọng nói.

Kính Hồng Trần mỉm cười, nụ cười làm lớp thịt béo ú trên gương mặt núc ních của lão như bị đè ép xuống.

- Ta biết ngươi đang lo chuyện gì. Học viện Sử Lai Khắc đúng là sâu không lường được, có vị cường giả gọi là Mục lão kia trấn giữ thì bất kể là các ngươi hay ta đều không dám liều lĩnh vào cướp người, vào đấy ăn cướp chẳng khác nào là muốn lìa đời. Nhưng nếu có thể dẫn dụ vị cường giả ấy rời khỏi học viện Sử Lai Khắc thì thế nào đây?

Người đàn ông kia trầm giọng nói.

- Nói cụ thể một chút.

Hai mắt Kính Hồng Trần híp lại, một tia sáng lạnh lùng chợt lóe lên, thấp giọng nói gì đấy, người đàn ông kia vừa nghe vừa liên tục gật đầu, khoảng mười lăm phút sau, người đàn ông kia đã có vẻ vô cùng đồng tình với những lời Kính Hồng Trần vừa nói.

- Nếu được như thế thì đây đúng là một cơ hội lớn. Hắc Phượng Hoàng hàng lâm, Thánh Nữ trở về, chúng ta nhất định phải chuẩn bị nghênh đón Thánh Nữ, nếu chuyện này thành công thì bổn giáo nhất định sẽ hậu tạ.

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông kia đã có thêm chút hưng phấn, thậm chí còn có chút kích động giống như người bệnh tâm thần.

***

Thành Thiên Đấu – Thủ đô đế quốc Thiên Hồn.

Một bóng người nhỏ nhắn có chút cô độc lặng lẽ xuất hiện ở ngã tư đường. Đường Nhã về đây đã gần một tháng, mà gương mặt vui tươi luôn hé môi cười cũng chưa một lần trở về trên gương mặt của cô. Sắc mặt của cô càng lúc càng tái nhợt, nếu so với trước kia thì vẻ đẹp của cô vẫn thế nhưng yếu đuối hơn nhiều.

Thành Thiên Đấu là quê hương của cô, nơi cô sinh ra và lớn lên. Mãi đến năm năm trước, khi giới Hồn Sư sắp xếp lại thứ tự Tông Môn đã cướp đi của cô hết tất cả mọi thứ. Sự suy yếu của Đường Môn đã liên tục kéo dài suốt mấy ngàn năm rốt cuộc cũng đã đi đến hồi kết, diệt vong. Ba và mẹ của cô, cũng vậy…

Nghĩ đến đây, nước mắt nơi khóe mi của cô bỗng tràn ra.

Ba, mẹ, bất kể phải trả giá lớn như thế nào, con cũng phải làm tái hiện lại được huy hoàng của Đường Môn năm xưa. Đường Nhã vừa nghĩ vừa nắm chặt lấy nắm tay bé xinh của mình.

Cô không thể đợi được đến lúc Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu bế quan trở ra. Càng không quan tâm đến sự phản đối của Bối Bối mà thôi học ở học viện Sử Lai Khắc.

Sau khi thôi học, cô lập tức trở về thành Thiên Đấu, dùng số tiền mình và Bối Bối dành dụm được, mua một căn nhà nhỏ.

Theo kế hoạch của cô, cô định đầu tiên sẽ ổn định cuộc sống tại thành Thiên Đấu này, kế đó mở một trụ sở nhỏ bắt đầu thu nhận đệ tử. Kế đến xây dựng nền móng ở đây, đợi ngày Bối Bối và mấy người Hoắc Vũ Hạo thành tài trở về khôi phục uy danh của Đường Môn.

Nhưng khi cô về đến đây, cô mới hiểu tại sao Bối Bối lại khuyên mình đừng nên vội vàng như thế. Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng đơn giản như lý thuyết mà cô hằng tưởng tượng.

Đầu tiên là chuyện tiền bạc, tiền cô mang theo trong người tính ra không ít nhưng sau khi mua nhà, cô tính toán lại chi tiêu cần dùng để gầy dựng Đường Môn liền phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng là hiện nay, cô hoàn toàn không có một nguồn thu nào. Cô không thể nào chạy về học viện Sử Lai Khắc lấy tiền của Bối Bối. Bối Bối dĩ nhiên sẽ cho cô, nhưng nội tâm kiêu ngạo của cô không cho phép cô làm như vậy.

Kế đến là người, trước đây khi cô rời khỏi thành Thiên Đấu chỉ là một cô bé mười tuổi đầu, hiện tại đã năm năm trôi qua. Một cô bé mười lăm tuổi như cô ngẩng đầu nhìn tòa thành to lớn trước mắt, làm sao lại không cảm thấy cô độc?

Đường Nhã từng thử tìm một số bạn bè cũ của ba mẹ cô nhưng ai thấy cô đều tránh như tránh ôn dịch. Hơn nữa, tin cô trở về đã đến tai đám người ngày xưa cướp lấy đất đai của Đường Môn, bọn họ đã bắt đầu quá trình chèn ép khiến cô không thể thở nổi nữa rồi.

Đến cả việc ra ngoài mua một vài vật dụng bình thường cũng bị người ta nâng giá.

Mọi chuyện xảy ra trong một tháng này đã giúp cô hiểu cái gì gọi là lòng người, sự thù hận trong lòng cô càng lúc càng dâng cao như một miệng núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào. Cô bắt đầu cảm thấy việc xây dựng lại Đường Môn quá khó, bờ vai bé nhỏ của cô gần như không thể chịu đựng nổi gánh nặng to lớn ấy nữa.

Phía xa xa, một cánh cửa thật lớn xuất hiện trong tầm mắt cô. Đường Nhã mỉm cười, hai hàng nước mắt gần như cùng lúc chảy xuống.

Cánh cửa ấy cao chừng hai trượng, rộng khoảng năm trượng, cả vách tường hai bên kéo dài chừng hơn hai mươi thước, được sơn màu đỏ thắm, mang đầy vẻ trang nghiêm. Cô ngẩng đầu lên nhìn, bên trên cửa có một cái bảng to đề ba chữ: Thiết Huyết Tông.

* Trượng = 10 thước.

Hai bên cửa còn treo hai cái biển lớn khác. Trái viết: Thiết Huyết Đan Tâm. Phải viết: Ngạo Cốt Trường Tồn.

Đúng vậy, nơi này, trước đây chính là Đường Môn, mặc dù không phải là nơi mà vạn năm trước Đường Môn xuất hiện lần đầu tiên nhưng dù sao nó cũng đã có lịch sử gần ba ngàn năm. Nhưng bây giờ lại mang cái tên Thiết Huyết Môn, đây là một sự sỉ nhục lớn đến mức nào chứ?

Đây là nhà của ta, là gia đình của ta.

Đường Nhã giơ tay phải lau đi nước mắt trên khóe mi, giờ phút này, hai tròng mắt của cô mơ hồ thoáng hiện một tia sáng màu đỏ rực, hơi thở của cô cũng sắc bén hơn trước.

Thiết Huyết Tông không ra tay với cô ngay trong thành này cũng vì thành Thiên Đấu cũng là nơi ở của hoàng thất đế quốc Tinh Đấu. Hơn nữa, bọn họ biết Đường Nhã đang là đệ tử của học viện Sử Lai Khắc. Bọn họ làm sao dám làm bừa được? Mà Đường Nhã rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi sự tra tấn kia mà dừng chân trước ngôi nhà ngày xưa của mình, cô không thể chịu đựng nổi sự đau đớn này nữa. Cô bước đi trong vô thức, cuối cùng đã đến nơi chứa đầy kỷ niệm kia, trong lòng cô lúc này chỉ có mỗi một suy nghĩ chính là: Báo Thù!

Bình luận


๖ۣۜTɦằηɠ ๖ۣۜHầυ༉
30-03-2023

Vừa vào game đã quay đc hồn hoàn 100vạn năm. Nông dân này quá nhân phẩm

T
triet minh
30-03-2023

mới zô nghe sợ ma ghê lun

đẹp trai cớm
30-03-2023

va ca tram den :)

C
Chính Nguyễn
30-03-2023

nghe lại thì tiêu chuẩn khảo nghiệm của slk phần này còn kém hơn p1 :v p1 20 cấp mới dc học mà phần này chỉ có 15 cấp

V
vinh dang
30-03-2023

Hoá ra là đấu la phần 2 có cả hiền nhân kĩ năng của con slame nào đó

đẹp trai cớm
30-03-2023

vl cam tram den :)

万里长城
30-03-2023

Cuối Phần I với đầu Phần II thực chưa có sự liên kiết lắm , kết phần I là Tiểu VŨ Đường Tam dung hợp song thần đánh bại Bỉ Bỉ Đông , Thiên Nhận TUyết mất đi thần lực vũ hồn điện bị hủy diệt . mất 1 đoạn diễn biến lên luôn phần II Đường Tam Tiểu Vũ đứng trên thần giới mà dưới đại lục đã qua mấy vạn năm

T
Trung Tran
30-03-2023

Phần 2 nói về Hoắc Vũ hạo và con gái của đường tam, đường Vũ đồng Phần 3 nói về Cổ nguyệt na và con trai của đường tam, đường Vũ lân Phần 4 nói về bạch tú tú và cháu nội đường tam, đường hiên vũ (hay lam hiên vũ) Phần 5 nói về đường tam trùng Sinh đi tìm tiểu vũ ở Pháp Lam thế giới

N
Nguyen Linh
30-03-2023

Linh mâu mà tu luyện tử cực ma đồng thì k biết sẽ ntn nhỉ ít nhất tử cực ma đồng cúng sẽ đc thành tựu cực cao a

Đức Huy Trương
30-03-2023

Hiểu chuyện đến đau lòng

A
Anh Duy
30-03-2023

Người kế thừa của đường tam khổ thât yếu nữa

H
Hiến1234 Phạm
30-03-2023

Truyện này nhiều đoạn khiêu dâm quá. Như +18 vậy. Tả đến mức tưởng tượng dc cả hình ảnh in trong đầu dc luôn

S
Sinh Gaming
30-03-2023

ĐLDL CÓ MẤY PHẦN ZẬY

K
khanh nguyen
30-03-2023

Từ cái chỗ khảo hạch thần ban là biết tác giả hết não rồi Hết cái để viết nên cho quả thần ban buf cho nhanh, những phần 234 cũng nhạt vl

T
Thịnh Chí
30-03-2023

Ad cho e hỏi p2 có nhắc tới đường hạo và a ngân kh v ad và con đường tam có gặp ông nội đường hạo kh ạ

H
Ha Le Danh
30-03-2023

Thế là phần 2 không nói về thất quái nữa à

H
Hoàng Đạt
30-03-2023

sao phần 2 k liên quan j phần 1 vậy trời.

P
Phóng Ưng
30-03-2023

Vô phần 2 khó hiểu quá

D
Dũng Hứa
30-03-2023

Hẳn là một con cá trắm đen

S
Spz Linh
30-03-2023

Tự dưng chuyển nv chính mà mất hứng luôn,,fan đường tam..."

Truyện đang đọc

Báo lỗi