ĐẤU LA ĐẠI LỤC II (TUYỆT THẾ ĐƯỜNG MÔN)

Này, này quả nhiên là một kiện hồn đạo khí trữ vật a! Chắc hẳn nó chính là hồn đạo khí trữ vật thể tích lớn nhất. Nhìn thấy hộ tâm kính phát ra ánh sáng ngọc bích, trong lòng Hoắc Vũ Hạo rung động không ngừng, tinh thần mừng rỡ run rẩy như kẻ điên.

    Hắn cực kỳ không ngờ tới vận khí của mình lại tốt đến vậy, có thể thu được một chí bảo vào tay. Kim khí nhân này tuy chỉ mới là bán thành phẩm, nhưng hẳn đã có một số công năng nhất định. Hơn nữa, trên thân thể kim khí nhân không biết tổng hợp bao nhiêu là hạch tâm pháp trận, đối với việc nghiên cứu hồn đạo khí đã không còn có thể dùng hai chữ "lời to" để mô tả được nữa. Hắn tin chắc, nếu bản thân có thể nghiên cứu kỹ càng kim khí nhân khổng lồ này, vậy thì tạo nghệ của bản thân hẳn phải đạt đến tầm đệ nhất hồn đạo sư Minh Đức Đường này đa. Đương nhiên, việc đó vẫn còn cần một thời gian dài, nhưng ít nhất có kim khí nhân này trong tay, cũng tương đương có được một quyển bách khoa toàn thư hồn đạo khí của Minh Đức Đường a!

    Nhanh tay thu lấy ngọc bích tinh quang vào trong kiện hồn đạo khí trữ vật của mình, Hoắc Vũ Hạo quay đầu bỏ chạy. (....)

    Hiện tại, một chút suy nghĩ về phôi thai hồn thú 10v năm hắn cũng không còn để trong đầu. Kim khí nhân này với hắn quan trọng hơn nhiều, ý niệm duy nhất lúc này là làm cách nào rời khỏi đây an toàn.

    Lao ra địa đạo, Hoắc Vũ Hạo hít sâu, trái tim lúc này đập liên hồi.

    Những tiếng nổ bên ngoài dường như ngày càng yếu đi, những chấn động do song phương chiến đấu cũng giảm bớt.

    Làm sao đây? Còn cái địa đạo kia sao đi? Cũng chỉ còn cách đó, đi đường địa đạo dùng đôi tay của mình đào đường mà đi, ít ra còn có cơ hội. Dùng Băng Đế Ngao và Ám Kim Khủng Trảo, chưa chắc bản thân không thể đào được một cái thông đạo. Chỉ cần đến được cái địa đạo mà cường giả Bản Thể Tông dùng để đột kích căn cứ ngầm, sẽ có cơ hội thoát thân.

    Nghĩ thế, Hoắc Vũ Hạo toàn lực gia tốc, hướng đến địa đạo mình vừa chui ra khi trước.

    Đúng lúc này, một đạo bóng đen với tốc độ kinh người lao tới.

    - Ai?

    Đối phương gầm nhẹ một tiếng, hào quang màu tím mạnh mẽ phóng ra, áp lực khủng bố khiến Hoắc Vũ Hạo hít thở không thông.

    Hai vàng, hai tím, bốn đen, tám hồn hoàn phụ gia chuẩn nhất xuất hiện trên người tên kia, một cường giả Hồn Đấu la. Hắn có một đôi tay to kinh khủng, như hai cái kìm cực đại màu tím.

    - Câm miệng.

    Âm thanh già nua nặng nề phát ra từ trong miệng Hoắc Vũ Hạo, hắn cũng tháo khăn che mặt của mình ra.

    Nhìn thấy gương mặt hắn, đối phương nhất thời giật mình, cung kính quỳ một gối xuống đất

    - Tham kiến tông chủ.

    Hoắc Vũ Hạo vô cùng hồi hộp, dù hắn biết mình đã gạt được đối phương. Nhìn cách ăn mặc, dễ dàng đoán ra tên này chân chính là kì binh luồn ra phía sau của Bản Thể Tông phái tới, một cường giả Hồn Đấu la có vũ hồn bản thể. Song tí bản thể võ hồn a! Quả thật là một kẻ cường hãn, cái địa đạo kia chắc là hắn dùng chính đôi tay mình đào ra đây mà.

    - Đắc thủ?

    Hoắc Vũ Hạo mặt bình tĩnh hỏi.

    - Đúng vậy, đắc thủ.

    Tên Hồn Đấu la tâm tình phấn khởi, tay phải sờ trên người, lấy ra một vật hai tay dâng lên, đưa ra trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

    Đó là một cái hạp màu trắng có một cái bệ nhỏ bằng gỗ, mặt trên được khảm hơn trăm khỏa bảo thạch. Phía trên cái bệ nhỏ, một dòng khí trắng tinh dao động rất nhỏ.

    Lần đầu nhìn thấy cái vật này, chính là ở phòng đấu giá Tinh Quang. Làm sao hắn có thể quên cái món hàng then chốt này a! Dù hắn không biết tên kia làm cách nào có thể lấy được, nhưng hắn hoàn toàn chắc chắn đây chính là phôi thai hồn thú 10v năm, nằm trong kiện hồn đạo khí cấp 9 Phong Thần Thai, tuyệt đối không giả.

    Hoắc Vũ Hạo cố gắng giữ tâm tình ổn định, vẻ ngoài thật bá đạo mà tước lấy Phong Thần Thai trong tay kẻ kia, đưa ra trước mặt nhìn thật kỹ, gật đầu, nói:

    - Không tồi, lần này ngươi lập công lớn, sau khi trở về chắc chắn sẽ trọng thưởng. Đi thôi, mau thoát khỏi nơi này.

    Vừa nói, hắn tiện tay thu luôn Phong Thần Thai vào hồn đạo khí trữ vật.

    Thế nhưng bất ngờ, hành động đơn giản đó lại thất bại. Hồn đạo khí trữ vật căn bản không thể thu nạp Phong Thần Thai. Hoắc Vũ Hạo suýt nữa tự tát mình một cái, chỉ kích động một chút mà lại quên, so sánh cấp bậc, hồn đạo khí trữ vật không thể thu nạp hồn đạo khí cao cấp hơn a!

    Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một trận chấn động, nổ vang. Hắc y nhân trước mặt lại đột nhiên đứng thẳng, đôi mắt kinh ngạc khiếp sợ, chụp lấy tay Hoắc Vũ Hạo.

    - Ngươi, ngươi không phải tông chủ?

    Hoắc Vũ Hạo mặt mày nhăn nhó

    - Ngươi nói bậy gì đó?

    Hắc y nhân đột nhiên trở nên dữ tợn

    - Ta cảm nhận được khí tức chiến đấu của tông chủ ở bên ngoài, ngươi là giả. Đi chết đi!

    Tay phải hắn thoắt biến thành một nắm đấm màu tím to lớn, đánh thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo. Sức mạnh bộc phát khiến cho cả thông đạo cũng trở nên méo mó.

    Tay trái của hắn cũng nhanh chóng chụp lấy phôi thai hồn thú 10v năm trong tay Hoắc Vũ Hạo.

    Khi đối phương thốt lên "Ngươi không phải tông chủ", Hoắc Vũ Hạo đã ý thức được bất trắc. Thực lực so với vị Hồn Đấu la Bản Thể Tông kém hơn không biết bao nhiêu lần, bị đối phương phát hiện, chắc chắn sẽ ngay lập tức nguy đến tính mạng a!

    Thời khắc mấu chốt, Hoắc Vũ Hạo bày ra lựa chọn duy nhất vô cùng chính xác.

    Một tầng quang mang xích kim phóng ra, Hồng Trần Tí Hựu mang đến mười lăm giây vô địch hộ tráo.

    Băng Hoàng Hộ Thể cũng đồng thời triển khai, băng tinh bị hồn kỹ Mô Phỏng che đi không hề phát sáng khi hình thành.

    Phát động hai năng lực phòng ngự tuyệt đối, hắn lại đẩy phôi thai hồn thú 10v trong tay về phía một quyền khủng bố đang đánh tới, còn bàn tay to lớn đang vồ qua thì hoàn toàn không coi ra gì.

    Đối với hồn sư, hồn hoàn, hồn cốt 10v năm chính là chí bảo. Tên kia không thể ngờ có người chiếm được chí bảo này lại đang tâm phá hủy nó.

    Trong suy nghĩ của tên kia, đối phương có gan lừa gạt mình, tu vi nhất định sẽ không yếu. Do đó, một quyền tung ra là toàn lực, muốn thu hồi lại là không có khả năng.

    Nhưng, phôi thai hồn thú 10v năm chính là mục tiêu của Bản Thể Tông a! Chưa kể tiền thưởng 1 triệu kim hồn tệ, chỉ phôi thai hồn thú và hồn đạo khí cấp 9 Phong Thần Thai đang chứa đựng nó, đều là chí bảo vô cùng a. Nhìn thấy kẻ nọ hoàn toàn không tiếc hai món chí bảo, tên cường giả Bản Thể Tông sao có thể không vội vàng cho được?

    Tay trái đang chụp tới Hoắc Vũ Hạo liền chuyển mục tiêu sang tay phải.

    Vì kế hoạch lần này, Bản Thể Tông có thể nói là nhọc lòng không ít, chỉ riêng giai đoạn chuẩn bị cũng đã gần hai năm, đối với Phong Thần Thai cũng có nghiên cứu.

    Phong Thần Thai có thể phong ấn hết thảy sinh mệnh thể, nhưng trước phong ấn mục tiêu không có năng lực chống đối mới có thể thành công. Một khi đã ở trong phong ấn, cho dù là cường giả Phong Hào đấu la cũng vô pháp thoát ra. Thông thường dùng để phong ấn một vài hồn thú cường đại mất đi chiến lực, rất ít khi dùng trên hồn sư nhân loại.

    Phong Thần Thai cũng không phải toàn bộ không có vấn đề, bản thân nó có một nguyên lý, sử dụng chính hồn lực của đối tượng bị phong ấn để duy trì phong ấn, do đó đối với phòng ngự bên trong cực kì cường đại, nhưng ngược lại phòng ngự bên ngoài lại cực kỳ yếu ớt, chỉ cần một công kích nhất định liền khiến kiện hồn đạo khí này nổ tan tành. Thành ra Phong Thần Thai chỉ là trong cứng ngoài mềm.

    Hoắc Vũ Hạo tự nhiên cũng có hiểu biết về Phong Thần Thai, nên hắn mới lựa chọn như vậy, đạt được kim khí nhân kia rồi, hắn chỉ muốn an toàn rời khỏi nơi này. Đối với phôi thai hồn thú 10v năm hắn vốn không có nhiều mơ ước. Thực lực hắn trước mắt không có khả năng hấp thu một cái hồn hoàn 10v năm, huống chi hắn cũng không biết hồn thú 10v năm này có thuộc tính gì a! Bởi vậy, hắn thà phóng thích hồn thú 10v năm này đi, mà đó cũng là phương án duy nhất có thể ngăn cản công kích của đối thủ. Nếu không, với tu vi chênh lệch của hai bên, ngay cả Hồng Trần Tí Hựu cũng khó mà ngăn được công kích của đối phương. Sống sót, là mục tiêu duy nhất.

    Vị Hồn Đấu la Bản Thể Tông được tuyển chọn để thực thi nhiệm vụ này quả thực có thực lực kinh người, đúng lúc biến chiêu, tay trái bắt lấy kềm hãm tay phải, thân thể khựng lại, hữu quyền dũng mãnh dừng lại trước Phong Thần Thai.

    Nhưng lúc nãy hắn toàn lực tung quyền, cố gắng hết sức mới có thể ngăn lại được, hắn nghĩ việc cường hành thu chiêu sẽ tạo cơ hội rất lớn cho Hoắc Vũ Hạo thừa cơ công kích, nhưng hắn rất tin tưởng năng lực phòng ngự bản thân, đang định chuyển hết năng lực sang trạng thái phòng ngự, thì một sự việc hắn cực kỳ không ngờ tới đã xảy ra.

    Hoắc Vũ Hạo đúng là đã thừa cơ công kích hắn, nhưng lại dùng chính Phong Thần Thai để công kích.

    Tinh Thần Tham Trắc dự đoán chuẩn xác vị trí nắm tay đối phương dừng lại, Phong Thần Thai mạnh mẽ hướng đến, hắn cũng là dùng hết  toàn lực, sức mạnh Băng Đế Ngao nháy mắt phát ra.

    "Bùm ——, rắc rắc ——"

    Phong Thần Thai hung hăng nện vào hữu quyền của vị Hồn Đấu la kia, trong tiếng đứt vỡ nặng nề, kiện hồn đạo khí cấp 9 xuất hiện một vết nứt nghiêm trọng.

    - Khốn kiếp!

    Hồn Đấu la nổi giận gầm lên một tiếng, chụp lấy Phong Thần Thai.

    Nhưng trong nháy mắt, nhiệt độ trong địa đạo đột nhiên hạ xuống nhanh chóng, sương khói màu trắng từ bên trong Phong Thần Thai trào ra từ cái khe nứt đó, Hoắc Vũ Hạo buông tay, thân hình nhanh chóng lùi lại. Vị Hồn Đấu la Bản Thể Tông mở lớn hai tay, ra sức chụp tới dòng khí nọ.

    Một giọng nữ tràn ngập tức giận trong trẻo mà lạnh lùng vang lên:

    - Nhân loại ti tiện, đi tìm chết, chết hết đi.

    Tiếp theo, bất kể Hoắc Vũ Hạo hay vị Hồn Đấu la bát hoàn của Bản Thể Tông đều chỉ thấy trước mặt một màu trắng xóa.

    Hoắc Vũ Hạo không nhìn thấy bộ dạng chật vật của vị Hồn Đấu la kia, nhưng bản thân lại hoảng sợ, Hồng Trần Tí Hựu vô địch hộ tráo lại ngưng trệ trong một khắc, hồn lực đang lưu chuyển bỗng nhiên yếu ớt tản mát, một tiếng vỡ chói tai, hàn ý khủng bố từ bốn phương tám hương trào tới, bao vây lấy cơ thể của hắn.

    Có được võ hồn cực hạn băng, không biết từ bao lâu Hoắc Vũ Hạo đã không còn cảm thấy cái rét lạnh, nhưng chính lúc này hắn lại thấy lạnh lẽo vô cùng. Thân thể và linh hồn dường như bị đông cứng lại, hoạt động cơ thể trở nên ngừng trệ.

    Ngay sau đó, trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo vang lên một tiếng hô hoán cực kỳ hoảng hốt

    - Thế nhưng, dĩ nhiên là nàng. . . . . . , làm sao có thể, điều này sao có thể?

    Dòng khí mát lạnh từ Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân cốt phát ra, tiếp nhận khí lạnh bên ngoài, giúp Hoắc Vũ Hạo đang bị đông cứng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, dòng khí lạnh vô cùng của cực hạn băng bảo vệ cơ thể Hoắc Vũ Hạo, khiến hắn không thể bị đóng băng. Thế nhưng Hoắc Vũ Hạo có thể cảm giác được rõ ràng, Băng Bích Đế Hoàng Hạt ban cho hắn cực hạn băng, vậy mà vẫn còn kém hơn cảnh giới lạnh lẽo đang xuất hiện ở bên ngoài này.

    Hắn trước nay vẫn cho rằng, nhiệt độ cực hạn băng của mình đã là lạnh nhất, nhưng biến hóa trước mắt khiến hắn hoàn toàn thay đổi tri thức.

    Khi đôi mắt có thể nhìn lại được, cảnh tượng phía trước khiến hắn cực kỳ run rẩy.

    Cả địa đạo đã hẹp lại càng hẹp hơn, vì bên trong địa đạo đã đóng một tầng tuyết dày cộp, vị Hồn Đấu la Bản Thể Tông, lúc này đã muốn biến thành  một khối băng cứng, hoàn toàn bất động cách mình một khoảng. Phong Thần Thai rơi trên mặt đất, cũng bị đông cứng lại .

    Trong địa đạo trở nên tối đen, hồn đạo khí chiếu sáng toàn bộ mất đi tác dụng, nếu không phải thị lực Linh Mâu viễn siêu người thường, chỉ e chính Hoắc Vũ Hạo cũng khó thấy được năm ngón tay.

    - Băng Đế, tình hình gì đây? Lúc nãy ngươi nói vậy là sao?

    Tiếng kinh hô hoảng hốt lúc trước đúng là của Băng Đế ở trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo phát ra.

    Giọng nói Băng Đế vẫn tràn ngập khiếp sợ

    - Vừa rồi... vừa rồi chính là khí tức của Tuyết Đế a!

    Hoắc Vũ Hạo nghe xong cả thể xác và tinh thần đều kịch chấn, thất thanh nói:

    - Tuyết Đế? Ngươi là nói, phôi thai hồn thú 10v năm bị phong ấn bên trong Phong Thần Thai chính là vị đứng đầu tam đại Thiên Vương cực bắc, đệ tam hung thú trong thập đại hung thú đại lục Tuyết Đế?

    - Đúng vậy, chắc chắn là khí tức của Tuyết Đế. Trên đại lục, khí tức băng giá có thể có cảnh giới lạnh hơn ta chỉ có Tuyết Đế, hơn nữa giọng nói kia không sai vào đâu được, Tuyết Đế, chính là Tuyết Đế.

    Hoắc Vũ Hạo không dám tin nói:

    - Nhưng mà, làm sao có thể như vậy được? Tuyết Đế không phải đã có tu vi gần 70v năm sao? Hồn thú nếu muốn chuyển hóa thành người để tu luyện, vậy thì phải tiến hành lựa chọn ở thời điểm tu vi 10v năm mới phải, Tuyết Đế nếu có tu vi 70v năm, làm thế nào có thể trùng tu đây? Có thể đây là tộc nhân của nàng chăng?

    Băng Đế nghiêm giọng nói:

    - Không có khả năng, Tuyết Đế là sinh vật may mắn sinh đúng thời cơ, được thiên địa linh khí mà có được sinh mệnh Băng Thiên Tuyết Nữ. Tuyết nữ bình thường không có khả năng vượt qua cái lạnh cực hạn của ta. Kẻ kia khẳng định là Tuyết Đế. Tuy ta không biết làm cách nào nàng làm được, nhưng ta có thể khẳng định chính là nàng.

    Thiên Mộng Băng Tằm lúc này mới lên tiếng

    - Bất kể kẻ kia có phải Tuyết Đế hay không, Vũ Hạo, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, lúc này không cần phải lo nhiều như vậy.

    Hoắc Vũ Hạo nhất thời bừng tỉnh, đúng! Hiện tại vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh đâu.

    Bước nhanh qua gã Hồn Đấu la Bản Thể Tông đã đóng băng trước mặt, Hoắc Vũ Hạo chợt nổi hàn ý, trầm giọng nói:

    - Thực xin lỗi.

    Vừa nói, hắn vươn ngón trỏ tay phải ra, lưỡi dao ám kim sắc bén chậm rãi vạch vào khối băng, đâm thủng mi tâm của hắn.

    Bị nhiệt độ siêu thấp cấp tốc đóng băng, hắn khó mà còn sống, cho dù có thể sống, rơi vào tay Minh Đức Đường kết cục cũng không khác, nhưng có thể sẽ bại lộ hành tung của Hoắc Vũ Hạo, hiện tại không phải thời điểm mềm lòng.

    Xoay người, Hoắc Vũ Hạo cầm lấy Phong Thần Thai bị hỏng nhặt lên, thu vào hồn đạo khí trữ vật. Món đồ chơi này mặc dù bị hỏng, nhưng vẫn là một món hồn đạo khí cấp 9 a! Giá trị nghiên cứu và nguyên liệu chế tạo đều rất quý giá.

    Âm thanh chiến đấu bên ngoài đột nhiên tăng lên, Hoắc Vũ Hạo do dự một chút, vẫn trở lại lối vào lúc trước.

    Để chắc chắn không gặp lại tình trạng sạt lún nền đất, Tinh Thần Tham Trắc toàn diện phát ra, cảm nhận biến hóa của bùn đất phía trên, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng tiến tới chỗ bị sụp đổ khi trước. Hồn lực dò xét phía trước, trong lòng bất chợt vui vẻ. Không đến 3m phía trước là nền căn cứ phía trên, hơn nữa chỗ đó còn có những tấm thép che phủ, làm một địa phương ẩn náu rất tốt.

    Quyết định thật nhanh, Hoắc Vũ Hạo thi triển Băng Đế Ngao nhanh chóng mở đường, một lát sau, đã chui vào cái khoảng rỗng đó.

    Tấm kim loại trên đầu thỉnh thoảng vang lên tiếng chấn động, Hoắc Vũ Hạo giật mình mấy cái, dán cả người lên tấm kim loại đó.

    Nơi này không khí cực kỳ bẩn, mùi bùn đất nồng nặc khiến cho người ta khó mà hít thở. Tinh Thần Tham Trắc nhanh chóng giúp hắn tìm được một vị trí có công sự che chắn. Ám Kim Khủng Trảo xé toang tấm thép, hắn lặng yên nhẹ nhàng chui ra ngoài, vừa lúc nấp vào ở một cái bàn thực nghiệm.

    Vị trí của hăn lúc này tương đối gần về phía phe Minh Đức Đường một chút, thoáng hồi phục hô hấp, hắn mới cẩn thận quan sát chiến huống trước mặt.

    Cả căn cứ ngầm đã trở thành một mảnh hoang tàn, số bàn thực nghiệm còn nguyên không đến 1/5. Minh Đức Đường tổn thất to lớn, lần này xem ra lỗ nặng.

    Kính Hồng Trần sắc mặt tái mét, từng đạo hồng quang phô thiên cái địa bắn ra trên người.

    Bản Thể Tông chủ Độc Bất Tử vẫn lơ lửng giữa không trung như trước, có điều bọn họ không công kích lẫn nhau, mà là một thân ảnh màu trắng lay động giữa không trung.

    Từng luồng khí lạnh trắng tinh tỏa ra từ thân ảnh kia, nhưng dưới công kích cường đại của Độc Bất Tử và Kính Hồng Trần lại không hề lan ra ngoài.

    Ngoại trừ Độc Bất Tử và Kính Hồng Trần, cường giả hai bên đều đã ngừng tay, hoàn toàn để ba vị cường giả ở giữa kia so đấu.

    Cẩn thận quan sát, Hoắc Vũ Hạo mơ hồ nhìn thấy hình dạng thân ảnh màu trắng kia. Rõ ràng là một tiểu cô nương chỉ chừng hai, ba tuổi, da trắng như tuyết, một cái quần lụa mỏng manh quấn lấy thân thể mập mạp mũm mĩm, miệng không ngừng la hét, ý đồ vượt khỏi trùng vây.

    Trong căn cứ, bất kể Bản Thể Tông hay Minh Đức Đường, đều có không ít những tượng băng, hiển nhiên do Tuyết Đế trước đó lao tới tạo thành.

    - Kẻ kia, thật sự là Tuyết Đế?

    Hoắc Vũ Hạo hỏi Băng Đế trong lòng.

    Băng Đế nói:

    - Hẳn là đúng. Tuyết Đế trùng tu đã lớn, hóa thân phôi thai nhân loại. Hiện tại nàng có lẽ phải buông tha cho trùng tu, khôi phục bản thể mà chiến. Chẳng qua, nàng hiện tại tựa hồ không có được 1/3 sức mạnh bình thường. Nếu không, những người này tuy rằng cường đại, vẫn không có khả năng vây khốn lấy nàng a!

    Hoắc Vũ Hạo chau mày, nói:

    - Bị Phong Thần Thai phong ấn  lâu như vậy, thực lực không suy giảm mới là lạ. Hơn nữa nàng còn trải qua quá trình trùng tu nặng nề.

    - Không được, ta phải giúp nàng.

    Lời nói Băng Đế đầy kiên định dọa Hoắc Vũ Hạo nhảy dựng lên. Hoắc Vũ Hạo lập tức ngăn lại:

    - Băng Đế, ngươi đừng xúc động, cục diện hỗn loạn như thế, chúng ta làm cách nào giúp nàng a!

    Băng Đế trầm giọng nói:

    - Năm đó Tuyết Đế đã từng cứu mạng ta, hiện tại nàng gặp nạn, ta không thể không giúp. Ngươi yên tâm, ta sẽ có biện pháp, sẽ không nguy hiểm cho ngươi. Ngươi không nên cử động, ta tiếp xúc với nàng.

    Võ hồn Băng Đế chậm rãi phóng thích, hồn hoàn kim hồng sắc 40v năm trên người Hoắc Vũ Hạo lặng yên bồi hồi, hồn kỹ Mô Phỏng che giấu ánh sáng của nó.

    Hình xăm Băng Bích Đế Hoàng Hạt sau lưng Hoắc Vũ Hạo dần dần hiện rõ. Nếu hắn cởi áo, sẽ thấy hình xăm Băng Bích Đế Hoàng Hạt ngọ nguậy như sống lại. Trong đôi mắt hoàng kim tinh anh, Băng Đế phóng ra một tia sáng kỳ dị, một khí tức dị thường cũng theo đó phát ra.

    Bản Thể Tông chủ Độc Bất Tử hiện tại cũng rất bực bội, hắn thực không thể nghĩ tới lại xuất hiện chuyện xấu đến thế này. Vì kế hoạch tập kích hôm nay, chẳng những bọn họ phải chuẩn bị đầy đủ, diễn tập vô số lần, lẽ ra phải hoàn mỹ không kẽ hở mới đúng, nhưng ai biết được cái phong ấn phôi thai 10v năm kia lại chạy ra đây, lại còn có thực lực cường hãn đến thế này.

    Ở đây sâu dưới lòng đất, bất kể Bản Thể Tông hay Minh Đức Đường, hai bên không ai dám sử dụng toàn lực của mình công kích, một khi sụp đổ, không ai sống được. Nhưng luồng khí lạnh màu trắng đang vây quanh phôi thai hồn thú 10v năm quá mức khó chơi, nhiệt độ cực thấp, cả Độc Bất Tử lẫn Kính Hồng Trần, đều có thể nói là trong đời hiếm thấy. Khí lạnh cực hạn của nàng dễ dàng hóa giải công kích của họ. Kịch độc thành danh của Độc Bất Tử cũng không cách nào tồn tại trong luồn khí lạnh lẽo đó.

    Huống chi, Độc Bất Tử vừa đối phó với nó, vừa phải cảnh giác Kính Hồng Trần bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên đánh lén. Nhìn bây giờ có vẻ như cả hai đang tạm thời phối hợp đẩy lùi địch thủ chung, nhưng nếu bên nào đó nhận thấy phôi thai hồn thú 10v năm này không có khả năng ngăn cản, song phương có lẽ sẽ lại tiếp tục bộc phát đại chiến.

    Thân thể Tuyết Đế hoàn toàn bị một tầng khí lạnh màu trắng bao phủ, có dạng hình cầu, đường kính chừng 2m. Ngay cả ánh sáng lọt vào cũng bị nó đóng băng, trở thành tầng phòng vệ tốt nhất cho nó.

    Độc Bất Tử giơ trảo tay phải, hào quang lục thẫm hội tụ thành một bàn tay rất to, chộp thẳng tới Tuyết Đế. Kính Hồng Trần bên dưới cũng nhanh chóng giáp công, một luồng sáng đỏ mạnh mẽ phá không bắn vòng cung tới, như một ngọn roi da quất đến Tuyết Đế, hai bên trước sau đều tấn công.

    Không gian căn cứ ngầm kịch liệt vặn vẹo, hai đại cường giả công kích, thậm chí xuất hiện một cái khe không gian.

    Bọn họ không có khả năng khẳng định chắc chắn thực lực của Tuyết Đế, việc cần thiết nhất bây giờ là phải bắt cho được nó. Ân oán hai bên thực ra cũng phải sau khi thu thập cái phôi thai hồn thú 10v năm này rồi mới tính tiếp.

    Tuyết Đế lơ lửng trên không, tầng khí lạnh đột nhiên ngừng lại một chút, nó vốn linh hoạt, nhưng giờ này lại không thể tránh được một trảo của Độc Bất Tử. Trảo sắc màu lục thẫm bao trùm lấy, che phủ hoàn toàn tầng khí lạnh bên trong.

    Trước đó một giây, công kích kinh hồn của Kính Hồng Trần cũng hung hăng nện lên khối cầu hàn khí, khiến nó lõm vào một chút, dường như đã có tổn thương nhất định.

    Độc Bất Tử mừng rỡ, hắn cảm thấy nhiệt độ không còn lạnh như trước nữa, lập tức hét lớn

    - Lui.

    Mục đích đã đạt được, lúc này không đi, còn đợi đến khi nào.

    Bên dưới, Kính Hồng Trần nhe răng cười lạnh lẽo, tay phải đột nhiên vung lên, cường giả Minh Đức Đường lập tức hưởng ứng khởi xướng công kích mạnh mẽ lên nhóm người Bản Thể Tông.

    Công kích của Kính Hồng Trần đánh lên khối cầu tuyết đã biến mất, nhưng một thứ gì đó rất xinh xắn lại lơ lửng giữa không trung, nhìn qua giống như một thủy tinh cầu, cả vật thể trong suốt, có vô số lỗ thủng. Quang mang xích hồng lóe ra, rất thần kỳ.

    "Vù ——"

    Một tiếng gió bất chợt nổi lên. Ngay cả tu vi cực hạn đấu la của Độc Bất Tử nghe đến âm thanh này cũng cứng đờ cả người. Bên trong thủy tinh cầu màu đỏ rực, một chùm tia hào quang nhỏ như tơ đột ngột bắn ra, trùm lên bàn tay màu lục thẫm đang nắm giữ Tuyết Đế kia.

    Hồn lực cường đại của Độc Bất Tử tiếp xúc với những sợi tơ đỏ như máu kia thì nhanh chóng tan rã. Thân thể Tuyết Đế nhất thời bị những sợi hào quang quấn lấy, thoát khỏi tay Độc Bất Tử.

    Độc Bất Tử giận dữ, khi hắn đang chuẩn bị thêm lực, đột nhiên một nguy cơ khó hiểu xuất hiện trong tâm.

    Đạt đến cấp độ cực hạn đấu la, đã gần như bước một chân vào cảnh giới thần linh, cảm giác cực kỳ nhạy bén, thậm chí có khả năng đoán trước một chút tương lai.

    Không có nửa phần do dự, Độc Bất Tử lập tức buông tha Tuyết Đế, thân hình lóe lên trở xuống mặt đất. Một tầng hào quang lục thẫm phát động từ cơ thể hắn, chặn toàn bộ công kích của nhóm cường giả Minh Đức Đường, bảo vệ phe Bản Thể Tông.

    Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng toàn trường, cho dù những tiếng nổ kịch liệt kia cũng không thể át đi chút nào.

    Trên không trung, những sợi tơ hào quang xích hồng bị ngưng trệ ở chỗ khối cầu căng tròn như trăng rằm yên lặng.

    - Nhân loại ti tiện, một ngày nào đó, các ngươi sẽ vì hành động liệp sát hồn thú chúng ta mà trả giá thật đắt. Bổn tọa có chết, cũng tuyệt đối không để cho dã tâm của các ngươi được toại nguyện. ĐI —— CHẾT —— HẾT —— ĐI ——

    Bốn chữ cuối, Tuyết Đế nói như thét gào, thanh âm kinh khủng. Từ khối cầu trắng tinh đó, lượng hồn lực dao động khủng bố khiến không gian kịch liệt vặn vẹo.

    - Không tốt. Mau cản nó lại.

    Kính Hồng Trần thất thanh kinh hô, hắn bất chấp tất cả, từng đạo hồng quang không ngừng hiện ra giữa không trung, hóa thành một lớp hào quang bao phủ hoàn toàn khối cầu Tuyết Đế. Những cường giả Minh Đức Đường cũng nhanh chóng làm theo, tạo thành một tầng hộ tráo phòng ngự bên ngoài khối cầu Tuyết Đế.

    Độc Bất Tử vô cùng tiếc nuối liếc nhìn khối cầu lơ lửng giữa không trung, nhanh chóng chỉ huy cường giả Bản Thể Tông lui xuống thông đạo đen ngòm mà bọn họ dùng để vào đây.

    "Vù ——, ầm đùng bùng tùng ——"

    Núi lở đất rung, tựa như địa long trở mình, tiếng nổ khủng bố nháy mắt vang vọng trong thế giới lòng đất. Không chịu nhục bị bắt giữ, Tuyết Đế phát động một thân tu vi khủng bố hóa thành hỏa dược, tạo thành một sức nổ kinh khủng không gì sánh kịp phát nổ sâu bên trong lòng đất.

    Nếu có thể dùng cấp bậc để đánh giá mức độ vụ nổ, thì Kính Hồng Trần nhất định quả quyết đây chính là vụ nổ mang uy lực của một hồn đạo khí cấp 10 từ trước đến nay chưa từng có trong sử sách.

    Nhiều hộ tráo bao trùm, nhưng chỉ nháy mắt toàn bộ vỡ nát giữa không trung, lực nổ cực kỳ cường đại khiến cả căn cứ cũng rung chuyển đứt vỡ.

    Nhưng còn may, trong số đó có đến hơn một tá những hồn đạo hộ tráo cấp 9, giảm hết mức có thể uy lực khủng bố do Tuyết Đế tự bạo mang đến. Dù cho sóng dư chấn tàn phá điên cuồng cả căn cứ, nhưng nó vẫn bình an tồn tại giữa lòng đất hung hiểm.

    Những khe nứt cực lớn xuất hiện trên nền căn cứ ngầm, rất nhiều những vị trí theo khe nứt đó cũng sụp đổ xuống. Không gian bên trong căn cứ ngầm tràn ngập một khí tức lạnh lẽo, khiến toàn bộ cường giả Minh Đức Đường đều run rẩy rùng mình. Thật là một đại hồn thú 10v năm cường hãn a! Dù sau khi đã chuyển hóa thành phôi thai, mà vẫn còn năng lực khủng bố đến thế. Nhưng mà, nó đã không còn gì cả, tự bạo kinh hoàng, ngay cả hồn cốt cũng không còn.

    Bản Thể Tông cũng nhận phải dư chấn của vụ nổ, nhưng chỉ có một mình Độc Bất Tử phòng thủ, một ngụm máu xanh lục phun ra từ miệng vị Cực hạn đấu la này.

    Bản Thể Tông tất cả đều là hồn sư, khác với Minh Đức Đường bên kia. Hắn lấy cơ thể chịu một lực lớn từ sóng dư chấn, coi như đền bù một chút cho căn cứ ngầm bị hắn phá hoại.

    Có Độc Bất Tử ngăn cản, cường giả Bản Thể Tông nhanh chóng rút lui, mang theo cả thi thể đồng bọn chết trận.

    Độc Bất Tử không cam lòng liếc nhìn Kính Hồng Trần, tên kia cũng phun ra một ngụm máu, không biết do dư chấn hay là do tức giận quá độ. Hai đại cường giả đối mắt nhìn nhau. Độc Bất Tử toát lên ánh nhìn trêu tức, giơ ngón cái chỉ xuống đất thách thức, lắc mình rời đi.

    - Đuổi!

    Kính Hồng Trần nổi giận gầm lên, dẫn đầu hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo, cường giả Minh Đức Đường cũng nhanh chóng hành động.

    Trước khi Tuyết Đế tự bạo, đến khi Bản Thể Tông chạy trốn, Minh Đức Đường truy kích, Hoắc Vũ Hạo vẫn yên lặng nằm bất động dưới bàn thực nghiệm. Sóng xung kích hầu như đều bị các cường giả Minh Đức Đường cản lại, hắn ở phía sau không bị ảnh hưởng quá lớn của lực công phá.

    Nhưng hiện tại hắn có muốn cục cựa cũng không được, cái lạnh cực độ xâm nhập từ trong ngực vào cơ thể, truyền khắp toàn thân, mỗi chỗ trên người đều bị đóng băng..

    Không ai nhìn thấy, ngay lúc Tuyết Đế tự bạo, một luồng chất lỏng trong suốt từ trên trời giáng xuống, lặng yên bay đến dừng lại trên ngực Hoắc Vũ Hạo, rót vào thân thể hắn. Vụ nổ kinh hoàng kia đã che giấu hết thảy.

    Băng Đế dùng cực hạn băng lập tức vòng lại, bảo vệ đoàn chất lỏng lạnh cực hạn kia rót vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo, chảy vào đan điền, lúc này mới giúp thân thể Hoắc Vũ Hạo giải thoát khỏi khổ sở lạnh lẽo.

    - Tuyết Nữ, Tuyết Nữ ngươi sao rồi?

    Băng Đế vội vàng lên tiếng gọi .

    Một giọng nữ yếu ớt vang lên

    - Băng nhi, ngươi, sao ngươi lại ở đây? Trong thân thể của một nhân loại.

    Giọng nói của Tuyết Đế quanh quẩn bên trong Tinh Thần Hải của Vũ Hạo.

    Hoắc Vũ Hạo lúc này cảm thấy thực quái dị, hắn giống như cái nhà trọ vậy, bây giờ là người thứ tư rồi nha. Thiên Mộng ca, Băng Đế, Y lão, giờ còn thêm Tuyết Đế, bốn người, vừa đủ tay cho một bàn mạt chược rồi. . . . . .

    Băng Đế lo lắng:

    - Ngươi khoan hãy hỏi nhiều. Lúc nãy ngươi tự bạo linh lực, bây giờ chỉ còn lại một chút căn nguyên, tình trạng thế nào? có thể khôi phục không?

    Tuyết Đế lộ vẻ sầu thảm:

    - Nếu không phải vừa rồi cảm nhận thấy tiếng ngươi gọi ta, thì ngay cả căn nguyên ta cũng tự bạo nốt. Vậy thì ít nhất cũng có thêm vài cái đệm lưng. Ngươi cảm thấy được ta còn có thể khôi phục sao? Bản thể của ta đã không còn, chút căn nguyên lực này, cuối cùng chỉ có thể để nó từ từ tan biến đi thôi.

    Băng Đế lo lắng hỏi dồn:

    - Tuyết Nữ, cuối đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại hóa thành phôi thai hồn thú 10v năm. Khó trách ngày trước tại cái chỗ gì mà phòng đấu giá đó, ta lại có cảm giác quen thuộc, thì ra cái Phong Thần Thai kia phong ấn chính là ngươi.

    Tuyết Đế thở dài một tiếng:

    - Chúng ta không phải đồng bệnh tương liên sao? Nếu ta nhớ không lầm, ngươi cũng chỉ vài năm nữa sẽ gặp bình cảnh. Ta chọn trùng tu thành người trước, sau đó còn tính đi tìm ngươi, giúp ngươi một tay. Nhưng tìm mãi chẳng thấy ngươi đâu, tộc nhân của ngươi cũng không biết đã đi đến chỗ nào.

    Băng Đế gượng cười:

    - Cho dù ngươi giúp ta, ta cũng không thể bước qua cánh cửa kia được, ta tự biết tình trạng của mình. Tiềm năng cơ thể của ta đã tới cực hạn, có ngoại lực trợ giúp cũng không có tác dụng quá lớn, do vậy ta mới chọn con đường này.

    - Khụ khụ, Tuyết Đế, xin chào, còn nhớ ta không?

    Giọng nói pha chút mắc cỡ của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên.

    - Hử?

    Tuyết Đế rõ ràng sửng sốt

    - Trong này còn có khí tức của hồn thú khác? Làm thế nào mà các ngươi đều ở trong thân thể một con người hết vậy? Khí tức này rất quen thuộc, tinh thần lực khổng lồ, là kẻ nào?

    Nó hiển nhiên là không thể nhớ ra Thiên Mộng Băng Tằm .

    Băng Đế sẵng giọng giận nói:

    - Là cái con tằm mập phì lũ tốt số kia đó, chỉ việc đi ngủ mà không ngừng thăng cấp, đột phá từng lớp từng lớp bình cảnh, thậm chí tính ra tu vi còn siêu việt hơn cả chúng ta.

    Tuyết Đế nhất thời nhớ lại:

    - Hả, ta nhớ ra rồi. Băng nhi, ta nhớ rõ lúc trước ngươi từng đuổi theo giết nó, ngươi không phải nói nó mất tích rồi sao? Sao các ngươi bây giờ lại ở cùng nhau?

    Thiên mộng cười gian xảo:

    - Tuyết Đế, cái câu ngươi nói "ở cùng nhau" nghe thật sảng khoái a!

    - Cút. Ngậm cái miệng thúi của ngươi lại.

    Băng Đế nổi giận gào thét.

Bình luận


๖ۣۜTɦằηɠ ๖ۣۜHầυ༉
30-03-2023

Vừa vào game đã quay đc hồn hoàn 100vạn năm. Nông dân này quá nhân phẩm

T
triet minh
30-03-2023

mới zô nghe sợ ma ghê lun

đẹp trai cớm
30-03-2023

va ca tram den :)

C
Chính Nguyễn
30-03-2023

nghe lại thì tiêu chuẩn khảo nghiệm của slk phần này còn kém hơn p1 :v p1 20 cấp mới dc học mà phần này chỉ có 15 cấp

V
vinh dang
30-03-2023

Hoá ra là đấu la phần 2 có cả hiền nhân kĩ năng của con slame nào đó

đẹp trai cớm
30-03-2023

vl cam tram den :)

万里长城
30-03-2023

Cuối Phần I với đầu Phần II thực chưa có sự liên kiết lắm , kết phần I là Tiểu VŨ Đường Tam dung hợp song thần đánh bại Bỉ Bỉ Đông , Thiên Nhận TUyết mất đi thần lực vũ hồn điện bị hủy diệt . mất 1 đoạn diễn biến lên luôn phần II Đường Tam Tiểu Vũ đứng trên thần giới mà dưới đại lục đã qua mấy vạn năm

T
Trung Tran
30-03-2023

Phần 2 nói về Hoắc Vũ hạo và con gái của đường tam, đường Vũ đồng Phần 3 nói về Cổ nguyệt na và con trai của đường tam, đường Vũ lân Phần 4 nói về bạch tú tú và cháu nội đường tam, đường hiên vũ (hay lam hiên vũ) Phần 5 nói về đường tam trùng Sinh đi tìm tiểu vũ ở Pháp Lam thế giới

N
Nguyen Linh
30-03-2023

Linh mâu mà tu luyện tử cực ma đồng thì k biết sẽ ntn nhỉ ít nhất tử cực ma đồng cúng sẽ đc thành tựu cực cao a

Đức Huy Trương
30-03-2023

Hiểu chuyện đến đau lòng

A
Anh Duy
30-03-2023

Người kế thừa của đường tam khổ thât yếu nữa

H
Hiến1234 Phạm
30-03-2023

Truyện này nhiều đoạn khiêu dâm quá. Như +18 vậy. Tả đến mức tưởng tượng dc cả hình ảnh in trong đầu dc luôn

S
Sinh Gaming
30-03-2023

ĐLDL CÓ MẤY PHẦN ZẬY

K
khanh nguyen
30-03-2023

Từ cái chỗ khảo hạch thần ban là biết tác giả hết não rồi Hết cái để viết nên cho quả thần ban buf cho nhanh, những phần 234 cũng nhạt vl

T
Thịnh Chí
30-03-2023

Ad cho e hỏi p2 có nhắc tới đường hạo và a ngân kh v ad và con đường tam có gặp ông nội đường hạo kh ạ

H
Ha Le Danh
30-03-2023

Thế là phần 2 không nói về thất quái nữa à

H
Hoàng Đạt
30-03-2023

sao phần 2 k liên quan j phần 1 vậy trời.

P
Phóng Ưng
30-03-2023

Vô phần 2 khó hiểu quá

D
Dũng Hứa
30-03-2023

Hẳn là một con cá trắm đen

S
Spz Linh
30-03-2023

Tự dưng chuyển nv chính mà mất hứng luôn,,fan đường tam..."

Truyện đang đọc

Báo lỗi