Đối thủ không thể ngờ được Vương Đông vừa ra tay đã dốc toàn lực, hơn nữa tất cả đã đánh giá thấp uy lực của Điệp dThần Chi Quang.
Được Hạo Đông lực hỗ trợ nên uy lực của nó lúc này tương đương với một Hồn Tôn phát động kỹ năng của Hồn Hoàn ngàn năm. Mà việc duy nhất ba đối thủ của Vương Đông có thể làm chính là dốc toàn lực thi triển Vũ Hồn ra phòng ngự.
Ánh sáng bùng nổ, hai Chiến Hồn Sư hệ Mẫn Công bị hất văng ra khỏi sân, Chiến Hồn Sư hệ Cường Công tuy có thể chống đỡ được nhưng Hồn Lực cũng đã tiêu hao đến tám phần cuối cùng cũng bị Điệp Thần Chi Quang đánh bị thương.
Hai cánh của Vương Đông khép lại, thân thể hắn hạ xuống nhìn đối phương nói một cách khí phách:
- Ngươi muốn tự ra ngoài hay để ta tiễn ra?
Sau đó trận đấu kết thúc một cách nhanh chóng. Từ khi bắt đầu đấu loại thì đây là trận đấu diễn ra nhanh nhất, cũng nhờ trận đấu này mà Vương Đông được mọi người xem như Chiến Hồn Sư hệ Cường Công mạnh nhất ban Tân Sinh.
Sau khi trận đấu kết thúc Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lập tức rời khỏi khu vực thi đấu rồi trở về ký túc xá. Cả hai đều hiểu tuy Hồn Lực của Vương Đông đã khôi phục nhưng trận đấu lúc sáng đã khiến hắn bị thương, nếu trận đấu kéo dài cả hai sẽ gặp bất lợi. Vì thế cả hai quyết định dồn lực một kích chiến thắng để hoàn thành trận đấu. Nếu cả hai gặp phải nhóm có một Hồn Sư am hiểu phòng ngự như Tà Huyền Huyễn thì trận đấu chắc chắn sẽ diễn ra vô cùng khó khăn.
Sau trận đấu này thì nhóm của Hoắc Vũ Hạo đã tiến vào bốn hạng đầu, chỉ cần chiến thắng thêm một trận nữa thì chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng, thắng liên tiếp hai trận sẽ giành được giải quán quân.
Chy Y lúc trước có nói trình độ của các nhóm ở ban Tân Sinh mạnh hơn trước kia rất nhiều, cả ba có thể vượt qua tất cả các đối thủ để giành giải quán quân thì sẽ được các lão sư công nhận tiềm lực.
Sau khi trở về ký túc xá Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không ra ngoài bán cá nướng mà lập tức tu luyện Hạo Đông lực. Trận kế tiếp Tiêu Tiêu vẫn không kịp phục hồi nên cả hai sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Một phương pháp không thể sử dụng hai lần, cách thức đánh nhanh thắng nhanh lúc chiều chỉ có thể thành công khi sử dụng bất ngờ, nhóm tiếp theo chắc chắn sẽ có phương pháp đề phòng. Nhưng lúc khi Tiêu Tiêu chưa thể hồi phục thì cũng chỉ có thể làm như vậy.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng sớm bắt đầu chiếu vào phòng thì Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng mở mắt. Cả hai thu tay bước xuống giường nhìn ra cửa sổ.
Mắt trời phía đông phát ra ánh sáng nhè nhẹ, lúc này hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo cũng biến thành màu tím.
Vương Đông sửa sang lại y phục cho chỉnh tề rồi ra ngoài rửa mặt.
Mọi việc diễn ra một cách tự nhiên, một lúc sau Hoắc Vũ Hạo bỗng cười khẽ.
Mẫu thân, người có nhìn thấy con hay không? Con của người bây giờ đã là một Hồn Sư, tại học viện đệ nhất đại lục con đã tiến vào bốn hạng đầu trong kỳ sát hạch. Người yên tâm, lúc trở về con sẽ an táng người thật tốt, những buồn tuổi đau đớn người khác gây ra cho người con sẽ bắt chúng trả lại gấp bội.
Lúc đến đây hai mắt Hoắc Vũ Hạo lại nhòe đi, nước mắt ứa ra. Trong hai tròng mắt ngoại trừ màu tím còn có một ánh hồng khẽ lóe lên rồi biến mất.
Cố gắng tu luyện, nỗ lực để trở thành một Hồn Sư mạnh mẽ không phải là mục tiêu ban đầu của hắn, nhưng vì báo thù cho mẫu thân hắn phải liều mạng, những nhục nhã phải gánh chịu lúc nhỏ hắn không bao giờ quên. Sau khi tiến vào học viện Sử Lai Khắc hắn đã biết thế nào là tình người ấm áp, cảm nhận được tình bằng hữu xung quanh nhưng mười một năm đau khổ hắn vẫn không thể nào quên, những hình ảnh đau đớn luôn khắc sâu trong tâm hồn hắn.
Một ngày nào đó hắn sẽ quay lại, trở về đã từng gây đau khổ cho hắn, cũng là nơi cất giữ hài cốt của mẫu thân.
Không ai có thể biết được chí hướng thật sự của Hoắc Vũ Hạo, hạt giống hận thù đã sớm nảy mầm trong lòng hắn.
Thời gian chậm rãi trôi, một lát sau Vương Đông đẩy cửa bước vào nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đang ngây người liền lên tiếng:
- Vũ Hạo, có chuyện gì vậy?
Thường ngày lúc Vương Đông trở lại thì Hoắc Vũ hạo đã ra ngoài rửa mặt nhưng hôm nay hắn vẫn đứng yên tại cửa sổ.
Hoắc Vũ Hạo xoa vội hai mắt còn đang ướt sau đó xoay người cười gượng:
- Ta không sao đâu, chỉ là có chút suy nghĩ về mẫu thân mà thôi.
Cả Vương Đông lẫn Bối Bối và Đường Nhã đều chỉ biết Hoắc Vũ Hạo là một cô nhi, cha mẹ hắn đã mất sớm qua lời kể của hắn.
Ánh mắt Vương Đông cũng trở nên dịu dàng, hắn đi đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo:
- Đừng nghĩ ngợi nhiều, tất cả đã qua rồi. Ta nghĩ bá mẫu cũng hi vọng ngươi sống vui vẻ. Ở học viện Sử Lai Khắc ngươi đã có một khởi đầu mới, hãy quên đi chuyện không vui trước kia đi. Mau đi rửa mặt, chúng ta tranh thủ đi ăn sáng rồi tu luyện thêm một chút. Thật là tức quá mà, nếu trước kia ta cố gắng tu luyện thì bây giờ cũng đã không quá kém cỏi.
Hoắc Vũ Hạo cười cười rồi cầm dụng cụ rửa mặt bước ra ngoài. Thật sự có thể xóa sạch hận thù sao? Nếu có thể quên thì năm mười một tuổi hắn đã không thể đến được Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, với thiên phú kém cỏi của hắn nếu không có lòng thù hận thôi thúc thì đã không thể đến được đây. Thù hận… có khi là động lực thúc đẩy một người nhưng đôi khi thù hận cũng khiến người ta mờ mắt.
Sau khi rửa mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lập tức đi ăn sáng rồi trở về tu luyện đến khi mặt trời đã lên cao mới bước đến khu sát hạch. Hôm nay cả nhóm đã đến rất gần ngôi vị quán quân, cho dù xảy ra chuyện gì cả hai cũng sẽ không lui bước.
Hôm nay những người đến xem chiến đấu còn nhiều hơn hôm qua nhưng hầu hết vẫn là các lão sư, các đệ tử hôm nay vẫn phải lên lớp. Chỉ có điều lão già ăn mặc lôi thôi thích gặm chân gà vẫn chưa thấy xuất hiện.
Bốn nhóm còn lại đứng chung một chỗ chuẩn bị rút thăm, hôm nay người phụ trách rút thăm lại không phải là lão sư Đỗ Duy Luân.
Một ông lão áo trắng đang đứng tại chỗ của Đỗ Duy Lân. Khi trông thấy ông lão này Hoắc Vụ Hạo liền giật mình, người này hắn đã từng thấy qua, đây là ông lão mà hắn và Vương Đông đã gặp khi đang chiến đấu với Mã Tiểu Đào tại bờ hồ.
Lúc đó trong số các lão sư xuất hiện từ đảo Hải Thần thì ông lão này chính là người lãnh đạo. Hôm nay trong lúc bốc thăm tranh bốn hạng đầu tại kỳ sát hạch Tân Sinh, ông lão này lại xuất hiện chứng tỏ người này có địa vị rất cao tại học viện. Chủ nhiệm Đỗ Duy Luân của ngoại viện lúc này cũng phải cung kính đứng bên cạnh.
- Chào tất cả, ta tên Ngôn Thiểu Triết, hiện nay ta là viện trưởng đời thứ hai trăm sáu mươi của học viện Sử Lai Khắc.
Lão giả áo trắng mỉm cười lên tiếng, khí chất của lão giả rất nhẹ nhàng ôn hòa khiến người khác có cảm giác đây chính là trưởng bối trong nhà của mình.
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo cũng đoán ra được vài phần về thân phận của lão, nhưng mà khi lão tự giới thiệu, Hoắc Vũ Hạo cũng vẫn giống như những đệ tử khác, không tự giác được mà đứng thẳng người.
Viện trưởng của học viện Sử Lai Khắc, đây là thân phận là? Là đương kim viện trưởng của học viện đệ nhất đại lục, lão có tư cách được sánh ngang với bất kỳ đế vương của quốc gia nào. Hơn nữa viện trưởng của học viện Sử Lai Khắc, tất nhiên cũng là một siêu cấp cường giả Phòng Hào Đấu La! Là một cường giả đứng đầu chân chính của Đấu La đại lục.
Viện trưởng xuất hiện ở đây là một chuyện mà bất cứ một học viên nào cũng không ngờ tới.
- Ta biết các ngươi rất tò mò, tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này. Đúng vậy, cho dù là sát hạch Tân Sinh đã đến giai đoạn cuối cùng thì Phó viện trưởng ra mặt cũng đã đủ để thể hiện việc học viện coi trọng đối với các ngươi rồi. Nhưng ta không thể không nói, lần này biểu hiện của các ngươi khiến ta rất hài lòng. Các ngươi là những Tân Sinh có thiên phú tốt nhất trong gần trăm năm nay. Ta thực cảm thấy rất hứng thú đối với các ngươi, cho nên, ta tới đây. Hơn nữa, ta sẽ xem hết toàn bộ các trận đấu trong ngày hôm nay. Hi vọng các ngươi có thể cho ta một chút bất ngờ. Tốt lắm, bắt đầu rút thăm đi.
Chủ trì rút thăm hiển nhiên là không thể do viện trưởng làm rồi. Đỗ Duy Luân vội vàng tiếp nhận nhiệm vụ rút thăm, nhưng mà viện trưởng lại tỏ vẻ muốn đích thân cầm hòm rút thăm cho những học sinh này, nhất thời khiến cho mỗi một vị học sinh mời đều có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Vị này chính là một nhân vật siêu cấp trong truyền thuyết! Viện trưởng của học viện Sử Lai Khắc. Vậy mà ông lại cầm hòm rút thăm cho chúng ta, đừng nói là bọn họ, cho dù là một Hồn Sư bậc Hồn Đấu La bát hoàn ở đây cũng sẽ cảm thấy vinh quang và may mắn như vậy. Trong nhất thời, những Tân Sinh ở đây đều không thể khống chế được cảm xúc. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng không ngoại lệ.
- Đội Hoắc Vũ Hạo, lớp Một ban Tân Sinh, mời tiến lên rút thăm.
Không ngờ hôm nay nhóm đầu tiên lên rút thăm, lại là tổ của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc nhau:
- Ngươi đi đi.
Hoắc Vũ Hạo huých vai người bạn tốt bên cạnh.
Vương Đông lắc lắc đầu, nói:
- Không, ngươi mới là đội trưởng, ngươi mau đi đi.
Vừa nói hắn vừa đẩy Hoắc Vũ Hạo ra, cũng là cho hắn trở thành học sinh đầu tiên tiến hành rút thăm ở trước mặt viện trưởng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnTâm tình của Hoắc Vũ Hạo có chút không yên, nhưng vẫn bình tĩnh tiến lên. Trong lúc hắn đi lên rút thăm, cảm xúc cả người đều có chút không thể không chế, thậm chí cả tay cũng run rẩy.
Ngôn viện trưởng mỉm cười, nói:
- Chàng trai, chớ khẩn trương, chúc cậu và đồng đội đều đạt được thành tích tốt.
Hoắc Vũ Hạo rút ra một thẻ tre rồi lui về sau vài bước, cung kính hành lễ với Ngôn viện trưởng, sau đó mới giao thẻ tre cho Đỗ Duy Luân rồi đi trở về. Khi hắn trở lại bên người Vương Đông, hắn phát hiện tốc độ nhịp tim của mình đã nhanh lên gấp đôi.
- Đội Hoắc Vũ Hạo, lớp Một ban Tân Sinh, thẻ bốc được là - Số Hai.
Số hai có nghĩa là trong vòng bán kết này, bọn hắn đấu ở khu vưc thứ hai. Ở trong thùng đấy chỉ có bốn thẻ tre, trong đó hai cái số một và hai cái số hai.
- Đội Đái Hoa Bân, lớp Năm ban Tân Sinh.
Một thiếu niên thân hình cao lớn nhanh chóng đi ra, trí nhớ của Hoắc Vũ Hạo trước giờ không tệ, nhưng mà nhìn bóng dáng này, hắn giật mình nhận ra, dường như từ lúc bắt đầu thi đấu đến nay chưa từng gặp qua, rõ ràng hôm nay vì có viện trưởng xuất hiện nên đội này mới đổi người rút thăm.
Thiếu niên từ từ đi lên đài, hành lễ với Ngôn Thiểu Triết và Đỗ Duy Luân một cái, sau đó cũng rút ra một cái thẻ. Rồi cũng cúi đầu một cái, bộ dạng giống như Hoắc Vũ Hạo, sau khi giao cái thẻ tên cho Đỗ Duy Luân xong thì xoay người trở về chỗ.
Đó là một gương mặt anh tuấn mà lạnh như băng, mái tóc dài màu vàng được buông xõa từ đỉnh đầu xuống giữa người, rối tung ở hai bên. Nhìn thật kỹ liền phát hiện, đôi mắt màu xanh đậm kia lại là song đồng (hai con ngươi). Thân hình của hắn so với bạn cùng lứa thì cao lớn hơn một chút.
Hoắc Vũ Hạo vừa nhìn thấy diện mạo của tên kia, cả người lập tức run rẩy, ánh mắt đầy vẻ bất ngờ, đưa tay nắm chặc lấy cánh tay của Vương Đông ở bên cạnh.
Vương Đông bị động tác bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía hắn, lại phát hiện sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn tái nhợt, ánh mắt đầy sự thù hận. Tay Hoắc Vũ Hạo nắm cánh tay của hắn chặc đến nỗi làm nó tê rần.
***
- Mẫu thân, để con giúp người phơi quần áo.
Một cậu bé đáng yêu chỉ khoảng chừng bảy tám tuổi cố hết sức ôm một cái chậu rỗ lớn, tập tễnh vừa đi vừa nói là đi ra bên ngoài để phơi khô quần áo.
Trong viện, một người phụ nữ trung đứng nhìn đứa bé với ánh mắt tràn đầy vui mừng, thì thào nói:
- Vũ Hạo của ta thật sự trưởng thành rồi, càng ngày càng hiểu chuyện.
Tiểu Vũ Hạo ôm cái chậu gỗ vất vả đi ra sân, chỉ cần đi thêm vài chục bước nữa là có thể đi đến chỗ phơi quần áo.
Đúng lúc này, đột nhiên có một cỗ lực lượng từ bên cạnh đánh vào thân thể hắn, khiến cho thân thể hắn và cái chậu gỗ lảo đảo ngã xuống đất. Đống quần áo vừa mới được giặt sạch sẽ nhất thời rơi xuống mặt đất.
- Hỗn đản, ngươi không có mắt sao? Không thấy thiếu gia đã về sao, lăn qua một bên.
Một giọng nói ngang ngược và kiêu ngạo vang lên. Tiểu Vũ Hạo cố nén đau đớn trên người nhìn lại. Chỉ thấy tám gã thị vệ thân hình cao lớn khỏe mạnh đang đứng ở hai bên hành lang. Người đánh ngã mình đúng là một tên trong đó, một thiếu niên mặc một bộ quần áo màu trắng có thêu hoa văn mãng xà đang bước nhanh tới.
Tướng mạo hắn hết sức anh tuấn, đôi mắt song đồng, khí chất cao quý tỏa ra bức người. Ánh mắt hắn hết sức lạnh lùng, thậm chí không thèm để ý đến Hoắc Vũ Hạo đang ngã dưới đất, mãi đến khi chân hắn đạp phải một cái áo dính đầy bùn đất mới lạnh lùng nhìn sang Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đánh hắn cho ta.
Vừa nói xong, hắn lại tiếp tục bước nhanh đi, cứ như sợ hai mắt mình sẽ bị thứ phàm tục này làm ô uế vậy.
Hai trong số tám gã thị vệ lập tức bước nhanh ra đánh Tiểu Vũ Hạo. Tiểu Vũ Hạo khi đó mới chỉ có tám tuổi, hắn làm sao có sức chống cự? Nghe thấy bên ngoài ồn ào, mẫu thân hắn từ trong viện chạy ra, dùng người của mình bảo vệ hắn, luôn miệng cầu xin. Nhưng cuối cùng đến khi mẫu thân hắn bị đánh đến hấp hối, hai gã thị vệ kia mới chịu dừng tay. Mẫu thân của hắn mang bệnh nhiều năm, cơ thể vốn đã suy nhược lắm rồi, giờ thêm vết thương trầm trọng này, hai năm sau đó rốt cục bệnh đã trở nặng đến mức không dậy nổi, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Sau ba năm, bây giờ Hoắc Vũ Hạo đã lớn hơn trước rất nhiều, nhưng mãi mãi hắn không thể nào quên được đôi mắt lạnh lùng băng giá kia.
Là hắn, chính là hắn, một trong những thủ phạm đã hại hết mẫu thân ta. Đôi mắt của hắn từ từ đỏ sậm, chỉ cần đôi song đồng kia đã nói lên tất cả, nó chính là biểu tượng của huyết thống trong phủ Công Tước. Và hắn cũng chính là một trong những đứa con của ả phu nhân kia, người thật sự hại chết mẫu thân mình. Sắc mặt Đái Hoa Bân vẫn lạnh lùng như cũ, cho dù hắn đang đứng trước mặt viện trưởng Ngôn Thiểu Triết cũng vậy, vẻ bình tĩnh này hơn hẳn những đệ tử khác. Chỉ khi chú ý đến nắm tay đang siết chặc của hắn mới biệt hiện giờ, nội tâm của hắn không phải như vậy. Hiển nhiên hắn hoàn toàn không nhận ra Hoắc Vũ Hạo, có lẽ trước cái hôm định mệnh đó, hắn cũng chưa từng để ý đến đưa em cùng cha khác mẹ này.
- Đội Đái Hoa Bân, thẻ số một.
Sau khi Đỗ Duy Luân đọc kết quả lên Đái Hoa Bân mới trở về đội của mình. Mãi đến khi không nhìn thấy khuôn mặt của hắn nữa, cảm xúc của Hoắc Vũ Hạo mới tạm ổn định lại. Hiện giờ, hắn phải tựa vào Vương Đông mới có thể đứng vững được.
Trong lòng Vương Đông đã tràn ngập khiếp sợ, cảm xúc của Hoắc Vũ Hạo như lúc này là lần đầu tiên xuất hiện, hắn hoàn toàn không biết Hoắc Vũ Hạo vừa xảy ra chuyện gì, nhưng có thể chắc chắc, nhất định có liên quan tới Đái Hoa Bân.
- Vũ Hạo... Vũ Hạo, ngươi bình tĩnh lại một chút. Ngươi làm sao vậy?
Vương Đông nhỏ giọng an ủi.
Tiếp tục rút thăm, không ai chú ý đến vẻ mặt của Hoắc Vũ Hạo lúc này, mãi tới khi rút thăm xong, Hoắc Vũ Hạo mới một lần nữa đứng vững được, nhưng mà Vương Đông còn cảm thấy cả người hắn đang run rẩy. Đó là biểu khi người ta đạt đến giới hạn chịu đựng của cảm xúc.
- Ngươi còn có thể chiến đấu không?
Vương Đông lo lắng hỏi. Hiện tại đã không phải thời gian hỏi nguyên nhân, vòng bán kết sẽ lập tức bắt đầu.
Hoắc Vũ Hạo hít thở sâu, cố gắng điều hòa lại nội tâm đang thống khổ của chính mình, khẽ gật đầu.
- Ta vẫn có thể đấu được. Vừa rồi, Mang Hoa Bân rút được thẻ gì?
Vương Đông nhướng mày, thanh âm lớn như vậy hắn còn không nghe thấy, tâm tình của hắn dao động cũng thật lợi hại.
- Hắn rút được thẻ số một. Nếu chúng ta và hắn đều chiến thắng đối thủ, sẽ đụng nhau trong trận chung kết. Vừa rồi ta nghe thấy người ta nói, hắn chính là Hồn Tôn cuối cùng trong ban Tân Sinh.
- Hồn Tôn?
Hai mắt của Hoắc Vũ Hạo lóe ra một tia lạnh lùng và nghiêm nghị.
- Cũng đúng! Hồn Tôn Tam Hoàn. Hắn được bồi dưỡng tốt như thế làm sao lại không thể phát triển đến bậc này cơ chứ? Thôi, chuẩn bị cho trận đấu của mình đi.
Hắn làm ra vẻ như đã khôi phục lại hoàn toàn, cơ thể đang run rẩy và cảm xúc đang dao động kịch liệt trong một khắc này hoàn toàn biến mất. Vương Đông cảm thấy dường như, tất cả những chuyện vừa phát sinh đều là ảo giác của mình. Nhưng mà rõ ràng, những cái kia tuyệt đối không phải ảo ảnh.
Phần 2 nhạt hơn phần 1