- Thẳng đến khoảnh khắc Đông Nhi vì ngươi mà chết, ta mới biết được, so với ta, nàng đối với ngươi càng yêu say đắm. Bởi vì trong nháy mắt, ít nhất ta từng do dự qua, ta từng nghĩ tới, nếu như nàng chết rồi, ta liền có thể vĩnh viễn ở cùng với ngươi. Ta đối với tình yêu của ngươi, cuối cùng vẫn còn một phần ích kỷ, nhưng nàng thì không, nàng chỉ thuần túy yêu ngươi, vì ngươi, nàng có thể không chút do dự hi sinh tính mạng của bản thân, giống như ngươi vì nàng.
- Khoảnh khắc đó, ta phảng phất hiểu được, giữa các ngươi, ta là một ngoại nhân, chỉ là một ngoại nhân mà thôi. Thế là, ta đi, đi trở về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Khi đó ta quyết định, vĩnh viễn cũng không còn gặp lại ngươi, hết thảy mọi chuyện giữa chúng ta, hãy để cho nó qua đi. Vĩnh viễn qua đi là được.
- Nhưng mà, ta học xong tình yêu của nhân loại các ngươi, lại không học được cách quên. Ta quên không được ngươi.
- Thế là, thời điểm ta cảm nhận được ngươi gặp nguy hiểm, liền lập tức chạy tới. Lần này, Đông Nhi không ở bên người ngươi, nơi này cũng không còn là Càn Khôn Vấn Tình Cốc. Lần này, ta sẽ không lại bại bởi nàng. Nàng đã ngủ say, lần này cũng không cách nào cùng ta tranh giành.
Tất cả mọi thứ đều do Thu Nhi thông qua ý niệm truyền vào trong đầu Hoắc Vũ Hạo, hắn lúc này chỉ cảm thấy đầu óc mình là một phiến hỗn loạn, mặc dù tinh thần đã nằm trong trạng thái suy yếu cực độ, nhưng mỗi một câu một chữ của Thu Nhi lại khiến trong đầu hắn bùng nổ lấy rung động khó có thể tưởng tượng được. Mà bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không phát hiện ra, tinh thần lực đang thiêu đốt của hắn vậy mà đã dừng lại.
Vị mặn theo khóe miệng rót vào trong miệng, Vương Thu Nhi chẳng biết lúc nào, đã lệ rơi đầy mặt. Nhưng nàng vẫn ôm thật chặt lấy đầu của Hoắc Vũ Hạo, khiến trán của hắn cùng mình kề sát nhau.
- Thu Nhi. . .
Ý niệm của Vương Thu Nhi lần nữa truyền đến:
- Ha ha, kỳ thật, ta rất ưa thích ngươi như bây giờ. Ngươi bây giờ, sẽ không phản kháng, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận. Ta đã từng nghĩ rất nhiều để như thế nào ở cùng với ngươi a! Cảm ơn ngươi, Vũ Hạo, ngươi rốt cục vẫn nói cho ta biết, trong lòng ngươi có một chỗ dành cho ta. Ta cuối cùng không uổng phí mất một lần cảm thụ tình yêu say đắm của nhân loại các ngươi. Có lẽ, hiện tại ta cũng đã trở nên càng giống với nhân loại đi.
- Vũ Hạo, cảm ơn ngươi. Có lẽ, đối với chúng ta như vậy mà nói, đều là kết cục tốt nhất, bất luận như thế nào, chúng ta đều sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
Kim sắc quang ảnh trên người Vương Thu Nhi hư vô phiêu miểu rung động, Nam Thủy Thủy và Nam Thu Thu được bảo hộ trong kim quang, đều hoảng hốt phát hiện thân thể của mình đã trở nên như một bức tượng không thể di động chút nào.
Các nàng càng nhìn thấy trên người Vương Thu Nhi tản ra hào quang màu vàng óng, vậy mà cũng hiện lên hình dáng ngọn lửa, mà thời khắc đó, giữa thiên địa mất đi hết thảy ánh sáng.
Cả người Vương Thu Nhi bắt đầu trở nên mơ hồ, sau đó liền biến thành một vầng sáng hình người, lập tức lấy điểm tiếp xúc với trán của Hoắc Vũ Hạo làm điểm xuất phát, lập tức hòa tan, rót vào trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo. . .
- Không nên, Thu Nhi. . .
Hoắc Vũ Hạo không cách nào hò hét, bởi vì môi của hắn vẫn như cũ bị Vương Thu Nhi hôn lấy.
Nhưng mà, tại thời khắc này, hai mẹ con Nam Thủy Thủy, Nam Thu Thu lại rõ ràng nghe được tiếng reo hò của hắn, nguồn gốc đến từ thế giới tinh thần điên cuồng hò hét, nhưng lại không cách nào ngăn cản nghi thức gần như thần thánh trước mắt.
Từng đạo, từng đạo quang ảnh dung nhập vào cơ thể hắn!
Vương Thu Nhi hòa tan giống như một dòng nước kim sắc, nhu hòa lan tràn vào mỗi một bộ phận thân thể của Hoắc Vũ Hạo, nhu hòa dung nhập, đem cả người hắn đều biến thành kim sắc.
Trước đó trên đỉnh đầu Hoắc Vũ Hạo còn lơ lửng quang ảnh chính hắn, lúc này lại lặng yên không tiếng động biến mất, Tinh Thần Chi Hỏa được thiêu đốt lên lập tức bị kim sắc vừa dung nhập vào dập tắt.
Nương theo thân thể của Vương Thu Nhi dần dung nhập vào người hắn, thân thể của nàng lúc này đã trở nên cực kỳ trong suốt.
Mà ở ngay sau lưng nàng hiện lên quang ảnh Tam Nhãn Kim Nghê trong suốt, được con mắt dọc khổng lồ phụ trợ. Chỉ là lúc này, nó lại ngẩng đầu nhìn lên trời, trong ba con mắt đều tràn đầy vẻ thỏa mãn.
- Đừng a! Thu Nhi!
Hoắc Vũ Hạo lúc này chỉ cảm thấy thân thể của mình phảng phất bị ngâm vào trong dung nham, nhiệt lưu nóng bỏng bao quanh mỗi một tấc thân thể của hắn, tất cả suy yếu, đều tại thời khắc này bị sức mạnh thay thế, cả người phảng phất đều đang thăng hoa.
Tinh Thần Hải một lần nữa trở nên tràn đầy, đại dương cuồn cuộn, vàng rực chói mắt.
Ba đạo quang ảnh lần lượt bay lơ lửng trong Tinh Thần Hải, phân biệt hóa thành một tên thanh niên anh tuấn và hai cô gái.
Thanh niên anh tuấn có một đầu tóc trắng thật dài, thân mình quay quanh mười vầng sáng vàng kim, hai cô gái thì một người mặc váy dài màu xanh biếc, dung nhan mỹ lệ mang theo vài phần kiệt ngạo, một người khác thì có dung nhan lãnh ngạo giống như trời đông giá rét có mai vàng nở rộ.
- Hữu hình hữu chất, dù là với tu vi trăm vạn năm của ta đều không đạt tới, nhưng lại xuất hiện tại giờ khắc này.
Thanh niên anh tuấn tự mình lẩm bẩm. Ngay sau đó, hắn trên không trung từ từ đưa một chân quỳ xuống, tay phải xoa ngực, nhắm hai mắt lại, tựa hồ đang cầu nguyện cái gì.
Hai cô gái khác cũng làm ra động tác tương tự, các nàng cũng không có nhắm mắt lại, trong đôi mỹ mâu lại tràn đầy sùng kính cùng hi vọng.
Không hề nghi ngờ, thanh niên anh tuấn chính là Thiên Mộng Băng Tằm biến thành, mà hai cô gái, theo thứ tự là Băng Đế và Tuyết Đế.
Lúc này Tuyết Đế đã khôi phục hình dáng vốn có, tựa hồ ngay cả ký ức cũng đều khôi phục một chút. Ba cường giả vào giờ phút này lại cũng không có bởi vì biến hóa chính mình mà hưng phấn chút nào, ngược lại tràn ngập tâm tình khó tả.
Bọn hắn đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Khoảnh khắc vừa rồi, cho dù là với năng lực của cả ba cũng không biết nên như thế nào mới có thể dập tắt Tinh Thần Chi Hỏa được Hoắc Vũ Hạo thắp lên. Nhưng mà, Vương Thu Nhi làm được. Bọn hắn quỳ lạy, chính là vì Vương Thu Nhi.
Vương Thu Nhi cứu không chỉ là Hoắc Vũ Hạo, mà còn có bọn hắn. Mặc dù bọn hắn cũng có thể sống trong thế giới tinh thần của Vương Thu Nhi, nhưng mà, chuyện đó quyết không phải điều bọn hắn muốn.
Từ tuổi tác và tu vi mà xem, mặc dù Vương Thu Nhi chính là Đế Hoàng Thụy Thú Tam Nhãn Kim Nghê, nhưng nàng dù sao mới chỉ có mấy vạn năm tu vi, tự nhiên không thể nào để ba vị cường giả có tu vi ít nhất cũng là bốn mươi vạn năm này quỳ lạy. Nhưng mà, Vương Thu Nhi vì Hoắc Vũ Hạo làm hết thảy, chuyện này ba cường giả cũng tự hỏi làm không được. Cái quỳ này của bọn hắn chính là tỏ lòng tôn trọng đối với nàng.
Hiến tế! Đúng vậy, chỉ có hiến tế mới có thể sinh ra biến hóa to lớn như vậy.
Vương Thu Nhi chính là Đế Hoàng Thụy Thú, Vận Mệnh Thần Thú Tam Nhãn Kim Nghê biến thành hình người, bất luận bề ngoài, tính cách thậm chí là cảm xúc của nàng như thế nào giống với nhân loại, nhưng bản chất của nàng cuối cùng vẫn là hồn thú.
Là hồn thú, sau khi chết lập tức vẫn sẽ hình thành hồn hoàn, đều có thể bị hồn sư nhân loại sau khi tu vi đạt tới bình cảnh hấp thu, trở thành điểm đột phá.
Chỉ bất quá, trong giới hồn thú có một loại tình huống cực kỳ đặc thù. Nếu như có một con hồn thú cam nguyện hi sinh chính mình, để cho bản thân trở thành hồn hoàn của nhân loại. Có thể đem hồn hoàn dung hợp cùng hồn sư đạt tới trình độ lớn nhất. Nhưng mà, làm như vậy, hồn thú không chỉ phải mất đi sinh mệnh bản thân, ngay cả linh hồn của nó đều sẽ triệt để dung nhập vào trong linh hồn của hồn sư. Vĩnh viễn biến mất.
Loại phương thức dung hợp không cầu hồi báo, hi sinh bản thân này gọi là hiến tế!
Vì cứu Hoắc Vũ Hạo, vì để cho hắn không chết đi sau khi thiêu đốt Tinh Thần Hải, Vương Thu Nhi lựa chọn phương thức kịch liệt nhất, tàn khốc nhất, quyết tuyệt và cuồng nhiệt nhất.
Thiên Mộng Băng Tằm không dám, Tuyết Đế không dám, Băng Đế không dám. Nhưng Vương Thu Nhi lại vì Hoắc Vũ Hạo, dám làm như vậy.
Giống như nàng nói, nàng sẽ không tiếp tục bại bởi Vương Đông Nhi.
Nàng biết, dù là trong lòng Hoắc Vũ Hạo một chỗ nhỏ dành cho bản thân, nhưng nàng cũng mãi mãi không thể cùng Vương Đông Nhi so sánh, chỉ có như vậy, chỉ có đem thân thể, linh hồn, cùng tất cả mọi thứ đều dung nhập vào trong thân thể hắn, mới có thể cùng hắn vĩnh viễn không chia lìa.
Hiến tế, không chỉ vì cứu vớt. Đồng thời, cũng vì phần cuồng nhiệt trong lòng mình. Nàng dùng phương thức cao ngạo nhất, biểu thị công khai chủ quyền đối với Hoắc Vũ Hạo.
Sau khi nghi thức thần thánh này kết thúc, nàng và hắn, sẽ trở thành tuy hai mà một, chân chính đem hai người trở thành một thể.
Từ lúc trán của nàng áp sát vào trán của Hoắc Vũ Hạo, từ thời điểm hắn có được năng lực Vận Mệnh Nhãn của nàng, đã chú định sẵn.
Cho dù là Vận Mệnh Thần Thú, cuối cùng cũng không cách nào thoát khỏi vận mệnh dẫn dắt.
Tinh Thần Hải thăng hoa, hồn lực thăng hoa, hết thảy năng lực vốn có của Hoắc Vũ Hạo đều đang nhanh chóng thăng hoa. Tinh Thần Hải đã thiêu đốt lần nữa khôi phục nguyên trạng, thậm chí càng hơn lúc trước. Cảnh giới tinh thần Hữu Hình Vô Chất tiến hóa thành Hữu Hình Hữu Chất. Chỉ từ phương diện tinh thần mà nói, đã khiến Hoắc Vũ Hạo triệt để tiến vào hàng ngũ cường giả đương thời.
Một quầng sáng lặng yên xuất hiện trên thân mình Hoắc Vũ Hạo, đồng thời dẫn xuất ra năm quầng sáng khác, bạch sắc, tử sắc, hắc sắc, hắc sắc, hắc sắc. Xếp ở cuối cùng, cũng là hồn hoàn vừa mới xuất hiện, lại kim sắc, một loại kim sắc kỳ dị. Tản ra màu hoa hồng nhàn nhạt, nhưng lại có kim sắc sáng chói.
Đây đã là hồn hoàn kỳ dị thứ ba xuất hiện trên thân mình Hoắc Vũ Hạo, đã vượt qua phạm trù hồn hoàn thông thường. Bách vạn niên hồn hoàn màu trắng của Thiên Mộng Băng Tằm, hồn hoàn màu cam đại diện Hồn Linh Tuyết Đế, lại thêm hồn hoàn mân côi kim sắc(*) trước mắt, Hoắc Vũ Hạo lúc này giống như một tồn tại đến từ thế giới khác, càng không giống hồn sư Đấu La Đại Lục.
Rốt cục, tất cả kim sắc đã hoàn toàn dung nhập vào thân thể của hắn. Quả cầu ánh sáng hình trái tim đang di động với tốc độ cao rốt cục cũng ngừng lại, từ từ rơi xuống mặt đất.
Mọi thứ xung quanh vẫn như cũ là hắc bạch song sắc, trên bầu trời, lôi minh cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, mặt đất run rẩy, từng đạo thiểm điện không ngừng giao thoa trên không trung, thanh âm sấm rền phảng phất như muốn đem trời đất đánh nát.
Chân trời nơi xa, một tia ánh sáng đỏ như máu lấp lóe, lực áp bách khổng lồ khó mà hình dung làm tất cả hồn thú trên Đấu La Đại Lục đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Ầm ầm, ầm ầm!
Tiếng sấm cuồn cuộn, mưa to như trút nước. Toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nghênh đón một trận mưa to hiếm thấy. Nhưng quỷ dị chính là, trên bầu trời cũng không có mây đen, nơi đang đổ mưa là một phiến huyết hồng. Toàn bộ bầu trời Tinh Đấu Đại Sâm Lâm vậy mà hoàn toàn biến thành huyết sắc.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mân côi kim sắc: màu vàng xen lẫn màu hoa hồng.
Xem vì đường tam vs tiểu vũ vs thất quái mà p2 chả liên quan gì đến p1 nữa toàn kể đâu đâu nghỉ
Ủa những ng phần 1 sẽ thành thần mà phần 2 không thấy vậy
Có ai thấy nhớ thất quái ở p2 ko:)
Phương đông có phải con đường tam ko ad
đường nhã là đường vũ đồng hả
Hơi sai sai thế nào đấy nhà đới là có hai thăng con trai đều học ở slk mà
Cá nướng lửa có dầu mỡ ??????
Zậy là thất quái còn đường tam vs tiểu vũ thoy hữm
P2 hơn 1300 chương. Phần 3 1979 chương. Phần 4 hơn 1900 chương phần 5 đang ra .
Hoắc Vũ hạo là ai v
Chán thế, phần 2 ko nói về thất quái ra sao à?
ONE pice đã càng ngày càng nát h tới đấu la :))
Tâp bnh hoắc vũ hạo gặp đc đường tam vậy ad!
Vũ hạo nhé
Cho tui hỏi là cái mà con băng tằm nó áp chế trong ng vũ hạo là gì thế mn
Tưởng phần này lm về hậu nhân của kiếm đấu la chứ
Phần 2 cách dựng chuyện y phần một ngán
Dù ai nói ngả nói nghiêng dưới nét bút của Đường Gia Tam Thiếu thì Tam ca vẫn bá nhất luôn
Nói trước anh Hạo này sẽ đặc sắc k kém a3 đâu... còn bị hành SML nữa chớ ...thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!!! ad nghỉ tết zui zẻ!!!
tại sao ko liên quan đến p1 vậy