ĐẤU LA ĐẠI LỤC II (TUYỆT THẾ ĐƯỜNG MÔN)

Vấn đề lớn nhất của Đái Lạc Lê là trong vũ hồn chỉ có một phần Bạch Hổ được vận chuyển, mà một phần thuộc về tinh thần lực đều không có.

Dù là cao thủ phủ Bạch Hổ Công Tước nhiều như mây, nếu có người phát hiện vấn đề như hắn, chỉ sợ cũng không ai biết nên làm như thế nào. Dù sao, tinh thần lực liên hệ đến linh hồn, linh hồn huyền diệu như thế nào, hơi bất cẩn một chút, rất có thể liền sẽ sinh ra phản hiệu quả, thậm chí mang cho Đái Lạc Lê tổn thương cực lớn. Bởi vậy, Đái Lạc Lê vẫn duy trì trạng thái như vậy, mặc cho hắn lại cố gắng thế nào, cũng chỉ có thể phát huy ra một nửa uy lực vũ hồn, tự nhiên là không có khả năng đuổi kịp hai huynh đệ Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân.

Mà phương thức kích phát vũ hồn của Hoắc Vũ Hạo rất đơn giản, chính là lợi dụng tình cảm của Đái Lạc Lê đối với Hứa Vân. Dùng tình yêu để kích thích là phương pháp không để lại di chứng tốt nhất, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, sau khi phần tình yêu này kích phát phải có khả năng được đáp trả.

Cho nên, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn đem tinh thần lực của Đái Lạc Lê phát động đến cực hạn, khiến hắn bị vây trong một loại trạng thái điên cuồng. Quả nhiên, một phần thuộc tính tinh thần trong vũ hồn bị triệt để kích phát. Trong thời gian ngắn ngủi này, hồn lực của hắn đã liên tục tăng lên hai cấp. Đối với điểm này, bản thân Đái Lạc Lê còn không có cảm giác được, nhưng chờ hắn khôi phục, ngay lập tức sẽ phát hiện thân thể biến hóa long trời lở đất.

Mắt thấy thân ảnh Huyết Hổ đã bổ nhào tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, bộ pháp dưới chân lóe lên, lập tức đến sau lưng Đái Lạc Lê, Đái Lạc Lê mặc dù bổ nhào về phía trước cường hãn, nhưng mà, chênh lệch giữa hắn và Hoắc Vũ Hạo chung quy vẫn là quá lớn.

Hơn nữa, lúc này hắn chỉ dựa vào một cỗ dũng khí chống đỡ lấy. Hoắc Vũ Hạo một chưởng chặt vào sau gáy hắn, thân thể Đái Lạc Lê lay động một cái, chật vật ngã trên mặt đất, không còn đứng lên.

Đúng lúc này, cấm chế trên người Hứa Vân đột nhiên biến mất, nàng lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống. Nhưng phát hiện mình có thể động, cơ hồ toàn lực ứng phó chạy về hướng Đái Lạc Lê.

Vừa rồi ánh mắt Đái Lạc Lê nhìn về phía nàng đã lạc ấn thật sâu trong tâm trí nàng. Nàng quên không được trong huyết mâu bao hàm kiên quyết và thấy chết không sờn. Hắn đối với ta, vậy mà. . .

Vào giờ phút này, trong lòng Hứa Vân chỉ có bi thương nồng đậm, nhanh chóng bổ nhào tới bên cạnh Đái Lạc Lê, đem hắn nâng đỡ dậy, lớn tiếng kêu lên:

- Lạc Lê, Lạc Lê ngươi tỉnh. Ngươi không thể chết a! Ngươi nhanh tỉnh lại.

Vừa kêu, nước mắt đã không bị khống chế tràn ra, hai tay ôm thật chặt Đái Lạc Lê cả người là máu.

Hoắc Vũ Hạo đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn bọn hắn, hắn biết ít nhất tên đệ đệ này của mình đã lưu lại lạc ấn thật sâu trong lòng công chúa điện hạ, về phần sau này phát triển thế nào, tựa hồ sẽ phải đơn giản hơn nhiều. Lạc Lê, ca đã vì ngươi làm không ít, tiếp đó sẽ phải dựa vào chính ngươi.

- Ta muốn giết ngươi!

Hứa Vân đột nhiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hằm hằm hướng Hoắc Vũ Hạo.

- Ngươi căn bản cũng không phải là người thường, ngươi là ai? Ngươi nhất định là gian tế, gian tế của đế quốc Nhật Nguyệt. Ta muốn gọi người giết ngươi.

Hoắc Vũ Hạo liếc mắt, lên tiếng:

- Công chúa điện hạ, không nói trước ta có phải là hồn sư hay không, chỉ riêng người dám hô to như vậy, nếu như ta giết người, lại giết hắn, người cho rằng, người có thể tìm ai tới giết ta sao?

Hứa Vân ngẩn ngơ, đúng a! Ở chỗ này cũng chỉ có ba người bọn họ. Hôm nay nguyên nhân vì sao náo ra động tĩnh lớn đến như vậy, đều không có binh lính tuần tra tới? Cũng bởi vì trước đó nàng đã từng thông báo, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy nàng tu luyện.

Vào giờ phút này, đối mặt với một nam nhân như là ác ma này, chỉ còn lại có một mình nàng, nàng có thể làm cái gì?

Hoắc Vũ Hạo chậm rãi hướng nàng đi đến. Hứa Vân mặc dù thân là hồn sư, nhưng nàng phần lớn vẫn là một nữ hài tử, kinh nghiệm chiến đấu rất không phong phú, trong mắt không khỏi toát ra mấy phần sợ hãi, ôm Đái Lạc Lê thật chặt, thất thanh nói:

- Ngươi, ngươi đừng tới đây.

Hoắc Vũ Hạo cười nhạt một tiếng, nói:

- Hắn còn không chết đâu. Như vậy đi, ngươi để cho ta đánh hắn thêm một chút, giết hắn, sau đó ngươi phát thề độc, cam đoan không tiết lộ thân phận của ta, ta liền tha ngươi, như thế nào?

- Không có khả năng!

Hứa Vân ôm lấy thân thể của Đái Lạc Lê đột nhiên đứng lên, đôi mắt đẹp ngậm uy, trừng mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng:

- Hoàng thất đế quốc Tinh La chúng ta chỉ có công chúa chiến tử, không có công chúa nhẫn nhục sống tạm bợ. Ngươi muốn giết, liền đem hai chúng ta đều giết là được.

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo âm thầm gật đầu, nhãn quang của đệ đệ không tệ a! Vị công chúa điện hạ này mặc dù có chút điêu ngoa, ngây thơ, nhưng về trái phải rõ ràng lại không có chút mập mờ. Hơn nữa, hắn phát hiện ánh mắt của Hứa Vân bắt đầu có chút dao động, tựa hồ đang đang suy nghĩ biện pháp gì đó. Biện pháp này tự nhiên là muốn làm thế nào thoát ly lòng bàn tay của hắn.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, trong hai tròng mắt của hắn sáng lên một tia tử kim sắc nhàn nhạt, Hứa Vân chỉ cảm thấy một cỗ sóng tinh thần khác thường đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó, nàng đã cảm thấy một trận mê muội, té xỉu.

Hoắc Vũ Hạo tiến lên một bước, đỡ lấy thân thể của nàng, sau đó tiếp nhận Đái Lạc Lê trong tay nàng, lúc này mới đưa nàng đánh ngã trên mặt đất.

- Hứa doanh trường té xỉu a!

Hoắc Vũ Hạo quát to một tiếng, sau đó ôm Đái Lạc Lê, hóa thành một đạo quang ảnh hư ảo, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Khi Đái Lạc Lê từ trong ngủ mê tỉnh táo lại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Mở hai mắt ra, sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.

Đái Lạc Lê chỉ cảm thấy toàn thân mình ấm áp dễ chịu nói không nên lời, hồn lực trong cơ thể giống như trường giang đại hà phun trào mãnh liệt. Cảm giác lực lượng trước nay chưa từng có tràn ngập toàn thân. Kỳ lạ hơn dị chính là, hắn kinh ngạc phát hiện, bản thân đối với sắc trời bên ngoài, cảnh vật chung quanh, hết thảy cảm giác đều không phải đang dùng con mắt để nhìn, mà trong cõi u minh tựa hồ có một cặp mắt khắc đang giúp mình quan sát.

Cái này. . .

Đái Lạc Lê đột nhiên mở hai mắt ra, lập tức từ chỗ nằm ngồi dậy. Các tân binh còn lại của doanh số một lúc này đang rời giường, từng người mặc xong quần áo, nhao nhao đi rửa mặt. Tiếp xuống là thời gian ăn điểm tâm.

Tối hôm qua phát sinh hết thảy không ngừng lóe lên trong đầu Đái Lạc Lê. Nhìn xem trên người mình, hắn phát hiện, trên người mình vậy mà một điểm vết thương đều không xuất hiện, hơn nữa vô cùng khô mát, quân phục chỉnh tề để ở một bên, nhìn qua thậm chí còn chưa từng mặc qua.

Chẳng lẽ, đêm qua hết thảy đều đang nằm mơ hay sao? Đái Lạc Lê một mặt không thể tưởng tượng nổi nghĩ đến.

Thật là nằm mơ sao? Không, sẽ không. Trong mộng làm sao lại đau được. Đúng, là hắn!

Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn lại chỗ nằm của Đường Đông, nhìn thấy Đường Đông vừa mới mặc quần áo tử tế, đang duỗi người. Tựa hồ cảm thấy ánh mắt của hắn, nghiêng đầu sang, hướng hắn thiện ý cười cười.

Đái Lạc Lê không thể kìm được tò mò trong lòng mình, liền xoay người xuống giường.

Trong chốc lát đã mặc quần áo tử tế, sau đó liền chạy tới bên cạnh chỗ nằm của Đường Đông.

- Đường Đông, tối hôm qua, tối hôm qua ta bị sao rồi hả? Sao ta lại nhớ kỹ ngươi đem ta đánh rất thảm cơ mà?

Đái Lạc Lê vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.

Hoắc Vũ Hạo cười ha ha:

- Thật sao? Ngươi nói như vậy thì như vậy đi. Bất quá, ngươi thật không nhớ rõ buổi tối hôm qua phát sinh cái gì sao? Đi, ăn điểm tâm, ta vừa nói cho ngươi.

Nói, hắn liền lôi kéo Đái Lạc Lê ra ngoài rửa mặt!.

Đái Lạc Lê nhìn bộ dáng hắn một mặt bình thường, nghi ngờ trong lòng càng tăng lên mấy phần. Nhưng mà, ngay trước nhiều tân binh như vậy, hắn cũng không dễ dàng ở thời điểm này đặt câu hỏi.

Sau khi vội vàng rửa mặt, hai người lấy điểm tâm, ngồi xổm xuống ăn bên cạnh nhà ăn.

- Tối hôm qua đến cùng có chuyện gì xảy ra?

Đái Lạc Lê lần nữa nhịn không được hỏi.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:

- Ăn không nói chuyện, ngủ không lên tiếng. Ăn xong lại nói.

Đái Lạc Lê chỉ cảm thấy bộ ngực mình phảng phất kìm nén một đám lửa, nếu không phải đánh không lại gia hỏa này, nhất định phải làm cho hắn đẹp mắt.

Đáng tiếc, hắn hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ như thế mà thôi, đối mặt Hoắc Vũ Hạo tên biến thái này, hắn tự nhận không có bất kỳ khả năng chiến thắng. Chỉ có thể cắm đầu ăn nhiều, sau khi nhanh chóng ăn hết bữa sáng, mới đưa ánh mắt một lần nữa rơi vào trên thân mình Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Đến, ta cho ngươi xem ít đồ.

Dứt lời, Hoắc Vũ Hạo đưa tay ôm bờ vai của hắn.

Thời điểm ban đầu Đái Lạc Lê đối với động tác của Hoắc Vũ Hạo như vậy vẫn rất không thích ứng. Nhưng trải qua hơn một tháng thời gian, hắn cũng đã quen thuộc. Dù sao cũng đánh không lại hắn.

Nhưng mà lần này lại có khác biệt. Trong nháy mắt Hoắc Vũ Hạo ôm bả vai hắn, Đái Lạc Lê đột nhiên cảm giác được, mọi thứ xung quanh thân thể mình tựa hồ phát sinh biến hóa. Bầu trời vốn sáng tỏ đột nhiên tối lại, ban ngày vậy mà trong giây lát biến thành đêm tối.

Không chờ hắn lên tiếng kinh hô, âm thanh của Hoắc Vũ Hạo đã vang lên trong đầu hắn:

- Không cần giật mình, nhìn kỹ. Ngươi không phải là muốn biết đêm qua xảy ra chuyện gì sao? Đúng vậy, đây chính là ban đêm. Ban đêm trong quân doanh, trên giáo trường.

Đái Lạc Lê rất nhanh liền thấy được chính hắn, nhìn thấy hắn giống như một đầu hổ điên nhào về hướng Hoắc Vũ Hạo. Nhưng một lần lại một lần bị Hoắc Vũ Hạo đánh bay.

Không phải ảo giác, tối hôm qua phát sinh hết thảy đều thật sự phát sinh. Cũng không phải là ảo giác a! Hơn nữa, hắn cũng với góc độ người đứng xem thấy được Hứa Vân một mặt nóng vội, nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao không có cách nào di động. Nhìn vào thần sắc trên gương mặt xinh đẹp của Hứa Vân, Đái Lạc Lê theo bản năng siết chặt song quyền.

- Xem chính ngươi.

Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo vang lên lần nữa.

Đái Lạc Lê theo bản năng đem ánh mắt chuyển dời đến chính mình đang điên cuồng công kích tới, lập tức, hắn phát hiện tình huống khác biệt của bản thân.

Khi hắn nhìn thấy quang ảnh Huyết Hổ sau lưng mình, cùng với cảm nhận được trên người mình phóng thích ra sóng tinh thần mãnh liệt, không khỏi có chút ngốc trệ.

Đây là, thật là ta sao? Nhưng mà, nguyên nhân vì sao lại khác biệt như thế? Tinh thần lực của ta lúc nào trở nên cường đại như vậy? Còn có, hôm nay hồn lực tăng lên, chẳng lẽ là bởi vì. . .

Thời điểm trong đầu hắn còn đang kêu loạn một hồi, "hắn" đã lại một lần nữa bị Hoắc Vũ Hạo đánh bại, sau đó hôn mê.

Sau đó hắn liền thấy, Hứa Vân giống như bổ nhào tới bên cạnh hắn, ôm hắn thật chặt, vì hắn mà lệ rơi đầy mặt. Thậm chí nhìn thấy một màn Hoắc Vũ Hạo nói muốn giết hắn, cũng phải cùng hắn đồng sinh cộng tử.

Sau đó là cảnh Hứa Vân té xỉu, Hoắc Vũ Hạo quát to một tiếng, mang theo hắn rời khỏi. Tìm cái vạc nước ở nhà ăn bên đó, thanh tẩy thân thể cho hắn, lại từ quân nhu bên đó trộm một bộ quân phục toanh cho hắn mang trở về.

Đêm tối trở nên hư ảo, ánh sáng ban ngày trở về. Hết thảy đều khôi phục bình thường.

- Có cảm giác gì?

Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo lại một lần nữa vang lên.

Đái Lạc Lê quay đầu nhìn về phía hắn, tựa như đang nhìn quái vật.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười hỏi:

- Ta là hỏi ngươi, thấy thế nào, có cảm giác gì.

Đái Lạc Lê theo bản năng lên tiếng:

- Nếu như khi đó Vân nhi ôm ta, ta còn thanh tỉnh thì tốt.

Hoắc Vũ Hạo một mặt im lặng vỗ vỗ trán của mình, lên tiếng:

- Ta biết ngay ngươi là loại người này. Ta hỏi ngươi, đối với thời điểm đêm qua bộc phát có cảm giác gì. Ngươi chẳng lẽ cũng không phát hiện, vũ hồn của bản thân trở nên không giống với lúc trước sao?

Đái Lạc Lê một mặt cảnh giác nhìn vào hắn, lên tiếng:

- Ngươi đến tột cùng là ai? Huyễn cảnh vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Còn có, làm sao ngươi biết Vân nhi là công chúa?

Hoắc Vũ Hạo bật cười, nói:

- Xem ra, tiểu tử ngươi còn không tính là quá ngốc. Ta là Đường Đông, ta cũng chỉ là Đường Đông. Ngươi chỉ cần biết điểm này là đủ rồi. Ngươi hẳn cảm giác được, những ngày này ngươi đã đạt được thứ gì. Vì Vân nhi của ngươi, ngươi phải cố gắng. Ta cũng chỉ có thể vì ngươi làm những thứ này.

Dứt lời, hắn quay người đi về hướng doanh trại, trước khi bắt đầu huấn luyện tân binh, vẫn có thể lại nghỉ ngơi một chút.

Nhìn vào bóng lưng Hoắc Vũ Hạo rời đi, thần sắc trên mặt Đái Lạc Lê biến ảo âm tình bất định.

Hắn đến tột cùng là ai? Lúc này, bất luận hắn lại trì độn thế nào, cũng có thể cảm giác được Hoắc Vũ Hạo không tầm thường. Bản thân là Hồn Tôn mà không phải đối thủ của một người bình thường như hắn? Chuyện này hắn vốn trong lòng còn có nghi ngờ. Mà Hồn Tông Hứa Vân cũng đồng dạng không phải đối thủ của hắn, hơn nữa dựa trên cảm giác, hai người bọn họ so với Đường Đông đều chênh lệch rất xa.

Ta sớm nên nghĩ tới, hắn nhất định là hồn sư, chỉ không biết là hồn sư loại nào. Nhưng mà, hắn ở trong quân đội, đến tột cùng là làm cái gì?

Hắn nói không sai, bản thân mình có thể cảm giác được.

Đái Lạc Lê an tĩnh lại, cẩn thận nhớ lại hơn một tháng qua, bản thân cùng với Đường Đông phát sinh đủ loại sự tình. Mặc dù mỗi lúc trời tối đều bị hắn đánh giống bao cát. Nhưng mà, lúc này nhớ lại, hắn lại ngạc nhiên phát hiện, hơn một tháng qua, tốc độ tăng lên tu vi của mình, bất cứ lúc nào trước kia cũng không thể so sánh. Cho dù là thời điểm phụ thân rất ngẫu nhiên nhín chút thời gian tự mình dạy bảo, cũng đồng dạng không tiến bộ nhiều bằng hơn một tháng qua bản thân tự tiến bộ.

Kỳ lạ hơn dị chính là đêm qua, loại trạng thái đó. . .

Hắn nói, vũ hồn của ta biến hóa?

Đái Lạc Lê nhắm hai mắt lại, lặng lẽ cảm thụ vũ hồn của bản thân. Rất nhanh, hắn liền phát hiện kinh hỉ, sau đó đắm chìm trong phần vui mừng này .

Đúng vậy, vũ hồn có biến hóa, hơn nữa biến hóa to lớn, vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn. Loại biến hóa này làm hắn dường như có loại cảm giác thoát thai hoán cốt.

Đường Đông, ngươi đến tột cùng là ai? Ngươi là người phụ thân phái tới giúp ta sao? Nhưng mà, nhìn tuổi tác của hắn rõ ràng không kém ta bao nhiêu a! Nguyên nhân vì sao hắn lại cường đại như thế, hắn đến tột cùng là ai?

Đái Lạc Lê mang theo nghi hoặc, nhưng vẫn đắm chìm trong trạng thái cảm thụ vũ hồn của bản thân. Một phần thuộc tính tinh thần trong vũ hồn đã hoàn toàn đã thức tỉnh, trong cảm giác của hắn, hết thảy đều trở nên khác biệt, hết thảy đều trở nên thật tốt đẹp.

Bình luận


๖ۣۜTɦằηɠ ๖ۣۜHầυ༉
30-03-2023

Vừa vào game đã quay đc hồn hoàn 100vạn năm. Nông dân này quá nhân phẩm

T
triet minh
30-03-2023

mới zô nghe sợ ma ghê lun

đẹp trai cớm
30-03-2023

va ca tram den :)

C
Chính Nguyễn
30-03-2023

nghe lại thì tiêu chuẩn khảo nghiệm của slk phần này còn kém hơn p1 :v p1 20 cấp mới dc học mà phần này chỉ có 15 cấp

V
vinh dang
30-03-2023

Hoá ra là đấu la phần 2 có cả hiền nhân kĩ năng của con slame nào đó

đẹp trai cớm
30-03-2023

vl cam tram den :)

万里长城
30-03-2023

Cuối Phần I với đầu Phần II thực chưa có sự liên kiết lắm , kết phần I là Tiểu VŨ Đường Tam dung hợp song thần đánh bại Bỉ Bỉ Đông , Thiên Nhận TUyết mất đi thần lực vũ hồn điện bị hủy diệt . mất 1 đoạn diễn biến lên luôn phần II Đường Tam Tiểu Vũ đứng trên thần giới mà dưới đại lục đã qua mấy vạn năm

T
Trung Tran
30-03-2023

Phần 2 nói về Hoắc Vũ hạo và con gái của đường tam, đường Vũ đồng Phần 3 nói về Cổ nguyệt na và con trai của đường tam, đường Vũ lân Phần 4 nói về bạch tú tú và cháu nội đường tam, đường hiên vũ (hay lam hiên vũ) Phần 5 nói về đường tam trùng Sinh đi tìm tiểu vũ ở Pháp Lam thế giới

N
Nguyen Linh
30-03-2023

Linh mâu mà tu luyện tử cực ma đồng thì k biết sẽ ntn nhỉ ít nhất tử cực ma đồng cúng sẽ đc thành tựu cực cao a

Đức Huy Trương
30-03-2023

Hiểu chuyện đến đau lòng

A
Anh Duy
30-03-2023

Người kế thừa của đường tam khổ thât yếu nữa

H
Hiến1234 Phạm
30-03-2023

Truyện này nhiều đoạn khiêu dâm quá. Như +18 vậy. Tả đến mức tưởng tượng dc cả hình ảnh in trong đầu dc luôn

S
Sinh Gaming
30-03-2023

ĐLDL CÓ MẤY PHẦN ZẬY

K
khanh nguyen
30-03-2023

Từ cái chỗ khảo hạch thần ban là biết tác giả hết não rồi Hết cái để viết nên cho quả thần ban buf cho nhanh, những phần 234 cũng nhạt vl

T
Thịnh Chí
30-03-2023

Ad cho e hỏi p2 có nhắc tới đường hạo và a ngân kh v ad và con đường tam có gặp ông nội đường hạo kh ạ

H
Ha Le Danh
30-03-2023

Thế là phần 2 không nói về thất quái nữa à

H
Hoàng Đạt
30-03-2023

sao phần 2 k liên quan j phần 1 vậy trời.

P
Phóng Ưng
30-03-2023

Vô phần 2 khó hiểu quá

D
Dũng Hứa
30-03-2023

Hẳn là một con cá trắm đen

S
Spz Linh
30-03-2023

Tự dưng chuyển nv chính mà mất hứng luôn,,fan đường tam..."

Truyện đang đọc

Báo lỗi