Bối Bối hít vào một ngụm khí lạnh, lên tiếng:
- Tiểu sư đệ, Tử Thần Xạ Tuyến do chính Tử Thần Đấu La sử dụng, Tử Thần Đấu La cực kỳ thần bí, nhiệm vụ này đối với đệ mà nói cũng quá gian khổ. Không được, ta phải tìm Huyền lão hỏi, sao có thể khiến đệ đảm nhận loại sự tình này.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng nói:
- Đại sư huynh, huynh đừng có gấp, Huyền lão cũng không phải là cho đệ nhiệm vụ cưỡng chế, chỉ nói là có cơ hội mới đi dò xét. Hơn nữa, đệ có Tinh Thần Tham Trắc a! Luận khoảng cách mà nói, Tinh Thần Tham Trắc của đệ còn muốn xa hơn Tử Thần Xạ Tuyến, cự ly xa dò xét không có vấn đề quá lớn, đánh không lại, đệ còn chạy không được sao? Hơn nữa, lần này Huyền lão để cho đệ mang theo mấy người. Từ trong Đường Môn chúng ta chọn lựa.
Hắn đem Huyền lão lúc trước phân phó giảng thuật một lần.
Bối Bối còn chưa nói gì, Từ Tam Thạch đã hưng phấn nhảy dựng lên:
- Chuyện này thật sự quá tốt, cuối cùng có thể rời khỏi thành Sử Lai Khắc. Tiểu sư đệ, đệ không biết chứ, ta đều buồn bực đến điên rồi. Mấy ngày nay, mỗi ngày đều giúp Bối Bối xử lý các loại sự vụ tông môn, thật sự phiền muốn chết. Có thể ra chiến trường thật sự là quá tốt. Vậy cứ thế quyết định, ta và Nam Nam đều đi theo đệ. Đúng, còn có, hồn lực của ta đã đến cấp bảy mươi, chút nữa đệ làm cho ta cái hồn linh. Hồn lực của Nam Nam cũng không xê xích gì nhiều. Ta muốn có một hồn linh anh tuấn a.
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn Từ Tam Thạch, thực lực mọi người tăng trưởng vậy mà đều nhanh như vậy. Quay đầu nhìn về phía Bối Bối:
- Đại sư huynh, huynh thì sao?
Bối Bối mỉm cười gật đầu, lên tiếng:
- Ta gần giống như hắn, cũng đúng lúc cần hồn linh. Nếu như đệ còn không trở về, chúng ta có khả năng liền sẽ trực tiếp đi Truyền Linh Tháp. Đương nhiên, mấy người Nam Nam, Thái Đầu cũng cấp bảy mươi.
Sau khi trải qua Càn Khôn Vấn Tình Cốc, hồn lực mọi người đều tăng lên rất nhanh, ngoại trừ Tiêu Tiêu bên ngoài, vậy mà đều đã đến bình cảnh cấp bảy mươi.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Không bằng chúng ta trực tiếp đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một chuyến, mời mấy vị Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tìm hồn thú thích hợp trở thành hồn linh cho mọi người. Như thế nhất định đặt được hiệu quả tốt nhất.
Từ Tam Thạch cười hắc hắc, lên tiếng:
- Đệ mang theo chúng ta hiệu quả tự nhiên là tốt nhất, đám hung thú hiện tại cũng đem đệ xem như bảo bối a.
Giang Nam Nam gõ đầu của hắn, lên tiếng:
- Huynh có biết nói chuyện hay không, cái gì gọi là xem như bảo bối. Vũ Hạo hiện tại chính là nắm trong tay vận mệnh của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đã như vậy, chúng ta liền chậm lại một ngày đi. Ngày mai liền đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Tiêu Tiêu, ngươi bây giờ còn kém mấy cấp?
Tiêu Tiêu có chút buồn bực lên tiếng:
- Còn kém ba cấp hồn lực. Sáu mươi bảy cấp.
Hoắc Vũ Hạo cười lên tiếng:
- Đừng phiền muộn. Ở tuổi chúng ta mà có thể đạt tới hồn lực như thế, đã là trình độ cao nhất trên toàn đại lục. Ngươi nếu còn phiền muộn, còn có để cho hồn sư khác sống hay không. Không có việc gì, không bao lâu ta sẽ còn trở lại, sau khi ngươi đến cấp bảy mươi cũng không cần nóng lòng thu hoạch hồn hoàn, chờ ta trở lại, cùng một chỗ giúp ngươi.
Nói đến đây, hắn chuyển hướng Bối Bối, lên tiếng:
- Đúng, đại sư huynh, còn có chuyện ta lần trước quên đi. Hai tiểu tử Ám Kim Khủng Trảo Hùng của chúng ta sao rồi?
Bối Bối lên tiếng:
- Đang trong hậu viện. Nói đến hai tên tiểu gia hỏa này, Đường Môn chúng ta lại sắp bị bọn nó ăn hết. Bọn nó cái gì cũng đều ăn, cơm ăn mỗi ngày của hai đứa nó đều cùng mọi người chúng ta cộng lại không sai biệt lắm. Lúc này mới chưa đến hai năm công phu, kích cỡ đều đạt hơn hai mét. Móng vuốt lại còn hủy nhiều đồ vật, phòng ốc cũng không chịu được móng vuốt của bọn chúng a! Lần trước, đại Hắc còn ăn trộm thuốc của học viện cho Hiên lão sư, bất quá gia hỏa này cũng thú vị vô cùng, trộm được thuốc còn phân cho tiểu Hắc cùng một chỗ ăn. Sau lần đó ngược lại là trung thực một đoạn thời gian, còn ngủ say mấy ngày. Nhưng sau khi tỉnh lại, lượng cơm ăn càng tăng thêm mấy phần. Thật là sắp nuôi không nổi, không được liền đưa trở về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thôi.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, lên tiếng:
- Không thể đưa trở về. Huyết mạch chi lực của Ám Kim Khủng Trảo Hùng quá mạnh, cơ hồ là địch nhân của tất cả hồn thú. Bọn chúng còn nhỏ như vậy, nếu là đưa về, khẳng định sẽ bị hồn thú khác công kích, ngược lại là hại bọn chúng. Bọn nó hiện tại cùng mọi người liên hệ thế nào?
Giang Nam Nam cười lên tiếng:
- Tự nhiên là rất tốt. Hai đại gia hỏa này suốt ngày giả ngây thơ, đùa nghịch. Quả thực làm mọi người vui vẻ.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Vậy tốt rồi. Đại sư huynh, huynh thấy, nếu đem bọn chúng đưa đi Lạc Nhật Sâm Lâm bên đó thế nào?
- Lạc Nhật Sâm Lâm? Đệ nói là...?
Bối Bối trong lòng hơi động, cùng ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo trao đổi một chút.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:
- Hồn thú tăng trưởng cùng hấp thu năng lượng có quan hệ rất lớn, ở đó cực kỳ thích hợp cho bọn nó. Đế quốc Nhật Nguyệt phát động chiến tranh, loạn thế dần hình thành, Đường Môn chúng ta cũng cần lực lượng cường đại hơn thủ hộ, nếu để cho bọn nó ở trong đó một đoạn thời gian, tin tưởng bọn nó cũng có thể trưởng thành với tốc độ nhanh hơn.
Bối Bối chần chờ nói:
- Có thể quá tàn nhẫn hay không?
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Không có việc gì, hồn thú hệ thực vật trong đó có rất nhiều tồn tại mười vạn năm, đủ để hạn chế hai bọn chúng. Có chúng ta ở đây, đám hồn thú hệ thực vật đó cũng không dám đối với bọn nó làm cái gì. Coi như nuôi thả ở trong đó là được, trong Lạc Nhật Sâm Lâm cũng không có hồn thú khác, không tồn tại thiên địch của chúng, đệ cảm thấy vừa vặn phù hợp.
Bối Bối lên tiếng:
- Đã như vậy, cứ quyết định vậy đi. Chút nữa đi một chuyến, đem bọn nó đưa qua.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Đại sư huynh, bên trong kịch độc, huynh...
Bối Bối lên tiếng:
- Không sao cả, Hiên lão sư nghiên cứu ra pháo đài toàn địa hình cấp bảy phụ thêm vòng phòng hộ đủ để giúp ta đi qua. Có kinh nghiệm lần trước, chỉ cần cẩn thận một điểm thì bay vào cũng không có việc gì.
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói:
- Pháo đài di động bây giờ còn có thể bay?
Nghe hắn hỏi như vậy, tất cả mọi người đều cười, Hòa Thái Đầu cười hắc hắc nói:
- Đương nhiên có thể bay, hơn nữa, chúng ta còn thêm cái danh xưng chuẩn xác, gọi là Phi Thiên Thần Trư!
Hoắc Vũ Hạo không còn gì để nói, Phi Thiên Thần Trư, ngược lại thật là chuẩn xác, pháo đài toàn địa hình tròn vo, bay trên không trung quả thực có mấy phần thú vị. Chỉ là, Hiên lão sư biết bọn hắn làm ra cái tên hiệu này...
Tiêu Tiêu cười lên tiếng:
- Được rồi, Vũ Hạo mới trở về, chúng ta cũng đừng trò chuyện những thứ này nữa, ăn cơm trước đi. Ta đi phòng bếp nhìn xem.
Mọi người ngồi xuống vây quanh bàn tròn, nơi này đã là địa phương nghị sự, có lúc cũng đồng dạng có thể sung làm bàn ăn.
Bối Bối hướng Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Vũ Hạo, đệ lần này chuẩn bị mang người nào đi? Trừ Tam Thạch và Nam Nam, còn mang những người khác không?
- Ta, ta cũng đi.
Còn chưa dứt lời, một thanh âm đã vội vàng vang lên. Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn lên, đã thấy Nam Thu Thu ngồi ở địa phương khá xa, đang dùng lực giơ tay, một bộ dáng không dằn nổi.
Hoắc Vũ Hạo có chút không biết nói gì lắc đầu, lên tiếng:
- Ngươi thì ta không dám mang, ngươi vẫn là lưu lại Đường Môn đi.
Nam Thu Thu bất mãn nói:
- Nguyên nhân vì sao? Thực lực của ta rất kém cỏi sao? Người ta cũng là Hồn Đế nha. Mang theo ta đi.
Diệp Cốt Y ngồi bên cạnh nàng lên tiếng:
- Ta cũng đi. Khi chấp hành nhiệm vụ, hai chúng ta đều nghe ngươi điều khiển là được.
Nhị nữ nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, gương mặt tỏ vẻ khát vọng. Từ lần thú triều trước, các nàng vẫn tu luyện trong Đường Môn, ngày thường các nàng cũng không giúp đỡ được sự vụ Đường Môn. Cả hai đều là thiếu nữ trẻ tuổi, thời gian lâu dài đã sớm có chút khó chịu. Lần này Hoắc Vũ Hạo trở về lại muốn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, các nàng lập tức vội vàng nhảy ra. Còn trong đó có mục tiêu đặc biệt gì hay không, cũng chỉ có bản thân các nàng mới biết.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, luận thực lực, Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y đều coi như không tệ, nhị nữ đều có cấp bậc Hồn Đế, hơn nữa vũ hồn đều có đặc sắc, mẫn diệt và thần thánh, đối phó tà hồn sư hiệu quả cũng không tệ. Có các nàng đi theo tự nhiên là rất tốt. Chỉ là, hai vị này cũng không giống như những người khác của Đường Môn, xảy ra vấn đề cũng rất có thể. Dưới loại tình huống này, Hoắc Vũ Hạo còn thật không biết có nên dẫn theo các nàng hay không.
Bối Bối ở bên cạnh nói:
- Mang theo hai người bọn họ đi, ra ngoài lịch luyện đối với các nàng trưởng thành cũng có lợi. Bất quá, Thu Thu, Cốt Y. Ta có mấy lời nhất định phải nói trước.
Bối Bối sắc mặt nghiêm túc lên, trầm giọng nói:
- Lần này chấp hành nhiệm vụ tiền tuyến không phải bình thường, sự tình quan hệ sinh tử. Các ngươi nhất định phải phải suy nghĩ kỹ, đồng thời nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Vũ Hạo, bằng không mà nói, Đường Môn liền không cách nào lại dung nạp các ngươi. Hi vọng các ngươi có thể hiểu được.
Nam Thu Thu chép miệng, muốn nói bất công, lại có chút không dám nói ra khỏi miệng.
Diệp Cốt Y nhẹ nhàng kéo nàng một chút, nhẹ gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Đại sư huynh yên tâm, chúng ta ở bên ngoài nhất định nghe theo Vũ Hạo an bài, tuyệt không vì hắn chế tạo phiền phức.
Bối Bối sắc mặt hoà hoãn lại, lên tiếng:
- Vậy là tốt rồi.
- Chúng ta cũng đi.
Kinh Tử Yên ngồi ở một bên khác cũng giơ tay lên, đồng thời lôi kéo Quý Tuyệt Trần bên cạnh, Quý Tuyệt Trần dùng sức gật đầu.
Đối với hai vị này, Hoắc Vũ Hạo liền rất yên tâm, mỉm cười nói:
- Tốt! Quý huynh và Tử Yên tỷ cũng cùng đi thôi. Bất quá, đại sư huynh, một lần đi nhiều người như vậy, huynh bên này...
Bối Bối mỉm cười nói:
- Ta bên này không thành vấn đề, mấy người bọn hắn lưu lại cũng sẽ không giúp ta cái gì. Quý huynh đi, ta còn không cần nơm nớp lo sợ đây.
Quý Tuyệt Trần nghe được Bối Bối trêu ghẹo bản thân, trên mặt đều không tỏ ra một tí cảm xúc, chỉ chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo, dù hắn không nói, Hoắc Vũ Hạo cũng có thể mơ hồ hiểu được hắn đang suy nghĩ gì. Thở dài bất đắc dĩ một tiếng, đối với Quý Tuyệt Trần luận bàn, hắn cũng không bài xích, có áp lực của Quý Tuyệt Trần như vậy, đối sự tăng trưởng tu vi của hắn cũng rất có chỗ tốt.
Bối Bối nhẹ gật đầu, lên tiếng:
- Quyết định như vậy đi, Tam Thạch, Nam Nam, Tử Yên, Quý huynh, còn có Thu Thu và Cốt Y, cùng một chỗ theo Vũ Hạo đi tiền tuyến đế quốc Tinh La. Chuyến này do Vũ Hạo thống nhất chỉ huy, tất cả mọi người phải nghe mệnh lệnh của hắn. Ngày mai mọi người cùng đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một chuyến, sau đó liền xuất phát. Vũ Hạo, đệ có bổ sung gì không?
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu.
Thần mà cũng chán nữa
cho hỏi p2 hay p1 hay hơn v ?
Ủa, đẻ lẹ vậy..... mới đó chưa đám cưới nữa mà :)
phần này chắc nhảm nhí lắm
What a3 vs chị Vũ hạ sinh tiểu thất à
nhớ cái cảm giác ngồi đọc từng chương ài :(
Phần 2 với phần 3 nghe xong khóc khá nhiều nó cứ bị xúc động ấy
Hoắc vũ hạo đúng kiểu đi đường nhặt được tờ vé số, xong trúng giải cao nhất .
Theo đánh giá riêng của tớ thì phần 2 là hay nhất.
P2 là hay nhất trong 5 phần.chốt thế cho nó nhanh.k lói nhiều
Hạo đông tam tuyệt
Phần 2 nhạt hơn phần 1