ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Đọc xong bức thư, hai người mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Triệu Chân chép miệng nói. Nói thật thì phụ hoàng của chàng làm vậy là không đúng rồi. Về chuyện lợi dụng ta thì ta không so đo, tính tới tính lui cũng là ta chiếm được tiện nghi mà. Nhưng chặt đứt gốc rễ của Tần gia thì chẳng phải là dồn người ta vào chỗ chết hay sao? Nàng đồng tình. Nếu ta là nam nhân, mất gốc rễ rồi, không thể chạm vào thiếp thất xinh đẹp như hoa của mình thì ta cũng muốn đào cả nhà chàng lên.

Trần Chiêu nghe vậy, nhìn Triệu Chân, cũng may nàng không phải nam nhân, nếu nàng là nam nhân thì không biết hậu cung đã có mấy ngàn giai lệ rồi.

Chàng đốt bức thư đi. Cũng chỉ có mình ta chịu đựng được những lời nói đại nghịch bất đạo của nàng mà thôi.

Triệu Chân đung đưa hai chân. Con ta đã là hoàng đế rồi, ta còn sợ gì? Ta nói cho chàng hay, trước khi ta chọn người để gả, phụ hoàng của chàng đã phái người tới phủ nhà ta trước, tâng bốc chàng đẹp tựa hoa ấy, ngầm ám chỉ muốn ta chọn chàng. Nói rồi, nàng uống một ngụm nước ấm, mặt mày hớn hở. Ta ấy à, ta còn lâu mới sợ phụ hoàng của chàng, ta không định chọn chàng đâu, cùng lắm thì quay lại biên cương trồng trọt là được. Nhưng mà, sau khi ta vào cung thì nhận ra chàng đúng thật là đẹp tựa như hoa, những người bên ngoài không ai sánh được với chàng! Dứt lời, nàng ôm hoài niệm. Gặp được mẫu đơn rồi sao còn lòng để ý tới hoa dại? Vậy nên ta mới nguyện ý chọn chàng.

Trần Chiêu vẫn còn nhớ dáng vẻ kiêu ngạo của Triệu Chân khi ấy, ánh mắt nhìn những hoàng tử như nhìn mỹ nhân trong kỹ viện, thấy chàng mà còn nhướng chân mày lên. Thoạt đầu chàng không nghĩ nàng sẽ thích một người yếu đuối như chàng, ai ngờ nàng lại nổi lòng háo sắc thế kia.

Triệu Chân ghé sát mặt lại gần chàng, chớp mắt. Ta biết lúc ấy ta không ưa nhìn, da vừa đen vừa thô. Nghe nói ta chọn chàng, có phải trong lòng chàng không muốn đúng không?

Trần Chiêu lắc đầu. Chỉ có nữ nhân nông cạn như nàng mới trông mặt bắt hình dong.

Triệu Chân nghe vậy đâm ra buồn lòng. Chàng thì biết gì? Ta đây không gọi là nông cạn, gọi là thiết thực! Có nam nhân nào võ nghệ cao cường hơn ta không? Vì không có nên ta chỉ có thể đề ra tiêu chí khác, chỉ còn mỗi nhan sắc thôi. Tìm một người nhìn trông phát ngán thì còn lập gia đình làm gì? Sinh con thôi à? Lỡ như sinh ra một nhóc con xấu xí, thế thì đời ta xem như uổng rồi! Nói xong, nàng túm lấy chàng, hỏi. Chàng nói đi, khi nghe bảo phải gả...à không, phải kết hôn với ta, chàng nghĩ thế nào?

Trần Chiêu nghe vậy thở dài bất lực, chàng vẫn luôn biết trong lòng Triệu Chân chàng là người gả vào Triệu gia, còn nàng mãi mãi là Triệu tướng quân tự do tự tại chứ không phải là hoàng hậu dưới một người, trên vạn người.

Triệu Chân thấy chàng không nói liền thúc giục. Chàng nói đi! Ta rất muốn biết ban đầu chàng nghĩ về ta thế nào!

Ban đầu chàng nghĩ về nàng thế nào...

Ánh mắt Trần Chiêu trở nên sâu xa. Ta nghe nói, cuối cùng nàng chọn ta, ta cũng khá bất ngờ. Dù sao thì lúc ấy nàng đã là một nữ tướng quân chiến công hiển hách, còn ta chỉ là một hoàng tử không được sủng ái. Ta nghĩ rằng nàng chọn ta cũng vì bị phụ hoàng gây áp lực nên lúc ấy ta rất căng thẳng.

Bây giờ nghĩ lại, quãng thời gian ấy mình thật buồn cười. Nàng biết đấy, ta là hoàng tử sống ở trong thâm cung bao nhiêu năm qua, lúc đầu cũng không có nhiều kiến thức, tất cả mọi thứ ta biết đều là từ sách mà ra, trong sách miêu tả đều chỉ miêu tả chung chung về những nữ anh hùng cân quắc, không hơn gì ngoài ca tụng công đức, tôn vinh người ta giống như chiến thần, tự nhiên trong lòng ta cũng vậy. Chàng cảm thấy hơi buồn cười. Ban đầu ta rất sùng bái nàng, nghĩ rằng lấy được nàng là vinh dự của ta, cũng lo lắng rằng nàng sẽ coi thường một vị hoàng tử vô dụng như ta, cảm thấy gả cho ta là một sự sỉ nhục. Vậy nên trước khi thành thân, ta vẫn luôn đọc những quyển sách ghi lại binh pháp, phỏng đoán xem nàng sẽ thích vị tướng nổi tiếng nào trong lịch sử, để sau này khi thành thân với nàng ít ra chúng ta cũng có chuyện để nói cùng nhau. Ta có thể bàn chuyện bài binh bố trận với nàng, nói chuyện về những vị tướng nổi tiếng trong lịch sử, nâng cao tình cảm, chỉ là không ngờ...

Chỉ là không ngờ được Triệu Chân không giống như những gì mà chàng tưởng tượng. Nàng là một nữ nhân đơn giản thô lỗ, sau khi thành hôn chỉ làm một chuyện - lên giường ngủ, nào có thời gian bàn chuyện bài binh bố trận hay nói chuyện về những vị tướng nổi tiếng trong lịch sử cùng chàng? Nàng hứng thú với việc chinh phục chàng trên giường hơn.

Triệu Chân nở nụ cười xấu hổ, sờ mũi. Tiếc quá đi, nàng không sống như những gì chàng mong đợi.

Triệu Chân mặt dạn mày dày nói. Chàng cũng ngốc quá, có thể tin những gì trong sách viết sao? Những thư sinh giống chàng mỗi khi viết đều chỉ viết bậy viết bạ, còn chưa bao giờ ra chiến trường, chỉ tưởng tượng rồi viết nên mà thôi, sao có thể là thật? Chàng nhìn mẹ ta thì biết, người ta viết trong sách ca ngợi mẹ ta thành thần, ca ngợi mẹ ta như hình mẫu lý tưởng của nữ tử, nhưng nếu những người viết sách biết rằng, một khi mẹ ta không hài lòng sẽ tát cha ta một cái, có thể vặn tay cha ta đến mức trật khớp, họ không chửi mắng mẹ ta mới là lạ, sẽ mắng mẹ ta là nữ nhân đanh đá không tuân thủ đức làm vợ.

Kể cũng đúng, đừng nói mẹ nàng, bản thân nàng đây cũng là hình mẫu lý tưởng, người đời dùng vô số lời để ca tụng về người hoàng hậu huyền thoại như nàng, nhưng chỉ có mình Tr ần Chiêu biết thật ra nàng là một nữ nhân chuyên làm chuyện xấu xa.

Triệu Chân thấy Trần Chiêu rơi vào trầm tư, lại biết được ban đầu mình đã quét sạch ảo tưởng của Trần Chiêu nên thấp thỏm lại gần chàng, ngồi lên đùi chàng, sờ mũi chàng rồi nói. Xin lỗi vì lúc ấy ta quá lỗ m ãng, ta không nên c**ng bức chàng...nhưng hai ta cũng đã thành thân rồi, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi? Ta không có ý xấu, ta chỉ nóng lòng, không kiên nhẫn mà thôi.

Nóng lòng? Không kiên nhẫn? Nàng chỉ háo sắc thôi.

Trần Chiêu sợ nàng ngã xuống, giơ tay ôm eo nàng. Ta biết, ta không trách nàng. Nàng cũng không cần sống như những gì ta mong đợi, nàng chính ta nàng. Chàng mỉm cười, nói. Ta là người chậm nhiệt nếu không phải tính tình nàng thẳng thắn, không câu nệ thì ta cũng không biết đến bao giờ ta mới có tình cảm với nàng.

Triệu Chân nhún vai. Dù chàng có thích ta không, đã thành người của ta rồi thì đừng có mơ tưởng đến người khác. Chàng nên cảm thấy may mắn vì lúc ấy chàng và nữ nhi của quân sư kia không có chuyện gì, nếu không...ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho chàng!

Nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng, Trần Chiêu tiện đà dỗ dành. Có nàng ở đây, những nữ tử bên cạnh đều là cát bụi.

Lời nói này khiến người ta thích không thôi, Triệu Chân cúi đầu hôn lên cánh môi quyến rũ của chàng, hôn vài cái đã đói bụng, bụng nàng kêu lên, Triệu Chân xoa bụng rồi nói. Con ta đói bụng rồi.

Trần Chiêu bật cười, dìu nàng đứng dậy. Ta đi nấu cho con nàng một bát mỳ, được chưa?

Triệu Chân cười tươi. Được, tên nhóc con này thích ăn mì.

Trần Chiêu cười bất lực, đi ra ngoài, phía sau vang lên tiếng bước chân của Triệu Chân, chàng quay đầu lại nhìn, Triệu Chân cười rạng rỡ. Ta và con trai đứng bên cạnh xem chàng làm.

Trần Chiêu lắc đầu, dặn nàng. Buổi tối trời lạnh, nàng quay về phòng mặc thêm áo khoác đi.

Triệu Chân ngoan ngoãn đồng ý, quay về mặc thêm áo khoác, đi theo chàng vào căn bếp nhỏ, giống như một cái đuôi.

Hạ nhân ở phủ Tề Quốc công vẫn luôn quan tâm tới Triệu Chân nên căn bếp nhỏ của nàng có đầy đủ rau củ quả, hơn nữa cái nào cũng tươi ngon. Trần Chiêu chọn vài thứ, đun nước rửa rau, Triệu Chân đứng bên cạnh lắc lư xung quanh nhìn chàng, giống như đang giám sát.

Trần Chiêu cắt dưa leo trước, Triệu Chân duỗi tay lấy một miếng ăn, một miếng rồi lại hai miếng, chàng cắt một miếng thì nàng ăn một miếng, Trần Chiêu không nhịn được, tức giận. Triệu Chân, nàng còn muốn ăn mì không?

Triệu Chân vô tội nhìn chàng. Nói ra có lẽ chàng không tin, nhưng mà là do con trai chàng muốn ăn đó... Nói rồi liền chỉ vào bụng mình, để lộ ra nơi đang nhô lên.

Trần Chiêu không thể làm gì nàng được, rửa sạch một quả dưa leo rồi đưa cho nàng. Nàng ăn đi, đừng đứng ở đây làm vướng tay vướng chân ta nữa.

Triệu Chân cắn một miếng dưa chuột, sờ bụng thở dài. Cẩu Đản à, cha con ghét bỏ hai mẹ con chúng ta rồi.

Trần Chiêu nghe thấy suýt nữa đã cắt trúng tay, quay đầu cao giọng hỏi nàng. Nàng gọi con là gì?

Triệu Chân thản nhiên nói. Cẩu Đản đó, đây là nhũ danh ta đặt cho nó, còn tên thì để chàng đặt. Người ở nông thôn thường hay đặt tên xấu để cho dễ nuôi. Nói rồi, nàng vỗ bụng. Ta định gọi nó là Nhị Sỏa, Ngưu Tử ấy, nhưng khi ta nằm mơ, thấy Cẩu Đản nói với ta rằng nó thích cái tên Cẩu Đản này.

Trần Chiêu dám khẳng định và chắc chắn con trai chàng không thích cái nhũ danh Cẩu Đản này!

Trần Chiêu cau mày hỏi. Nàng không cảm thấy cái tên này nó quá tục à?

Triệu Chân nói. Chẳng phải có câu nói, đại tục tức đại nhã hay sao?

Có ai nói như vậy đâu! Trần Chiêu kiên nhẫn nói với nàng. Vậy nàng phải nói nhũ danh của con trai cho người ta nghe thế nào?

Triệu Chân thản nhiên nói. Con của ta, Triệu Cẩu Đản, có sao đâu?

Được rồi, nàng thắng rồi.

Triệu Chân đã lên chức bà rồi, xưa giờ chỉ dùng một tay thôi đã đối phó được với nam nhân, còn Trần Khải Uy chỉ là một đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa, dù có người đứng sau lưng chỉ điểm thì cũng vẫn còn non lắm, không hiểu lưỡng tình tương duyệt là gì.

Bây giờ, Triệu Chân đã nói hết tất cả tửu lâu, cửa hàng kho báu và tiệm buôn gạo cho Trần Khải Uy nghe, Trần Khải Uy có thể tùy ý điều động người của nàng, có thể nói rằng nàng đã thể hiện thành ý hết mức rồi, Trần Khải Uy đương nhiên sẽ cho rằng mình đã có được trái tim của Triệu Chân, giảm bớt sự cảnh giác với nàng.

Triệu Chân mời Trần Khải Uy đi uống rượu, đương nhiên Trần Khải Uy sẽ đồng ý.

Cẩn Nhi, tặng nàng này. Trong mắt Trần Khải Uy chan chứa ý cười, ngượng ngùng đưa hộp gấm cho nàng.

Triệu Chân cầm lấy, mở hộp ra, bên trong có một thứ giống như cây tiêu, nàng tò mò hỏi. Đây là cái gì? Tiêu sao? Bảo nàng thổi tiêu à? Ồ, giỏi lắm.

Vẻ mặt Trần Khải Uy rất trong sáng, lắc đầu nói. Không phải, thật ra đây là ám khí đó. Nàng chỉ cần giữ chặt nơi này, thổi một hơi là bắ n ra được một cây châm độc. Ta muốn tặng nàng một món quà, nhưng cảm thấy có vẻ nàng không thích trang sức nên ta đã tìm ám khí này để tặng nàng, để nàng phòng thân.

Triệu Chân kinh ngạc sờ s0ạng một phen, bắn thử ra một cây châm độc, thanh gỗ bị bắn trúng lập tức trở đen kịt, độ chính xác cũng rất cao, cao hơn cả Tước Phong Thập Tự Châm của Trần Chiêu. Đây là đồ tốt, có thể giao cho Trần Chiêu nghiên cứu thử, tương lai còn có tác dụng lớn.

Triệu Chân vui vẻ nói. Ta thích cái này!

Trần Khải Uy mím môi cười. Nàng thích là được rồi.

Triệu Chân đứng dậy rót cho hắn một ly rượu. Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu! Ta kính ngươi! Dứt lời, nàng uống trước một ly.

(*) Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu: Uống rượu mà gặp bạn hiểu mình thì ngàn chén cũng còn ít

Trần Khải Uy tuy còn trẻ nhưng cũng là một người đàn ông, đương nhiên không thể tụt lại phía sau, vì vậy cũng nâng chén uống cạn một hơi.

Trong rượu này Triệu Chân có bỏ thêm nguyên liệu, rất dễ say. Triệu Chân dùng một vài lý do để chuốc Trần Khải Uy mấy ly, khuôn mặt Trần Khản Uy dần đỏ lên, đôi mắt quyến rũ cũng nhiễm men say, nở nụ cười ngớ ngẩn nhìn Triệu Chân. Cẩn Nhi, nàng thích ta không?

Triệu Chân vừa rót rượu vừa nói qua loa. Thích chứ, không thích thì gọi ngươi tới đây uống rượu làm gì?

Trần Khải Uy gục xuống bàn, nở nụ cười trẻ con, tiếp tục hỏi nàng. So với bệ hạ thì sao? Bệ hạ có đối xử tốt với nàng không? Nàng thích bệ hạ hay là thích ta?

Ngươi có thể so được với con trai ta sao? Con trai ta dù có xấu, đầu óc kém thông minh nhưng cũng chui ra từ bụng ta, sao có thể so sánh được?

Triệu Chân tiếp tục nói cầm chừng. Đương nhiên là ngươi rồi, ngươi nhìn ngươi đi, khuynh thành tuyệt sắc, có ai trong kinh thắng nổi ngươi đâu? Ngoại trừ nam nhân của ta.

Trần Khải Uy nở nụ cười hài lòng, ngoắc tay với nàng, thần bí nói. Cẩn Nhi, ta nói cho nàng biết...Bệ hạ...hắn ta không phải là bệ hạ thật, nàng thích ta là được rồi...

Triệu Chân nghe vậy nhíu mày lại, nhích lại gần hắn. Ý ngươi là gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi