ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Đúng như dự liệu của Trần Chiêu, Dự Ninh Vương thế tử đã khởi bình mưu phản vào ngày tổ chức nghi thức Phong Bảo.

Nghi thức Phong Bảo là phong ấn ngọc tỷ lại, ngừng tiếp nhận triều bái, chính thức bắt đầu Tết Nguyên Đán. Vào ngày này, các quan văn võ trong triều từ bậc tứ phẩm trở lên sẽ có mặt để hành lễ, đây là một thời điểm tốt để tạo phản.

Trần Khải Uy phụ trách đưa Trần Chiêu vào cung, Triệu Chân năn nỉ Dự Ninh Vương thế tử muốn đi vào cung cùng cậu ta.

Sáng sớm, hai người cưỡi ngựa tới biệt viện ở ngoại ô kinh thành. Trời vừa hửng sáng, vẫn còn rất lạnh, Triệu Chân xuống ngựa xoa xoa cánh tay và đôi bàn tay của mình.

Trần Khải Uy thắt chặt áo choàng cho nàng, cau mày nói. Bảo nàng đừng tới mà nàng cứ phải chịu khổ cực tới đây làm gì?

Triệu Chân ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ. Triệu Cẩn ta là người có tình có nghĩa, có thể đồng cam cũng có thể cộng khổ, sao có thể ngồi chờ đợi làm nữ chủ nhân ở vương phủ của ngươi được, đương nhiên cũng phải góp một phần công sức giúp ngươi chứ! Dứt lời, nàng cười. Ta lo lắng cho ngươi mà. Mấy hôm nay ở cùng, Triệu Chân cũng hiểu tính cách của Trần Khải Uy, cậu ta là người rất cần được chăm sóc, rất hưởng thụ khi được nàng quan tâm.

Quả nhiên, Trần Khải Uy vừa nghe vậy đã không biết nói gì. Được rồi được rồi, lát nữa nàng đừng tiến cung cùng ta, quay về đợi tin là được rồi.

Triệu Chân không nói gì, lanh lợi rảo bước vào trong cửa lớn, giống như một cô nương nhỏ ngây thơ trong sáng.

Đa phần người trong biệt viện đã bị điều đi, còn lại chỉ là những hạ nhân tay trói gà không chặt, hộ vệ cũng không nhiều, Triệu Chân nhìn qua, trong lòng đã có tự tin, bước vào căn viện nhốt Trần Chiêu.

Trần Chiêu đang ung dung uống trà, trên người chàng đã đổi một bộ y phục mới, tóc tai được chải chuốt cẩn thận, vết thương nơi thái dương bị tóc che mất không thấy đâu, mấy ngày không tắm nắng nên chàng trông có vẻ trắng hơn, làm nổi bật khuôn mặt đẹp tựa ngọc, xinh đẹp vô ngần.

Triệu Chân sửng sốt một chút, không khỏi cảm thán: Nam nhân của ta quả nhiên là đẹp.

Trần Khải Uy thấy được sự sững sờ của Triệu Chân, đột nhiên ghen tị không thôi. Từ trước tới nay, cậu ta chưa bao giờ ghen tị với ngoại hình của ai, chỉ ghen tị với một Trần Thanh Trần.

Cậu ta sải bước tới, chặn tầm mắt của Triệu Chân, lấy sợi dây đã chuẩn bị từ trước ra để trói chàng, động tác nào cũng thô lỗ dã man, như đang cố ý tra tấn Trần Chiêu, hoàn toàn không đề phòng Triệu Chân đang đứng sau mình.

Thấy đã tới thời cơ, Triệu Chân lấy ám tiễn trước kia Trần Khải Uy tặng cho mình, thổi một cây kim đã tẩm thuốc đâm vào cổ Trần Khải Uy.

Cổ Trần Khải Uy tê rần, quay đầu lại nhìn Triệu Chân với vẻ không ngờ được. Cẩn Nhi --! Sau đó ngã rầm xuống đất.

Triệu Chân thu ám khí lại, nở nụ cười. Không tồi. Dứt lời, nàng xoay người đi ra ngoài, dễ dàng xử lý sáu hộ vệ ở bên ngoài.

Triệu Chân lại vào trong nhà, Trần Chiêu đã đổi y phục với Trần Khải Uy, trói gô Trần Khải Uy lại, gọn gàng sạch sẽ khiến Triệu Chân không tin nổi. Trần Chiêu, rốt cuộc chàng là ai? Sao ta chưa nói phải làm gì mà chàng đã làm xong xuôi cả rồi? Nàng không tiết lộ với Trần Chiêu rằng mình định làm gì, sao chàng lại đoán ra?

Trần Chiêu khẽ vỗ những mảnh vụn trên tay, bước về phía nàng. Ta đoán thôi cũng biết nàng định làm gì, chuẩn bị xong đồ dịch dung chưa?

Triệu Chân nghe xong càng không tin nổi, cảm thấy Trần Chiêu quá thông minh rồi. Năm ấy sao nàng hạ gục được người đàn ông đáng sợ này?

Nàng ngây ngốc trả lời. Lát nữa Thiệu Hân Nghi sẽ tới.

Trần Chiêu ừ một tiếng, nhìn quanh nàng một lượt. Có bị thương không?

Triệu Chân lắc đầu. Xử lý mấy hộ vệ kia như bóp ch3t mấy con kiến thôi, ta không sao.

Trần Chiêu gật đầu, nhìn sáu tên hộ vệ bên ngoài bị chồng thành núi, thầm nghĩ: Thê tử của mình đáng sợ quá.

Thiệu Hân Nghi và Thiệu Thành Bằng nhanh chóng tới, khống chế hết người trong vương phủ. Thiệu Hân Nghi lập tức dịch dung cho Trần Chiêu và Trần Khải Uy, Triệu Chân ngồi bên cạnh nhìn quanh, nhận xét. Da giả này không tốt bằng da thật, da còn không trong suốt, xinh đẹp nhưng không có linh hồn. Nói rồi, nàng còn chọc vào khuôn mặt của Trần Chiêu vừa được dính xong.

Thiệu Hân Nghi kêu lên. Tiểu thư! Người đừng sờ lung tung nữa, vẫn chưa được dính chặt mà!

Triệu Chân ngại ngùng rút tay lại. Dính à? Khi bóc ra có đau không? Có làm khuôn mặt của nam nhân nhà ta đỏ lên không?

Trần Chiêu không chịu nổi tiếng ồn ào của nàng. Nàng yên tĩnh một lát, thứ này rửa bằng giấm là sạch ngay, sẽ không làm tổn thương tới da.

Triệu Chân bĩu môi, dữ gì mà dữ? Nàng chỉ tò mò thôi mà.

Triệu Chân im lặng một hồi, thấy Thiệu Hân Nghi bôi gì đó lên mặt Trần Chiêu, làn da giả của chàng càng thêm trong suốt, vẻ mặt sáng rực, không khỏi hỏi. Thứ này có dễ làm không? Làm thêm mấy cái có tốn thời gian lắm không? Nếu ngày nào cũng thay đổi mặt được cho nam nhân nhà nàng, nghĩ thôi cũng đã k1ch thích biết bao.

Trần Chiêu nhìn biểu cảm của nàng thì biết nàng không nghĩ ra chuyện tốt gì, chàng đưa mắt nhìn Thiệu Hân Nghi, Thiệu Hân Nghi hiểu ý, nói. Mất rất nhiều thời gian, nguyên liệu cũng rất khó tìm. Làm xong một lần thì lâu lắm mới làm thêm được lần nữa.

Triệu Chân nghe xong hơi thất vọng gật đầu. Vậy à, thôi bỏ đi.

Đợi khi Trần Chiêu và Trần Khải Uy dịch dung xong, Trần Khải Uy cũng đã mơ màng tỉnh lại. Triệu Chân phong ấn võ công của cậu ta, điểm huyệt câm của cậu ta, lấy một tấm vải đen che mặt cậu ta lại rồi thở dài. Thật ra là một đứa trẻ tốt, nhưng lại không sinh đúng gia đình.

Trần Chiêu ở bên cạnh hừ một tiếng. Đúng vậy, nếu sinh sớm vài chục năm, nói không chừng có thể ở rể nhà nàng đấy.

Triệu Chân nghe giọng nói đậm mùi ghen tuông của nàng, không dám nói nữa, kẻo chàng lại rơi vào hũ dấm chua.

Buổi lễ trong cung đã bắt đầu.

Sau một loạt chuyển qua chuyển lại, hộp gấm chứa ngọc tỷ cuối cùng cũng được chuyển tới, hôm nay Khâm Thiên Giám đã tính ra là ngày lành, nhưng sắc trời lại hơi âm u, giống như sắp đổ tuyết. Trần Kình nhíu mày lại, rửa tay sạch sẽ bằng nước rễ cây do thái giám mang lên, mở hộp gấm ra dưới ánh mắt quan sát của hàng trăm quan viên, sắc mặt của hắn đen lại, thái giam đứng bên cạnh hét lên. Không thấy ngọc tỷ đâu!

Vũ Lâm Vệ lập tức rút kiếm hộ vệ, khống chế hết những người từng tiếp xúc với ngọc tỷ, hàng trăm quan lại đủ cấp bậc cũng bị Vũ Lâm Vệ vây lại như tường đồng vách sắt, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hoảng sợ bất an, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thượng Phù Tỉ Lang! Ngươi trông giữ ngọc tỷ thế nào?

Thượng Phù Tỉ Lang quỳ xuống ngự tiền, run rẩy nói. Vi thần tội đáng muôn chết! Nhưng...rõ ràng tối qua ngọc tỷ vẫn còn ở đó, chỉ có Hoàng hậu nương nương có tới một lần...

Sắc mặt của Trần Kình trở nên lạnh lẽo. Hoàng hậu? Đi gọi hoàng hậu tới đây cho trẫm!

Một lúc lâu sau, hoàng hậu Tần Như Yên bị Vũ Lâm Vệ thân khoác áo giáp đưa tới, sắc mặt trắng bệch đứng trước mặt Trần Kình.

Trần Kình lạnh lùng nói với nàng. Tối hôm qua nàng tới bảo các cất ngọc tỷ làm gì?

Gương mặt Tần Như Yên lộ vẻ chế nhạo, cười lạnh nói. Bệ hạ giết cha sát mẹ, nhốt trưởng công chúa còn chưa đủ, ngay cả thần thiếp mà người cũng không buông tha sao?

Nàng vừa dứt lời, mọi người đứng ở đây đều được một phen náo loạn. Đế hậu bất hòa là chuyện ai cũng biết, nhưng không ngờ hoàng hậu có thể thốt lên những lời kinh thế hãi tục trước mặt biết bao nhiêu người.

Trần Kình biến sắc, long nhan tức giận, giơ tay giáng cho Tần Như Yên một bạt tai. Làm càn! Nàng có biết mình đang nói hươu nói vượn gì không?

Tần Như Yên bị đánh ngã xuống đất, ôm bụng rên đau. Những viên gạch màu ngọc trắng bên dưới dần dần bị dính máu, Tần Như Yên mạnh mẽ chống người dậy, vừa khóc vừa quát lên. Bệ hạ! Ngay cả con của mình mà người cũng không tha sao?

Tần thái sư ở bên dưới đã không quan tâm cấp bậc lễ nghĩa, vội vàng chạy tới, quỳ gối đỡ lấy Tần Như Yên, đau khổ nói. Nương nương!

Tần Như Yên khóc. Cha...

Lúc này, những bông tuyết trắng dần rơi xuống rồi biến mất trong máu, cảnh tượng này tang thương khôn xiết.

Tần thái sư giận dữ chỉ vào đương kim thánh thượng, nói. Trần Kình! Ngươi là vua của một nước mà lại làm xằng! Giết cha sát mẹ, nhốt trưởng công chúa, sát hại trung thần! Tội ác tày trời!

Trần Kình giận dữ nói. Toàn là lời nói bậy! Người đâu, kéo Tần Thái sư xuống, phạt đánh trăm trượng!

Trăm trượng, muốn lấy mạng Tần thái sư hay sao?

Một thân vệ của hoàng đế bước tới muốn kéo Tần thái sư đi, nhưng lại bị Vũ Lâm Vệ ngăn cản. Tần thái sư cười lạnh đứng dậy, lớn tiếng nói. Trần Kình, ngươi lừa được người trong thiên hạ nhưng không lừa được ta! Dứt lời, ông ta nói với các văn võ bá quan bên dưới. Chư vị đồng liêu chắc đã sớm nghe được rồi, tiên đế và tiên thái hậu không mất tính vô cớ mà đó là do đương kim thánh thượng giết cha sát mẹ.

Ăn nói bậy bạ! Trần Kình đang muốn bước tới, thế mà cấm quân Vũ Lâm Vệ lại bước tới ngăn cản hắn, Trần Kình tỉnh táo lại quát to. Tần thái sư! Ngươi muốn tạo phản!

Tần thái sư xoay người lại, châm biếm. Tạo phản? Thần chỉ muốn lấy lại công bằng cho Tiên đế, đánh dẹp vị hôn quân tàn bạo vô năng như ngươi vì thiên hạ bách tính thôi.

Trần Kình tức giận thở hổn hển: Trẫm tức quá, phụ hoàng, người còn không tới thì sức mạnh từ thuở cha sinh mẹ đẻ trong người hoàng nhi sẽ trỗi dậy! Thật sự muốn dùng tay xé nát Tần thái sư!

Lúc này, Hướng thừa tướng đức cao vọng trọng đứng dậy. Tần thái sư, ông nói miệng mà không có bằng chứng, nói thánh thượng giết cha sát mẹ, có chứng cứ không? Nếu thuận miệng nói thôi mà có thể khởi binh mưu phản thì thiên hạ này thành trò đùa rồi hay sao?

Văn võ bá quan vừa mê man bây giờ đã thấy rõ thế cục, Tần thái sư tới đây là đã chuẩn bị trước, Tần hoàng hậu cũng chỉ đang diễn kịch với cha mình mà thôi, bây giờ ngay cả Vũ Lâm Vệ cũng nghe theo mệnh lệnh của ông ta, có thể thấy được Tần thái sư đã thu thập được biết bao nhiêu quyền thế, bây giờ thánh thượng đã như cá nằm trên thớt, chỉ còn mình Hướng thừa tướng có quyền lực trong tay dám đứng lên.

Một số triều thần đã sợ hãi, một số vẫn chưa chịu khuất phục, Hướng thừa tướng vừa đứng lên, có vài môn đệ, cự thần của tiên đế, vài trung thần ngay thẳng và một số ít ủng hộ hoàng đế cũng đứng dậy yêu cầu giải thích.

Tần thái sư không chút sợ hãi, nói. Chứng cứ? Đương nhiên là có chứng cứ! Đưa chứng cứ lên!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi