ĐẾ HẬU HỒI XUÂN


Bắt đầu từ khi Lộ Hưng Nguyên nửa đêm đi vệ sinh bắt gặp Bạch phó tướng và con gái Phương quân sư, hắn mới biết chuyên này.
Tối hôm ấy, hắn đứng phía xa nghe Bạch phó tướng nói với Phương Nhu. "Nếu ngươi không làm chuyện này cho tốt, ta sẽ báo với tướng quân chuyện đại ca của ngươi giả vờ gãy chân để đào ngũ, ngươi cũng biết tướng quân nổi tiếng là nghiêm khắc trong việc trị quân, nếu người biết chuyện này rồi sẽ đối xử với Phương gia các ngươi ra sao?"
Phương Nhu rất sợ hãi. "Nếu ta làm vậy, chỉ sợ tướng quân cũng sẽ không tha cho ta..."
Bạch phó tướng trấn an nàng ta. "Ngươi yên tâm đi, tướng quân chưa bao giờ so đo với nữ nhân, ngài ấy sẽ giận An Bình Vương."
Lộ Hưng Nguyên không biết hai người này muốn làm chuyện xấu gì, nhưng nghe bọn họ nói hắn cũng biết đây là chuyện không có lợi co Vương gia và tướng quân, vốn định chạy đi báo cho Vương gia, không ngờ lại bị Bạch phó tướng phát hiện.
Bạch phó tướng biết tướng quân rất coi trọng Lộ Hưng Nguyên, giết hắn không những không có lợi mà còn để lại hậu họa khôn lường, đành nói. "Ta làm chuyện này không phải là gây bất lợi cho tướng quân, ta chỉ nhắm vào An Bình Vương. An Bình Vương bụng dạ khó lường, cưới tướng quân cũng chỉ vì dòm ngó tới bình quyền trong tay ngài ấy, ngươi cứ chống mắt lên mà xem, cuối cùng hắn sẽ phản bội tướng quân, tằng tịu với Phương Nhu. Nếu không đúng thì ngươi chờ tới lúc đó đi tố giác cung không muộn."
Danh tiếng của Bạch phó tướng ở trong quân doanh rất cao, hơn nữa lại còn là cánh tay đắc lực của Triệu Chân, Lộ Hưng Nguyên vừa sợ hãi lại vừa nghi ngờ hắn, cũng không tin hắn sẽ gây bất lợi cho tướng quân nên tạm thời không nói gì.

Lúc ấy Trần Chiêu ở trong quân rảnh rỗi, thích nhất là đọc sách, sách mang tới đây chàng đã đọc xong hết, nghe Bạch phó tướng nói trong quân doanh có một cái lều chỉ chuyên cất giữ sách nên chàng mới tới, chỉ là sách trong lều ngoại trừ chủ tướng thì không ai có thể mang ra ngoài, Trần Chiêu chỉ có thể ngồi ở bên trong xem, còn Phương Nhu chịu trách nhiệm trông sách.
Người trong quân đều không ưa Trần Chiêu, chỉ có Phương Nhu đối xử lễ phép với chàng, có đôi khi Trần Chiêu không tìm được sách mình muốn, mấy ngày sau Phương Nhu sẽ tìm giúp cho chàng, vậy nên khi Phương Nhu hỏi chàng kiến thức, chàng đều thoải mái chỉ cho nàng ta.
Một ngày nọ, Phương Nhu khóc sướt mướt nói với chàng. "Huynh trưởng của ta bài bạc, trước kia vì không trả nổi tiền nên bị người ta đánh gãy chân, bây giờ những người đó còn muốn chặt tay huynh ấy, ta nên làm thế nào mới phải?"
Trần Chiêu nghe vậy có chút thương xót, lấy ngân lượng riêng của mình ra giúp nàng ta, Phương Nhu được chàng cho ngân lượng vô cùng biết ơn chàng, mấy ngày sau liền may quần áo mùa đông cho Trần Chiêu, thay lời cảm ơn. Trần Chiêu biết là lời cảm ơn của nàng nên không từ chối, nhận quần áo rồi xem như là nàng trả ơn, sau này không còn nợ gì nhau.
Không ngờ lúc ấy Triệu Chân đột nhiên quay về, thái độ Phương Nhu thay đổi, giả vờ như giữa hai người có gì đó mập mờ, quỳ gối trước mắt Triệu Chân xin tha thứ khiến Triệu Chân giận dữ bỏ đi.
Trần Chiêu vốn định đuổi theo giải thích với nàng nhưng Phương Nhu giữ chân chàng lại, thảm thương nói. "Xin Vương gia hãy tha tội cho tiểu nữ, tiểu nữ không cố ý hãm hại Vương gia, là vì có người dùng tính mạng của cha mẹ nữ tữ để uy hiếp tiểu nữ hãm hại Vương gia, xin Vương gia tha cho tiểu nữ một mạng, đừng báo chuyện này cho tướng quân biết! Tiểu nữ nhất định sẽ mất mạng!"
"Là ai uy hiếp ngươi?"
Phương Nhu càng khóc thê thảm hơn. "Tiểu nữ không thể nói, nói ra sẽ mất mạng."
Trần Chiêu nhìn nữ nhân trước mắt khóc tới mức ruột gan như muốn đứt đoạn, cuối cùng thở dài một tiếng. "Lần này ta bỏ qua cho ngươi, nếu có lần sau...bỏ đi, cũng sẽ không có lần sau nữa." Dứt lời bước ra ngoài doanh trướng.

Trần Chiêu tới gặp Triệu Chân nhưng lại không thể giải thích mọi chuyện, hơn nữa trong quân có người muốn hại chàng, nếu chàng muốn biết là ai thì bây giờ không thể đánh rắn động cỏ, hơn nữa nếu bây giờ chàng nói ra hết mọi chuyện, không có bằng chứng Triệu Chân cũng sẽ không tin, vậy nên chàng chỉ có thể để nàng hiểu lầm như vậy. Dù sao chàng cũng không làm gì sai trái, sớm muộn gì cũng sẽ chứng minh được sự trong sạch của mình, thay vì cứ dùng tài ăn nói để lấy lòng tin của nàng, sự tin tưởng như vậy quá mỏng manh và hèn mọn.
Tất cả mọi người trong quân doanh đều biết chuyện này, sau khi Lộ Hưng Nguyên biết chuyện cũng hoàn toàn tin tưởng lời Bạch phó tướng, tận mắt thấy Bạch phó tướng làm khó dễ Trần Chiêu đủ điều. Nếu sau này Phương Nhu không nói rõ ngọn nguồn cho hắn nghe, hắn sẽ không bao giờ biết được chuyện này.
Hôm ấy Phương Nhu vừa khóc vừa nói. "Vương gia là người tốt, Bạch phó tướng mới là người lòng lang dạ sói, muốn ép Vương gia tới bức đường cùng, hắn muốn trở thành người bên cạnh tướng quân. Ta phải đi, ta không thể nhìn Vương gia một thân một mình, ta biết tướng quân coi trọng huynh, nếu được, xin huynh hãy nói giúp Vương gia mấy câu, giải vây giúp cho Vương gia, tiểu nữ ở đây cảm ơn Lộ đại ca trước."
Lộ Hưng Nguyên nghe rõ ngọn nguồn, hắn đi tìm Trần Chiêu. Trần Chiêu không để hắn tới chỗ Triệu Chân tố cáo Bạch phó tướng, bảo hắn cứ đợi thời cơ rồi hành động. Đầu óc Lộ Hưng Nguyên không được thông minh, không hiểu tại sao chàng lại làm như vậy, sau khi Bạch phó tướng vi phạm quân quy bị đuổi khỏi quân doanh, trông có vẻ không liên quan tới Trần Chiêu nhưng Lộ Hưng Nguyên biết là Trần Chiêu làm.
Nhớ lại, Lộ Hưng Nguyên xúc động nói. "Năm ấy ta vẫn luôn không hiểu tại sao Tiên đế lại làm như vậy, nhưng Bạch phó tướng này thật sự là người lòng lang dạ thú, chèn ép Tiên đế, ỷ mình có tiếng trong quân doanh nên hoành hành ngang ngược, còn muốn làm người bên cạnh Tiên Thái hậu, thật khiến người ta khinh bỉ."
Triệu Chân nghe rồi im lặng một lúc lâu, không ngờ là nàng hiểu lầm Trần Chiêu, nhưng tại sao bao nhiêu năm trôi qua mà Trần Chiêu không giải thích với nàng? Nàng nhìn Trần Chiêu, chàng vẫn còn thản nhiên uống trà, tựa như chuyện được nhắc tới chẳng liên quan gì tới chàng.
Lộ Hưng Nguyên nói nhiều nên giờ đã thấm mệt, khách sáo vài câu rồi về phòng nghỉ ngơi, Triệu Chân sai Lộ Minh chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh cho nàng kiểm kê sổ sách. Lộ Minh vừa đi, Phó Doãn Hành cũng biết điều chuồn mất, để lại căn phòng cho ông bà ngoại tâm sự.
Trong phòng chỉ có hai người, Triệu Chân lên tiếng trước. "Chàng không định giải thích với ta sao?"
Trần Chiêu tháo mặt nạ xuống, ngồi đối diện nàng. "Nàng muốn biết chuyện gì?"

Triệu Chân âm thầm quan sát sắc mặt chàng. "Lời Lộ Hưng Nguyên là thật sao?"
Trần Chiêu bình tĩnh nói. "Đương nhiên là thật, chẳng lẽ lời của hắn mà chàng cũng không tin?"
Triệu Chân khẽ nhíu mày. "Vậy tại sao lúc ấy chàng không nói với ta?"
Trần Chiêu cười, làm như bất đắc dĩ, nói. "Ta phải nói thế nào? Nàng nghĩ chuyện này đơn giản như vậy sao? Nàng nghĩ Bạch phó tướng làm như vậy là vì yêu sinh hận, muốn đuổi ta đi để cướp nàng hử?"
Triệu Chân nhướng mày. "Chàng có ý gì?"
"Triệu Chân, nàng quá tin tưởng hắn và những tướng sĩ cùng sống chết với nàng rồi, trọng tình trọng nghĩa là nhược điểm lớn nhất của nàng." Chàng thở dài một hơi rồi mới tiếp tục nói. "Ta nói vậy có lẽ nàng không thích nghe, nhưng sự thật là như vậy. Dù sao nàng cũng là nữ tướng, cuối cùng cũng sẽ có điều khác với nam nhân, có người phục tùng nàng bởi vì sự dũng mãnh của nàng, nhưng cũng có kẻ vọng tưởng đoạt lấy địa vị của nàng. Người làm tướng ôm theo dã tâm thì không bao giờ phục tùng mãi mãi, hắn vẫn luôn nhẫn nhịn và giấu tài, chờ ngày nào đó có cơ hội, hắn sẽ đoạt địa vị của nàng. Bạch phó tướng là kẻ như vậy."
Triệu Chân ngồi thẳng lưng nhìn chàng. "Chàng nói hắn muốn thay thế địa vị của ta?"
Trần Chiêu gật đầu. "Đúng vậy, trước kia khi ngươi và ta chưa thành hôn, hắn vẫn cứ nghĩ mình là người thích hợp trở thành hôn phu của nàng, cưới nàng rồi hắn sẽ có được quân quyền của Triệu gia, sự xuất hiện của ta như hòn đá ngáng chân hắn, đương nhiên là hắn phải đá văng hòn đá như ta đi, có người biết ý định của hắn nên để hắn trở thành con tốt thí mạng, làm rối lòng quân."
Triệu Chân sững sờ, không ngờ bên trong lại có chuyện như vậy, nàng nói. "Chàng nói ai? Không phải là..."

Trần Chiêu như có cùng suy nghĩ với nàng, gật đầu nói. "Đúng vậy, chính là Hồ Bất Nguy."
Hồ Bất Nguy là một mãnh tướng thời ấy, luôn được các tướng sĩ kính yêu, nhưng không ai ngờ hắn lại là mật thám của nước địch, trong trận chiến ở Phong Sơn Quận suýt nữa thiệt hại 50 vạn đại quân, nàng còn nhớ lúc ấy Mã tướng quân - một phó tướng dưới trướng của phụ thân đã vạch trần hắn, Trần Chiêu chàng...
Trần Chiêu thấy vẻ mặt ngờ vực của nàng, chàng nói. "Ừ, ta đã sớm biết dã tâm của hắn rồi. Nàng cũng biết mà, quân của Triệu gia tuy tranh đoạt thiên hạ giúp Trần gia nhưng tướng sĩ trong quân lại thành tâm cống hiến sức mình cho nàng và Tề Quốc công chứ không phải phụ hoàng của ta, Hồ Bất Nguy giỏi nhất là xúi giục người khác, hắn dùng chuyện này để khiến Bạch phó tướng tung tin đồn nhảm, đồn rằng phụ hoàng ta muốn đoạt quân quyền trong tay Triệu gia, dùng ngoại hình của ta để làm lý do, nói rằng ta dùng sắc khiến nàng mê muội, sau này sẽ thay nàng thống lĩnh tam quân."
"Vậy nên, ta càng lại gần, tướng sĩ trong quân lại càng hận ta. Khoảng thời gian nàng đối xử tốt với ta là khoảng thời gian tướng sĩ trong quân hận ta nhất. Sau này nàng vì ta răn dạy tam quân, lại càng chứng minh chuyện nàng hám sắc làm lu mờ suy nghĩ, sau này ta mới biết được chuyện này, vậy nên không thân mật với nàng như trước. Ta càng lại gần nàng, lòng quân lại càng không yên, chỉ có khi ta cách xa nàng mới không khiến lòng quân dao động rồi đi theo Hồ Bất Nguy."
Triệu Chân cảm giác mình giống như một kẻ ngốc, tại sao nàng không hay biết về những chuyên này? Bây giờ nàng mới hiểu, những năm nàng hiểu lầm Trần Chiêu, chàng vẫn luôn âm thầm bảo vệ nàng...
Nàng vẫn nhíu mày lại, cất giọng nói. "Chuyện của Hồ Bất Nguy là chuyện quan trọng, tại sao chàng không nói với ta mà lại lén giải quyết?"
Trần Chiêu nhìn nàng, khuôn mặt hiện lên vẻ cô đơn. "Bởi vì nàng không tin ta. Một người là lão tướng mà nàng kính phục, vào sinh ra tử với nàng bao nhiêu năm, một người là phu quân nàng nghĩ rằng không chung thủy với nàng, ta lại không có bằng chứng để nói với nàng hắn là mật thám, nàng sẽ tin ta sao? Huống chi dù nàng có tin, nàng sẽ đi dò xét Hồ Bất Nguy, một người đa mưu túc trí như vậy chắc chắn sẽ phát hiện ra, lại càng phòng bị kỹ hơn, để hắn lộ ra sơ hở càng khó hơn vạn phần. Ta cũng không thể vạch trần hắn, nếu ta vạch trần, tướng sĩ trong quân đội sẽ không tin tưởng, vậy nên ta chỉ có thể ám chỉ cho phó tướng bên cạnh phụ thân nàng biết."
Triệu Chân nghe xong im lặng hồi lâu, đôi mắt sắc như chim ưng nhìn về phía chàng. "Trần Chiêu, trong lòng chàng có phải ta rất ngu ngốc hay không?"
Trần Chiêu lắc đầu. "Chỉ là ta không dám lấy chính mình và nàng ra để cá cược." Chàng dừng lại, nhìn nàng rồi lại nói. "Triệu Chân, nàng là nữ nhân không tim phổi, khi nàng thích một người, nàng có thể hủy hoại cả thế gian này vì người ấy, nhưng chỉ cần nàng không thích, nàng sẽ ném đi như đôi giày cũ. Đó cũng là vì nàng vừa sinh ra đã có tất cả, được cha mẹ yêu thương, được tướng sĩ tôn kính, được người khắp thiên hạ nể phục, vậy nên nàng chưa từng quan tâm ai thật lòng với nàng. Ta không giống nàng, từ nhỏ đã không có gì, chỉ có thể dựa vào chính ta, rất nhiều chuyện ta phải tự làm."

Chàng nói tựa như nàng là người bạc tình bạc nghĩa không bằng, Triệu Chân cảm thấy nực cười. "Sao chàng biết người chàng nghĩ là Triệu Chân chân chính?"
Trần Chiêu hỏi nàng. "Triệu Chân, nàng còn nhớ cậu trai ở Phổ Thiện Tự không? Nàng có từng nhớ lại lời thề của mình với cậu ấy không?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi