ĐẾ HẬU HỒI XUÂN


Đối với người đã hành quân nhiều năm như Triệu Chân, đi săn chẳng khó khăn gì, chưa bao lâu mà đã săn được một đống con mồi, trong có còn có một con hươu đực trưởng thành, trong bãi săn cũng không có con thú dữ nào, lợi hại hơn chút là hồ ly, thể hình lớn nhất là hươu, nhưng hồ lý rất ít, hiếm khi gặp được, tuy hươu to lớn nhưng lại nhẹ nhàng linh hoạt, cũng không dễ săn.
Triệu Chân cũng không định săn hồ ly, cảm thấy được rồi nên định quay về, còn có thể thêm chút thời gian cùng cháu trai nướng vài món ăn dân dã.
Đột nhiên phía sau có người gọi nàng. "Cẩn Nhi!"
Giọng nói này không thể quen thuộc hơn nữa, suy nghĩ đầu tiên của nàng là giả vờ như không nghe thấy, lập tức chạy trốn, nhưng bây giờ con trai cũng là hoàng đế, muốn không để ý tới cũng không được, nàng đành phải dừng lại, quay đầu ngựa cung kính nói. "Bệ hạ."
Trần Kình cưỡi một con ngựa lớn, mặc đồ đi săn, mang theo một cây cung vàng, nhìn oai phong nhưng vẫn có vẻ uy nghiêm của bậc đế vương, điều này cũng không có gì hấp dẫn đối với Triệu Chân cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn chầm chậm đi tới, còn thị vệ đứng phía xa không động đậy gì. "Thật là trùng hợp, hóa ra muội lại ở đây."
Triệu Chân thầm oán trách: Không có gì là trùng hợp cả, nó cho rằng nàng không biết những thị vệ phía xa kia luôn đi theo nàng hay sao? Nếu nói không phải là thị vệ của nó nàng cũng không tin.
Triệu Chân giật giật khóe miệng, cười nói. "Đúng vậy, thật trùng hợp, bãi săn lớn đến vậy mà vẫn có thể gặp được bệ hạ."
Trần Kình không nghe được giọng điệu trào phóng trong giọng của nàng, cười híp mắt. "Đúng vậy, điều này cho thấy ta và Cẩn Nhi có duyên với nhau, quanh đi quẩn lại mà luôn gặp được nhau." Dứt lời, Trần Kình xuống ngựa, dắt ngựa bước tới trước mặt nàng.

Hoàng thượng đã xuống ngựa thì sao Triệu Chân có thể cưỡi ngựa nữa, chỉ có thể xuống ngựa cùng hắn, nhưng nàng không muốn tiếp tục đề tài buồn nôn này cùng hắn, liền đánh trống lảng. "Bệ hạ đã săn được hồ ly chưa?"
Trần Kình cần gì phải tự mình đi săn, đã có người săn được con mồi để thể hiện uy nghiêm của bậc đế vương giúp hắn rồi, hắn gật đầu. "Săn được rồi, vậy nên ta muốn nhân cơ hội này nói vài lời với Cẩn Nhi. Trẫm ở trong cung, muội ở ngoài cùng, dù trẫm nhớ muội cũng không làm được gì." Ánh mắt của hắn dính lấy nàng. "Cẩn Nhi có nhớ trẫm không?"
Đương nhiên là nhớ rồi, giây phút nào cũng muốn đánh chết ngươi!
Triệu Chân quay mặt sang chỗ khác, khó mà nhìn thẳng vào ánh mắt của con trai mình. "Lòng của Cẩn Nhi như lòng của bệ hạ."
Trần Kình nghĩ là nàng xấu hổ, buông dây cương ngựa bước tới trước mặt nàng. "Cẩn Nhi, muội ngẩng đầu nhìn trẫm một chút, nhìn cho kỹ này."
Triệu Chân không muốn nhìn, nàng sợ mình nhìn vào sẽ nhịn không được tát nó một cái, nhưng thấy con trai định giơ tay chạm vào mặt mình, nàng hơi trốn tránh, ngẩng đầu nhìn về phía nó. "Bệ hạ cho ta xem gì?"
Trần Kình học thả thính cũng là vì hoàng hậu, chỉ là không có tác dụng với hoàng hậu nên bỏ phí, bây giờ mới thực hiện lại làm hắn có hơi xấu hổ, khẽ ho một tiếng. "Ngươi nhìn trẫm cho kỹ, khắc ghi dung mạo của trẫm vào trong lòng, trẫm muốn muội lúc nào cũng nhớ tới trẫm." 
Triệu Chân nghe xong suýt chút nữa thổ huyết, rốt cuộc bây giờ nàng cũng hiểu tại sao con dâu mình suốt ngày không ân ái với nó rồi, có một phu quân buồn nôn như vậy, không nói ra đã là giữ lại mặt mũi cho nó rồi.
Triệu Chân cố nén xúc động, quay lưng lại. "Bệ hạ sớm đã ở trong lòng ta rồi." Bộ dạng ngươi nước mắt lưng tròng ôm đùi của lão nương khi còn bé vẫn còn hiện rõ trước mặt đây này!
Trần Kình thấy nàng xấu hổ không nhìn mình thì có chút thất vọng, hắn muốn mẫu hậu nhìn hắn nhiều hơn, nhìn nhiều có lẽ sẽ nhớ ra được, nhưng không ngờ mẫu hậu lại dễ dàng xấu hổ như vậy, không phải trước đây khi đứng trước mặt phụ thân, người rất uy vũ hay sao? Lẽ nào là vì hắn có sức hấp dẫn hơn phụ hoàng? Ừm, nhất định là vì lý do này.
Trần Kình chìm đắm trong tự tin lại nói thêm mấy lời buồn nôn nữa, Triệu Chân siết chặt tay mới nhịn không đánh con trai, im lặng an ủi mình: Là chính mình sinh ra, chính mình sinh ra, chính mình sinh ra....
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Kình nhìn thấy hai má ửng hồng của Triệu Chân, cảm thấy đủ rồi nên nắm tay nàng, trìu mến nói. "Cẩn Nhi, không được gặp muội trẫm ăn không ngon, ngủ không yên, nhưng lại không đành lòng nhìn thấy tương lai muội bị giam cầm trong cung điện, người giống như muội nhất định phải bay lượn chín tầng mây, trẫm không đành lòng bẻ gãy cánh của muội, nên đã nghĩ ra một chủ ý rất hay, không biết muội có đồng ý hay không..."

Triệu Chân nghe xong bỗng nhiên ngẩng đầu, chớp mắt một cái "Gì cơ?" Tai nàng không bị hỏng phải không?
Trần Kình cười với nàng. "Muội cũng biết rồi đấy, trẫm đang còn để tang, không thể gióng trống khua chiêng đón muội vào cung được, nhưng trẫm lại muốn sớm chiều ở chung cùng nàng, vậy nên sẽ ngụy tạo một thân phận khác cho muội, đưa muội tiến cung, vậy thì muội có thể quang minh chính đại ở lại bên cạnh trẫm, cũng có thể có thêm thời gian ở bên thái tử, trẫm không muốn giam hãm muội, muội muốn xuất cung thì cứ xuất cung, dùng thân phận của Triệu Cẩn để đi lại bên ngoài." Hắn nhìn thấy nàng khiếp sợ, tiếp tục nói. "Muội yên tâm, trước khi chưa ban danh phận cho muội, dù muội có dùng thân phận khác ngủ lại trong cung thì trẫm cũng sẽ không vô lễ với muội, nhất định sẽ đợi tới ngày đại hôn...muội hiểu không?" Đối mặt với mẫu hậu, hắn khó mà nói nên lời.
Nàng không hiểu! Triệu Chân nhìn con trai đứng trước mặt mà nghẹn họng không nói được gì, rốt cuộc trong đầu có nó chứa cái gì? Sao nó có thể nghĩ ra ý tưởng "tuyệt vời" như vậy??
Trần Kình cũng biết hành động này của mình có chút hoang đường, thấy nàng sợ hãi, hắn dịu dàng nói. "Muội cũng không cần gấp gáp trả lời cho ta hay. Muội cứ suy nghĩ cho kỹ, trẫm chờ muội."
Đầu óc Triệu Chân có chút hỗn loạn, không biết là muốn đánh con trai hay là đánh Trần Chiêu một trận, hồi lâu sau mới nói. "Bệ hạ, xin bệ hạ cho dân nữ suy nghĩ một chút..."
Thất vọng quá đi, hắn còn tưởng mẫu hậu sẽ đồng ý ngay lập tức cơ. Dù sao hắn cũng là một người con trai chu đáo, tình cảm lại quyến rũ như vậy mà.
Trần Kình ra hiệu cho thị vệ ở xa, thị vệ ôm một cái hộp gỗ tới, dâng tới trước mặt Triệu Chân. "Cẩn Nhi, đây là quà tặng cho muội, trẫm vừa nhìn thấy nó đã biết rất hợp với muội."
Hắn ra hiệu cho thị vệ mở hộp gỗ ra, Triệu Chân lập tức kinh hoảng, lửa giận vọt lên thẳng đỉnh đầu: Đây chẳng phải là bội đao, Minh Uy Bảo Đao của nàng hay sao! Thằng nhóc chết tiệt này lại dám mang đi tặng người ta! Nó muốn chết hay sao?
Triệu Chân cắn răng nghiến lợi nói. "Bệ hạ, đao này vừa nhìn đã biết vô cùng quý, sợ rằng không hay cho lắm?"
Trần Kình thấy nàng mình chằm chằm vào Minh Uy Bảo Đao thì biết nàng vẫn còn nhớ cây đao này, hơi vui vẻ nói. "Gì mà không hay? Đao tốt xứng với giai nhân vẫn hơn để ở chỗ của ta chẳng làm được gì."
Triệu Chân hít sâu một hơi rồi thở ra, giơ tay cầm lấy bảo đao, nắm thật chặt trong tay. "Đa tạ bệ hạ đã ban thưởng, bệ hạ đã lưu lại ở đây lâu lắm rồi, phải trở về thôi."
Trần Kình thấy vẻ mặt nàng có chút không đúng, cảm thấy nàng đã nhớ lại chút gì đó, theo lời thái y nói thì quá trình nhớ lại sẽ có hơi đau đớn, cũng không vội vã, nói. "Được rồi, quay về thôi."

Triệu Chân vẫn cúi đầu nói. "Thân phận hiện tại của dân nữ không thích hợp để về cùng bệ hạ, mong bệ hạ đi trước."
Trần Kình lo lắng cho nàng, nhưng lời nàng nói cũng có lý, bây giờ hắn không muốn để mẫu hậu mang tiếng, liền gật đầu. "Được rồi, trẫm đi trước, muội đi đường cẩn thận một chút."
Triệu Chân ôm quyền nói. "Cung tiễn bệ hạ."
Trần Kình xoay người lên ngựa, trước khi đi còn không quên dặn dò. "Cẩn Nhi, tốt nhất là muội nên suy nghĩ lời hôm nay trẫm nói với muội đi, trẫm chờ tin vui từ muội." Sau đó mới rời đi.
Đợi khi mọi người đi hết, Triệu Chân thở dài rút dao ra, tung ra chiêu thức bén nhọn, trực tiếp chẻ đôi một gốc cây cổ thụ: Nàng...nàng không chịu được nữa!
Bộp bộp bộp.
Đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay, Triệu Chân nhanh chóng quay đầu nhìn lại, hóa ra là Hứa Lương cưỡi ngựa tới, không biết lúc trước trốn ở đâu, khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười giễu cợt. "Đao mà bệ hạ ban thưởng quả nhiên là đao tốt, chém sắt như chém bùn."
Đều do con trai khiến suy nghĩ của nàng rối loạn, hại nàng không để ý đến Hứa Lương tới gần, Triệu Chân nheo mắt nhìn Hứa Lương một cách nguy hiểm.
Hứa Lương xoay người xuống ngựa, bước tới trước mặt nàng, châm chọc. "Không ngờ ngươi lại có bản lĩnh lớn như vậy, trong doanh trại thì mập mờ với Trần trợ giáo, tới đây lại hẹn hò với bệ hạ, sức quyến rũ cũng lớn lắm."
Nghĩ tới chuyện hắn vừa thấy được ít nhiều gì đó, lại còn bị người khác lén lút quan sát, Triệu Chân có chút thẹn quá hóa giận, giơ đao chĩa về phía hắn. "Đừng nói nhảm."
Hứa Lương dỗi hai ngón tay ra, kẹp lấy dao của nàng, tức giận nói. "Nói nhảm? Ngươi cho rằng ta không biết đêm nào ngươi và Trần trợ giáo cũng hẹn hò sao? Mỗi lần kiểm tra hắn đều viết câu trả lời cho ngươi, ngươi dám nói ngươi và hắn không có tư tình? Ngươi và hắn không có tư tình cũng không sao, bây giờ ngươi đã leo lên tới bệ hạ rồi. Ta chưa từng thấy nữ nhân nào khôn ngoan như ngươi đâu."
Xem ra hắn đã nhắm tới nàng lâu rồi, bây giờ xuất hiện ở đây hẳn là có ý đồ.
Triệu Chân bình tĩnh lại, nói. "Ngươi muốn thế nào?"

Hứa Lương chế giễu. "Ta không muốn thế nào cả, ta chỉ muốn ngươi rời khỏi Thần Long Vệ. Mặc dù ngươi đứng trong top mười nhưng cũng là vì Trần trợ giáo đưa đáp án cho ngươi chép mà thôi, chính vì lý do như vậy nên ta vẫn luôn xếp thứ mười một, ngươi và ta đều biết, chỉ có mười người xếp đầu tiên sau này mới được giao phó những nhiệm vụ quan trọng. Dù sao bây giờ ngươi đã leo được tới bệ hạ, Thần Long Vệ cũng không còn quan trọng với ngươi nữa, phải không? Chỉ cần ngươi rời khỏi đó ta sẽ được vào top 10."
Hóa ra là vì lý do này, Hứa Lương này thật sự không thông minh, biết rõ nàng có bản lĩnh "trèo cao" lại còn dám dùng lý do này để uy hiếp nàng, nếu như nàng thật sự là một người mưu mô, nham hiểm độc ác, nàng có thể giết hắn ta ngay lập tức. Đương nhiên nàng không phải là người như vậy, quả thật đúng như lời hắn nói, nàng gian dối trong kiểm tra viết, nếu không có sự giúp đỡ của Trần Chiêu thì thứ hạng của nàng đã thấp hơn. Nhưng Triệu Chân không chịu thừa nhận sự khinh thường trong lời nói của hắn.
Triệu Chân cười giễu cợt. "Ngươi cho rằng ta thua kém ngươi?"
Hứa Lương kiêu căng gật đầu. "Ngươi tự mình hiểu rõ."
Triệu Chân cười lạnh một tiếng, giơ đao lên. "Ta không hiểu, xin chỉ giáo."
Hứa Lương hừ lạnh, rút kiếm ra. "Đợi ta thắng ngươi, ta hy vọng ngươi có thể thức thời."
Triệu Chân không nói chuyện, trực tiếp giơ đao lên chém, dù nàng chưa từng giao chiến với Hứa Lương nhưng nàng đã thấy bản lĩnh của hắn ta, vẫn phải cẩn thận một chút.
Cảnh tàn sát khốc liệt chợt xuất hiện, Hứa Lương cũng không phải là kẻ ngu ngốc, Triệu Chân dùng hết toàn lực, tốn thời gian khoảng một chén trà mới đánh hắn ngã xuống đất, mũi đao đâm vào vai của hắn, nàng lạnh lùng nói. "Ta thừa nhận ta gian lận khi kiểm tra viết. Từ nay về sau ta sẽ quang minh chính đại giành thứ hạng top 10 với ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể giữ kín chuyện hôm nay, nếu không đừng trách ta không khách sáo." Dứt lời, đao lại đâm sâu thêm vài phần. "Ta sẽ không giết ngươi đâu, chỉ phế võ công của ngươi thôi. Ngươi cũng biết rồi đấy, với người luyện võ mà nói, chuyện phế võ công còn tệ hơn cả chuyện mất mạng. Như lời ngươi nói đấy, ta là một người rất có "bản lĩnh"."
Hứa Lương che bả vai, nghiến chặt răng vì đau, hắn ta không ngờ Triệu Chân lại lợi hại như vậy, có thể nhanh chóng đánh bại được hắn. Hóa ra trước đây nàng ta đều giấu nhẹm thực lực của bản thân sao?
Sắc mặt hắn xám xịt, ngẩng đầu lên. "Là ta không bằng ngươi, bái phục. Chuyện hôm nay ta sẽ không nói một lời với ai, nhưng ta cũng khuyên ngươi một câu, ác giả ác báo, không phải đàn ông đều là kẻ ngu ngốc, ngươi cẩn thận kẻo lật thuyền."
Triệu Chân nghe vậy rút đao lại. "Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, nhưng mọi chuyện cũng không phải như ngươi nghĩ, ta cũng không tiện giải thích với ngươi, hy vọng ngươi giữ lời, đừng quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt của ta, dành nhiều thời gian hơn cho việc luyện võ đi, ngươi nhất định sẽ xếp được vào danh sách 10 người đứng đầu."
Đấu với Triệu Cẩn xong, hắn biết trước kia mình đã phạm sai lầm, hắn vẫn nghĩ rằng nàng dựa vào gia thế và nam nhân để bước vào Thần Long Vệ, nhưng không ngờ bản lĩnh nàng lại cao tới vậy, chuyện hôm nay cũng chỉ là hắn khí phách trong chốc lát, không hợp mắt với nàng. Bây giờ hắn thua tâm phục khẩu phục, đương nhiên không có nửa lời oán hận.

Hứa Lương cắn răng đứng lên. "Ta sẽ dùng bản lĩnh thật sự để thắng ngươi! Ngươi chờ đó!." Dứt lời, hắn lại lên ngựa, xoay người rời đi.
Triệu Chân lắc đầu. "Không có cửa."
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi