ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Người của Đại Lý Tự đến tiếp quản vụ án, đương nhiên phải hỏi lại tất cả chứng cứ và manh mối một lần nữa, mọi mũi nhọn bất lợi đều vẫn chĩa về phía nàng.

Cha của Hứa Lương nghe nói Triệu Chân là kẻ tình nghi lớn nhất, đôi mắt ông ta đỏ lên nhào về phía nàng. Ngươi trả mạng cho con trai ta!

Triệu Chân không né tránh, mạng sống của con trai ông ta quả thực vì nàng mà mất đi, nàng không có cách nào phản bác...

Thẩm Kiệt đứng bên cạnh nàng thấy vậy nhanh chóng kéo nàng ra phía sau, chặn người lại, nói. Hứa đại nhân! Chuyện còn chưa rõ ràng thì không được kết luận bừa, quan viên của Đại Lý Tự sẽ trả lại công bằng cho con trai ngài!

Cha Hứa Lương trong nhà có con nối dõi đơn bạc, chỉ có hai người con trai, con cả ốm yếu từ nhỏ đã nhiều bệnh tật, khó làm được chuyện lớn, hy vọng của ông ta đều đặt lên đứa con trai nhỏ, vào chuyến đi này của con trai, đương nhiên là điên tiết, quát ầm lên. Không phải nó thì là ai? Con nhóc quê mùa không biết xấu hổ! Có ngoại hình nên tư thông với nam nhân không sợ bị người ta biết! Trả lại mạng sống cho con trai ta! Tiện...

Vẻ mặt Thẩm Kiệt trở nên lạnh lùng, giơ tay đánh ông ta ngất đi, giao cho phó tướng. Hứa đại nhân không chịu đựng được nỗi đau mất con nên tâm lý không ổn định, đưa người hồi phủ chăm sóc trước đi!

Phó tướng tuân lệnh, sai người dìu Hứa đại nhân ra ngoài.

Thẩm Kiệt bảo vệ Triệu Chân là điều dễ hiểu, phó quan ở Đại Lý Tự sắp xếp chứng cứ xong xuôi, bước lên lịch sự nói. Đại tướng quân, bây giờ Triệu tiểu thư là người đáng ngờ nhất, bản qua e rằng trước hết phải mời Triệu tiểu thư tới Đại Lý Tự ở tạm một thời gian.

Bây giờ ai mà không biết vị Triệu tiểu thư này ngoài được Tề Quốc công yêu thương, còn có cả hoàng thượng và trưởng công chúa cũng đối xử với nàng rất tốt, thường xuyên triệu nàng vào cung, nếu nàng thật sự là hung thủ, để nàng tới Đại Lý Tự thẩm vấn cũng rất lễ độ rồi.

Thẩm Kiệt quay người nhìn về phía Triệu Chân, Triệu Chân tức giận nhưng không có biểu hiện phản kháng, gật đầu nói. Tiểu nữ sẽ tới Đại Lý Tự cùng đại nhân, nhất định sẽ hợp tác với đại nhân để tìm ra hung thủ.

Phó quan của Đại Lý Tự thấy vị thiên kim tiểu thư này sẵn sàng phối hợp thì thở phào nhẹ nhõm. Một tiểu thư chưa xuất giá gặp phải chuyện thế này, còn bị mời tới Đại Lý Tự để thẩm vấn, dù tương lai có thể được rửa sạch thanh danh nhưng e rằng danh tiếng đã bị hủy hoại mất rồi.

Phó quan ở Đại Lý Tự nói vài câu lịch sự với nàng, bước tới trước mặt Trần Chiêu, nói. Chuyện liên quan tới Trần trợ giáo, cũng xin mời Trần trợ giáo cùng tới Đại Lý Tự một chuyến.

Trần Chiêu cũng gật đầu hợp tác, ánh mắt sau chiếc mặt nạ dừng lại trên gương mặt Triệu Chân một lát, e rằng chuyện này phải giải quyết càng sớm càng tốt.

Mặc dù chuyện này có liên quan tới Trần Chiêu nhưng di Trần Chiêu không phải là nghi phạm nên chàng có thể về quân trướng thay y phục khác trước khi tới Đại Lý Tự, vụ án xảy ra lúc nửa đêm, người nào cũng ngủ mới được nửa giấc thì đã bị đánh thức, học giả luôn chú ý thể diện, chàng nói phải quay về tắm rửa đương nhiên không ai ngăn cản, huống hồ người của Đại Lý Tự còn phải đi điều tra hiện trường, có đủ thời gian để chàng sắp xếp.

Trần Chiều quay về quân trướng, trước tiên lấy giấy bút ra viết vài câu rồi đưa cho thuộc hạ th@n tín có cơ hội thì gửi cho Triệu Chân, sau khi Triệu Chân tới Đại Lý Tự, nhất định sẽ bị điều tra về mối quan hệ với chàng trước, hơn nữa bọn họ cũng sẽ hỏi chàng, phải sắp xếp chuyện quan trọng trước mới được.

Triệu Chân là nghi phạm chính, đương nhiên sẽ không được đãi ngộ như Trần Chiêu, chỉ vốc nước lên lau mặt, sửa sang lại y phục, lúc này nàng đang ở cùng Thẩm Kiệt, bên cạnh đều là người của Đại Lý Tự canh giữ.

Triệu Chân im lặng không nói gì, đây là lần đầu tiên Thẩm Kiệt nhìn thấy bộ dạng mặt ủ mày chau như vậy của nàng, không khỏi có chút lo lắng, ho nhẹ một tiếng thu hút sự chú ý của nàng. Cẩn Nhi, đừng lo lắng, đây không phải là do tỷ làm ra, người của Đại Lý Tự sẽ tìm ra hung thủ thật sự, trả lại sự trong sạch cho tỷ.

Triệu Chân nghe vậy nhìn về phía hắn, tròng mắt đen trắng nhìn vào gương mặt của hắn một lúc lâu, khiến trong lòng Thẩm Kiệt có chút sợ hãi, hắn tiếp tục nói. Ta sẽ phái người đi cùng tỷ tới Đại Lý Tự, nếu tỷ có chuyện gì cần nhắn nhủ tới ta thì bảo người đó truyền lại là được.

Triệu Chân nghe xong liền thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại, có vẻ hơi mệt mỏi. Tạm thời đừng để ông nội biết chuyện này, người lớn tuổi rồi, ta không muốn người phải lo lắng.

Thẩm Kiệt nhìn nàng, trong lòng càng thêm lo lắng. Được rồi, tỷ yên tâm đi.

Sau đó, Triệu Chân lại im lặng, đặc biệt im lặng, tới khi người Đại Lý Tự đưa nàng đi mà nàng cũng không nói nhiều với Thẩm Kiệt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Thẩm Kiệt đã cho người chuẩn bị xe ngựa cho nàng trước, nhìn nàng lên xe ngựa mà không nói một lời, đi theo người của Đại Lý Tự mà không quay đầu nhìn lại, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác luống cuống, tựa như nàng đi chuyến này sẽ không bao giờ quay lại nữa, Thẩm Kiệt kìm nén ý muốn giữ nàng lại, nắm chặt hai tay nhìn nàng rời đi.

Không lâu sau khi Thẩm Kiệt quay về quân trướng, có người gõ cửa, hắn bảo người đó vào, vừa nhìn thấy người tới đã lạnh lùng nói. Hai ngày, chỉ hai ngày thôi, chuyện này phải chấm dứt, quay về nói với chủ nhân của ngươi như vậy.

Người tới đồng ý, lặng lẽ rời khỏi quân doanh trong bóng tối.

Người của Đại Lý Tự đối xử ưu đãi với nàng, xe ngựa cũng không vội vã, Triệu Chân ngồi bên trong không cảm thấy xóc nảy gì, chỉ là trong lòng nàng không thể bình tĩnh được nữa. Thật ra xảy ra nhiều chuyện như vậy nàng đã phòng bị rất nhiều, nhưng không nhờ chỉ vì sơ suất chốc lát mà bị người ta lợi dụng, nàng thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc là ai lại muốn hãm hại nàng đến vậy? Nó có thể mang lại lợi ích gì?

Đột nhiên, một mảnh giấy gấp được ném vào từ khe hở cửa sổ khắc hoa, rơi xuống dưới chân nàng, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, ngoài cửa sổ không có ai ngoại trừ người của Đại Lý Tự, nàng nhặt tờ giấy lên mở ra, bên trên là nét chữ của Trần Chiêu, chỉ nói vài câu đơn giản, dặn dò nàng khi người của Đại Lý Tự hỏi quan hệ giữa hai người thì cứ giải thích theo những gì mà trước kia nàng nói với cháu trai.

Sau khi đọc xong, Triệu Chân vo mảnh giấy lại, không có chỗ nào tiêu hủy nên chỉ có thể nuốt xuống, may mà mảnh giấy này không lớn, nếu không sẽ rất phiền phức khi bị phát hiện.

Khi xe ngựa tới Đại Lý Tự, trời vẫn còn chưa sáng, Đại Lý Tự là nơi giam giữ nghi phạm nữ, không biết có phải vì thân phận của Triệu Chân hay là có ai đó đặc biệt phân phó, nàng bị đưa tới một gian viện kín mít, viện này không lớn nhưng cũng tốt hơn nhiều so với căn ngục u tối.

Sau khi Triệu Chân được sắp xếp cẩn thận, phó quan của Đại Lý Tự cũng không vội thẩm vấn nàng, mà để nàng nghỉ ngơi một chút, đợi trời sáng rồi hẵng thẩm vấn lại.

Tuy rằng loại án này không lớn tới mức trình lên thánh thượng, nhưng dù sao Thần Long Vệ cũng là do thánh thượng chỉ định, kẻ tình nghi lại là biểu muội của thánh thượng, xảy ra chuyện đương nhiên phải bẩm báo với thánh thượng một tiếng. Phó quan ở Đại Lý Tự không dám tự tiện chủ trương, suốt đêm báo cho quan của Đại Lý Tự.

Quan Đại Lý Tự thượng triều buổi sáng, sau khi tan triều liền đem chuyện này bẩm báo rõ ràng với thành thượng.

Không ngờ sau khi nghe xong, sắc mặt của Trần Kình liền thay đổi, vẻ mặt âm trầm, im lặng hồi lâu mới nói. Bảo phó quan Đại Lý Tự phụ trách vụ án này, nhất định phải tìm ra hung thủ càng sớm càng tốt. Triệu Cẩn là biểu muội của trẫm, trẫm biết con người của muội ấy thế nào, muội ấy không thể gây ra chuyện này đâu. Bây giờ muội ấy ở Đại Lý Tự, các ngươi không được đối xử nghiêm khắc với muội ấy, cứ đối xử với muội ấy như những nghi phạm bình thường.

Quan Đại Lý Tự nghe vậy có hơi sửng sốt, tân đế là người tài đức sáng suốt, trước kia có một số chuyện liên quan tới trưởng công chúa và phò mã, người đều xử lý công chính nghiêm minh, đây là lần đầu tiên người thiên vị với một người, nhưng quan Đại Lý Tự cũng không dám dòm ngó quá nhiều tới nỗi lòng bậc đế vương, cúi đầu trịnh trọng nói. Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định sẽ không đối xử nghiêm khắc với Triệu tiểu thư, nếu Triệu tiểu thư không phải hung thủ, vi thần chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho nàng!

Trần Kình phất tay cho lui, đi tới đi lui trong điện hồi lâu, Vương Trung vào sảnh bẩm báo. Bệ hạ, hoàng hậu nương nương cầu kiến.

Trần Kình ngẩng đầu nhìn về phía ngoài điện, mơ hồ có thể thấy bóng dáng Tần Như Yên đang đứng ngoài cửa điện, hắn thu tầm mắt lại rồi ngồi xuống, vẻ mặt vẫn âm trầm. Không gặp, bảo hoàng hậu quay về đi, gọi Hà Lâm tới đây cho trẫm, bảo hắn ta tới đây ngay lập tức.

Vương Trung nghe vậy có chút ngạc nhiên, trước này Hoàng thượng vẫn luôn ngóng trông Hoàng hậu nương nương có thể thường xuyên tới tìm bệ hạ nhưng lại không trông được, bây giờ lại tức giận, vội vàng triệu Hà thống lĩnh tới đây, xảy ra chuyện lớn gì sao? Đế vương đều có ám vệ của riêng mình, Hà thống lĩnh là thống lĩnh ám vệ của bệ hạ, chỉ làm việc vì bệ hạ, lệnh cho Hà thống lĩnh tới đây chắc chắn chuyện không đơn giản.

Vương Trung không dám chậm trễ, vội vàng đi ra ngoài phái người mời Hà thống lĩnh tới đây.

Sau khi Vương Trung Đi, trong miệng Trần Kình lặp đi lặp lại một cái tên. Trần Thanh Trần...Trần Thanh Trần... Hắn nhờ lại nam nhân đeo mặt nạ và thái độ cực kỳ thân mật của Trần Tự đối với hắn trước đây, trong lòng run lên, lẽ nào người đó là...phụ hoàng?

Mặc dù người Đại Lý Tự để Triệu Chân nghỉ ngơi, nhưng Triệu Chân nào còn tâm trí để đi ngủ, hễ nhắm mắt lại là trước mặt lại xuất hiện vệt máu lớn trên người Hứa Lương, mặc dù nàng giết không biết bao nhiêu người, gặp nhiều cảnh tượng thảm hơn thế này nhưng cái chết của Hứa Lương khiến nàng không yên, nàng mở to mắt đợi cho tới sáng, đợi phó quan Đại Lý Tự tới thẩm vấn nàng.

Sau khi phó quan Đại Lý Tự chính thức tiếp nhận vụ án, hắn ta thẩm vấn Trần Chiêu trước rồi mới tới Triệu Chân, câu hỏi đầu tiên là mối quan hệ giữa Triệu Chân và Trần Chiêu.

Lúc này, trong phòng chỉ có phó quan Đại Lý Tự và một nữ nhân, cũng không có một đám đông giống tam đường hội thẩm tới thẩm vấn nàng, xem như là giữ thể diện cho nàng.

Câu trả lời của Triệu Chân và Trần Chiêu không khác nhau lắm, nhìn chung là hai người từng có tình xưa, sau này vì một vài chuyện vụn vặt nên chia đôi ngả, sau này Triệu Chân được Tề Quốc công tìm về, còn Trần Chiêu không quên được tình xưa nên theo đuổi nàng, từng bên nhau nhưng bây giờ không nối lại tình xưa, chỉ là bạn bè thông thường.

Lời nói của Triệu Chân sơ lược hơn Trần Chiêu, phó quan của Đại Lý Tự cũng có thể hiểu được, dù sao nàng cũng là nữ tử, nói chuyện cá nhân của mình cho người khác nghe thì không tốt cho lắm, chuyện gì cũng nói chung chung.

Phó quan Đại Lý Tự tiếp tục hỏi. Triệu tiểu thư có biết chuyện đoản đao bị mất không? Đã mang nó tới những nơi nào?

Triệu Chân trả lời. Ta luôn để nó trong hộp đặt ở trong ngăn kéo, ngay cả khi quay về nhà cũng không mang nó theo, loại đoản đao đó ta dùng không thuận tay nên bình thường cũng không sử dụng, chỉ thỉnh thoảng lấy ra ngắm thôi, gần đây cũng không lấy ra xem nên không biết mất một con.

Đã bao lâu không lấy ra xem rồi?

Triệu Chân suy nghĩ một chút, hình như từ khi Lộ Minh và Lan Hoa gặp chuyện không may, nàng cũng không còn tâm trạng để ngắm những đồ vật đó nữa, ước chừng...

Chắc là hai mươi mấy ngày rồi.

Nữ nhân kia ghi lại từng câu một, phó quan Đại Lý Tự lại hỏi nàng. Triệu tiểu thư, từ giờ tuất đến giờ hợi tối qua cô đang ở đâu?

Ban đầu nàng muốn thừa nhận mình và Trần Chiêu bên nhau, nhưng sợ bên phía Trần Chiêu không nhận nên vẫn khai giống như trước, luyện võ một mình, không ai làm chứng.

Phó quan Đại Lý Tự hỏi nàng thêm vài câu, nàng trả lời từng câu một cách cẩn thận, chắc chắn không lộ sơ hở.

Phó quan Đại Lý Tự đứng dậy nói. Triệu tiểu thư yên tâm, chỉ cần Triệu tiểu thư trong sạch thì chúng ta sẽ điều tra rõ ràng chân tướng, trả lại sự trong sạch cho Triệu tiểu thư.

Triệu Chân bình tĩnh gật đầu. Đa tạ đại nhân.

Trong cung.

Đã sau giờ ngọ nhưng bệ hạ vẫn ở một mình trong điện, không ra ngoài, ngay cả bữa trưa cũng ăn uống đơn giản, tựa như có nỗi tâm sự. Vương Trung không dám hỏi, hơi do dự tiến lên bẩm báo. Bệ hạ, Minh Hạ Hầu thế tử tới đây yết kiến, tựa hồ có chuyện gấp. Nếu Minh Hạ Hầu thế tử thoạt nhìn không có bộ dạng gấp gáp, ông cũng không dám quấy rầy bệ hạ vào lúc này.

Trần Kình nghe vậy ngẩng đầu, sắc mặt hơi thay đổi: Doãn Hành?

Hắn nói. Nó có đưa ai tới đây không?

Vương Trung không biết tại sao bệ hạ lại hỏi như vậy, nhưng quả thật thế tử có dẫn theo người, bởi vì người đó đeo mặt nạ nên Vương Trung còn hỏi thêm một câu, thế tử nói rằng đó là thuộc hạ của người.

Bẩm có, là thuộc hạ bên cạnh thế tử.

Trần Kình đột nhiên đứng dậy. Gọi thế tử vào!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi