106. Thanh Điểu ân cần đến hỏi thăm.
Không say không vui suốt một đêm, hương rượu nhuốm đầy bầu trời mấy ngày không thấy tiêu tan.
Đám dân tráng không có tư cách đi vào quân doanh chỉ ngửi mùi rượu thôi cũng có thể ăn thêm được 2 bát cơm.
"Chỉ cần Võ thiếu phu nhân đến là nhất định có chuyện tốt."
"Ta hy vọng cũng có thể biểu hiện bản thân trước mặt Võ thiếu phu nhân."
"Ta nhất định sẽ tập luyện thật tốt, đến lúc đó ngoại trừ mặc binh phục ra thì không biết có thể xin Võ thiếu phu nhân khen thưởng thứ khác hay không?"
"Ngươi muốn gì? Muốn tức phụ à?"
Có người ghen ghét, có người bất mãn nhưng không hề có oán giận, mà càng có nhiều người khát khao nhìn về phía quân doanh xa xa.
Võ Nha Nhi ngồi trong đám người, không nói lời nào nhưng thỉnh thoảng cũng mỉm cười cho nên nhìn qua không quá đột ngột.
Diễn võ là để cho Chúc Thông từ Hoài Nam đạo tới xem, người ưu tú cũng là Chúc Thông chọn, người nâng chén cùng vui vẻ với mọi người cũng là Chúc Thông nhưng người được dân tráng nhắc tới nhiều nhất đó là Võ thiếu phu nhân.
Ở cái quân doanh này, chủ nhân chân chính là Võ thiếu phu nhân.
"Ngươi ăn nhanh như vậy à?" Lão Hàn đi tới bịch một cái thả người ngồi xuống bên cạnh hắn. Hai tay người này còn đang cầm một khúc xương lớn, vừa nói chuyện vừa dùng sức gặm, ra sức chiến đầu với một chút thịt vụn còn sót lại dính bên trên.
"Hôm nay ta cướp được khúc xương lớn nhất." Vì điều này mà hắn còn đắc ý dào dạt lại còn cảm thán. "Võ thiếu phu nhân thật tốt."
Võ Nha Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ta để ngươi đói bao giờ chưa?"
Tuy rằng bọn họ ăn uống không được cho là tinh xảo và quý giá nhưng rượu thịt không thiếu, lại càng chưa bao giờ đói bụng.
Nhưng người khác trong nhóm tới gần nghe vậy thì phì cười, nhỏ giọng nói: "Hóa ra Lão Hàn lại thích gặm xương như vậy, về sau xương cốt trong nhà không phải lãng phí bỏ đi rồi."
Lão Hàn gặm được chút thịt vụn, cẩn thận nhai nhai, khuôn mặt cũng treo sự vui sướng và thỏa mãn: "Lúc ta vừa mới tham gia quân ngũ, ngày nào cũng đói bụng, khi đó ngoài đất hoang thấy được chó sói mắt ta còn sáng hơn so với mắt nó nữa."
Những người khác im lặng nghĩ về thời điểm mình vừa mới tham gia quân ngũ, ngày tháng ấy quả thực rất cực khổ.
Mà giờ khi một lần nữa được làm tân binh lại có thể mỗi ngày ăn cơm no, ngẫu nhiên còn có thể ăn thịt gặm xương uống rượu, thật mà nằm mơ cũng nở nụ cười.
Lại nhìn đám dân tráng vui vẻ bên cạnh, sau khi bọn họ gia nhập thì mỗi ngày đều có rất nhiều người mới vui vui vẻ vẻ tự nguyện đi vào cái l.ồng sắt này.
"Luyện binh như thế này không được rồi, đám binh này chỉ vì ăn thịt mà tới." Một người đàn ông nhíu mày lắc đầu: "Đây không phải thủ đoạn cao minh."
Võ Nha Nhi nói: "Đây là thủ đoạn rất cao minh, bởi vì những người này vốn không phải đến vì tham gia quân ngũ."
Nói ra miệng là vì diệt phỉ vì bảo vệ người nhà, nhưng có bao nhiêu người thật sự coi trọng việc này, thật sự làm việc này. Trong lòng bọn họ chỉ trông cậy vào quan phủ mà thôi.
Mọi người chỉ nhất thời khí phách mới tham gia, làm thế nào để khí phách ấy không tan đi?
Vì tham gia quân ngũ, họ biết là phải chịu khổ nhưng cũng nhận nhịn chịu khổ, không phải vì khí phách mà họ có một tín niệm rằng ở đây có thể được ăn cơm no, được ăn thịt. Một người ăn no, một người ăn thịt thì cả nhà được ăn no, cả nhà được ăn thịt, dù khổ dù mệt cũng có thể căn răng nhẫn nhịn.
"Nếu không phải vì ăn no thì những thợ hồ, tiều phu, nông dân, tiểu nhị này nào chịu được vất vả như vậy, nhất định đã sớm chạy trối chết rồi." Võ Nha Nhi nói, mấy ngày nay hắn huấn luyện tân đinh, thường thường còn phải dùng đến gậy gộc, một gậy đánh xuống, cánh tay, cẳng chân sao chỗ nào không sưng đỏ chứ, nhưng toàn bộ những tân đinh này lại có thể nhẫn nhịn được.
Những người khác cũng suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy có đạo lý nhưng lại có chỗ không đúng lắm.
Có người không phục nói: "Thủ đoạn này... chẳng lẽ có thể nuôi nhiều người ăn thịt uống rượu như vậy cả đời hay sao?"
Có núi vàng, núi bạc cũng không thể đúng không? Hiện tại ăn thịt uống rượu là vui vẻ một khi thiếu thịt thiếu rượu chỉ sợ những người này trở mặt không nhận người. Bạn nhậu không thể tin tưởng, dựa vào rượu thịt cũng không giữ được người.
Võ Nha Nhi nói: "Có lẽ không phải cả đời, chỉ là muốn chờ đến lúc bọn họ không phải vì cơm no rượu say."
Đó là lúc nào? Đám đàn ông ngẩn ra.
"Đây là căn nguyên khiến huyện Đậu cổ quái." Võ Nha Nhi nói: "Hoặc là nói Hoài Nam đạo cổ quái."
Đám dân tráng này do gia tướng của Võ thiếu phu nhân huấn luyện, nhưng nếu thật sự là Võ thiếu phu nhân thì từ đâu ra nhiều gia tướng hộ vệ như vậy, vừa diệt phỉ còn huấn luyện dân tráng, còn vô thanh vô tức nắm toàn bộ huyện Đậu trong tay.
Đây là dùng danh nghĩa huấn luyện để khuếch đại binh lực, mà lý do huấn luyện đó là diệt phỉ.
"Sơn tặc gây rối ở huyện Đậu này cũng có cổ quái."
Vấn đề này hắn từng nghĩ tới, đến hiện tại đã có thể khẳng định điều này.
Cuối cùng, Lão Hàn cũng chiến đấu xong với chút thịt vụn dính trên khúc xương: "Rốt cuộc cổ quái như thế nào chỉ cần gặp lão phu nhân và vị Võ thiếu phu nhân kia là sẽ biết."
Bọn họ không phải tới thật sự làm tân binh, dân tráng doanh này không có khả năng vây khốn bọn họ.
Võ Nha Nhi nói: "Ta đi huyện nha xem sao."
Thật ra hắn không để ý huyện Đậu và Hoài Nam đạo cổ quái như thế nào, hắn chỉ cần biết mẫu thân của mình như thế nào, ở chỗ này quan sát đã lâu, thân phận đi vào huyện Đậu cũng ổn. Nếu ở quân doanh không có cơ hội để gặp vị kia thì hắn trực tiếp đi tới huyện nha là được.
Võ thiếu phu nhân rất ít gặp khách, ngoại trừ ngẫu nhiên ra ngoài quan sát dân chúng cùng với tới quân doanh rải chút tiền mua vui ra thì hầu hết đều yên lặng ở trong hậu trạch của huyện nha. Càng chưa từng can thiệp vào sự vụ của quan phủ, nhưng nàng lại bao toàn bộ những chi phí ăn uống trong huyện nha.
Chủ bộ ngồi trong nha môn ấm áp như mùa xuân, nhìn ấm trà vừa mới được nấu đang rót vào ly, hương khí bay ra bốn phía, sau khi hít một hơi thật sâu mới bưng lên nói: "Lại thay đổi trà mới à."
Tiểu lại châm trà lên tiếng: "Gần đây có không ít trà thương chạy tới bán trà, thiếu phu nhân không biết loại nào uống ngon cho nên đã mua hết, sau đó lại chọn loại nào uống ngon."
Chính tiểu lại cũng rót cho mình một ly, nâng lên nhấp một ngụm, biểu tình hưởng thụ nhưng lại nghiêm túc suy nghĩ.
"Ta cảm thấy loại này không tồi, hiện tại loại trà quế mi ở phòng pha trà được dùng nhiều nhất, cho nên ta mới thử loại này."
Chủ bộ trừng mắt: "Số trà này để ở phòng pha trà tùy tiện lấy à?"
"Đúng vậy, có loại được dùng nhiều, có loại không người hỏi thăm, thật ra bởi vì hương vị hơi kỳ lạ chứ vẫn là trà ngon." Tiểu lại nói.
Chủ bộ nhìn tiểu lại, biểu tình trên mặt người kia tựa như đang nói chuyện vụn vặt, chuyện này đã quá quen thuốc không có gì đáng nói.
Ông vừa buồn cười vừa tức giận nói: "Thế mà còn học được kén ăn hay sao, bọn họ đã quên không lâu trước kia ngay cả ngụm nước ấm cũng không uống được à?"
Ngày tháng trước kia như thế nào, hiện giờ hắn đã không còn nhớ rõ nữa, tiểu lại nghĩ nghĩ, vỗ đầu: "Đại nhân, Chúc đại nhân là thượng quan, chúng ta nên chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi đi, chuẩn bị ở huyện nha hay là ra ngoài tửu lầu? Gần đây có một tửu lầu mới mở, nghe nói là từ kinh thành đến, tổ tiên từng ở ngự thiện phòng."
Vốn dĩ tửu lầu trong huyện Đậu chỉ có vài cái, hai bàn tay còn đếm không hết. Trong đó, một nửa chỉ là treo cờ bày rượu bán quán ăn thôi, kinh doanh buôn bán nửa sống nửa chết. Vậy mà hiện tại lại có nhà mở thêm, còn là người kinh thành tới mở.
Không biết nên nói người kinh thành kia mắt bị mù hay là nói huyện Đậu bọn họ thoát thai hoán cốt nữa.
Chủ bộ nghĩ: "Đồ ăn của tửu lầu mới mở như thế nào?"
Tiểu lại cười: "Món cá hấp trân châu mà đại nhân ăn liền 3 ngày là do đầu bếp của nhà này làm đấy."
Chủ bộ kinh ngạc, món ăn kia rất ngon, ông không nhịn được ăn liên tục 3 ngày liền, lúc ấy còn tưởng là do đầu bếp của Võ thiếu phu nhân làm, thế mà lại do đầu bếp của tửu lầu chủ động đưa tới huyện nha.
Khi Vương Tri làm huyện lệnh cũng thu được hiếu kính từ thương hộ, nhưng chưa từng hào phóng như vậy.
"Đó là muốn mời thiếu phu nhân nếm thử đồ ăn rồi bình phẩm, thiếu phu nhân nói, khẩu vị của một người thì không có nghĩa gì, cho nên bảo đưa đến phòng bếp của huyện nha." Tiểu lại cười nói: "Đây là việc nhỏ cho nên không kinh động tới đại nhân, mọi người cũng ăn mà."
Đúng vậy, chi phí ăn uống chỉ là việc nhỏ, chủ bộ liếc nhìn xung quanh gian phòng này, nước trà mới mẻ thơm nức, bàn ghế cũ không hề thay đổi nhưng bên trên lại trải đệm ngồi mềm mại, cửa sổ giấy lọt gió đã được đổi mới, chậu than đầy ắp thiếu đốt ngày đêm, những thứ này đều là việc nhỏ nhưng lại khiến người ta cảm thấy như đã thay đổi toàn bộ.
Nữ tử cẩn thận mà.
Đương nhiên điều mấu chốt nhất ở đây đó là có tiền.
Không, Vương Tri cũng có rất nhiều tiền, nhưng chưa từng thấy hắn bỏ ra tiêu pha cho bọn họ.
Võ thiếu phu nhân này thật là lương thiện, còn hào phóng như thần tiên, trách không được dân chúng bên ngoài thấy nàng là vỗ tay hoan hô. Ngẫu nhiên ông nhớ tới những việc như uống được một ngụm trà nóng, ăn được món ăn ngon, nằm trên chiếc giường trực ban mềm mại như mây cũng muốn vỗ tay hoan hô đấy.
"Sợ rằng muốn mở tiệc chiêu đãi đám người Chúc đại nhân không được rồi, có khả năng bọn họ không có thời gian đâu." Một tiểu lại nâng chồng công văn đi vào: "Nguyên gia đã mời Chúc đại nhân chỉ điểm huấn luyện cho dân tráng ở quân doanh rồi. Chúc đại nhân còn dẫn theo mọi người đi tuần tra, quang cảnh kia thật là, mỗi nơi họ đi qua, dân chúng cơ hồ như đều ném trái cây và thức ăn để cảm tạ."
Võ tướng nên để võ tướng sắp xếp chiêu đãi thì thích hợp hơn, chủ bộ thả lỏng tựa lưng vào ghế, ở đây bên trong lẫn bên ngoài đều không cần ông phải nhọc lòng nữa. Ngoại trừ lúc đầu khi Vương Tri bị giết ông lo lắng đến sứt đầu mẻ trán ra thì không hề có chuyện gì xảy ra cả, ngày tháng trôi qua càng thêm thư thái.
"Đây là công vụ mới đưa tới à?" Ông chỉ vào công văn trong tay Tiểu lại hỏi.
Người kia thưa dạ, chủ bộ ngồi thẳng dậy, bắt đầu chuyên chú xử lý công vụ. Kho lúa đã đầy, tố tụng đánh nhau ẩu đả hầu như không có, ông chỉ cần ứng đối với thượng quan, mà những điều thượng quan quan tâm cũng đơn giản, chỉ là huyện Đậu yên bình như thế nào, tiến độ diệt phỉ ra sao.
Trong huyện hết thảy yên bình, lại có Chúc Thông đại nhân vừa tới quân doanh, dân tâm nhất trí diệt phỉ, sơn tặc cơ hồ tuyệt tích trong cảnh nội, xin các đại nhân trong Đạo phủ yên tâm.
Bút pháp thần kỳ của Chủ bộ tuôn ra như suối phun, trên bàn mùi trà hương nồng đậm, ngoài cửa có tiểu lại tay chân nhẹ nhàng qua lại, nhỏ giọng dặn dò phòng bếp chuẩn bị món cá hấp trân châu cho trưa nay, trời đông giá rét lại tường hòa yên vui, cho đến khi tiếng bước chân dồn dập bình bịch vang lên.
"Người của An đại đô đốc Chiết Tây tới, họ muốn gặp đại nhân." Một tiểu lại chạy vào, trong tay run rẩy nắm chặt một tấm danh thiếp.
Đây là tấm danh thiếp có danh hào lớn nhất mà hắn từng tiếp nhận.
Bàn tay nắm bút của Chủ bộ cũng run lên, giọt mực loang lổ nhỏ xuống quyển công văn.
An Đức Trung - An đại đô đốc của Chiết Tây vì sao lại phái người tới huyện Đậu? Đến người của Quan sát sử đại nhân của Hoài Nam còn chưa từng tới đây đâu!
- --------------------------------