115. Tràng luận võ của Hướng Cù Nhiêm.
Tuy rằng giọng điệu ấy thật sự khiến người chỉ muốn lập tức xông lên đánh cùng hắn một trận, nhưng có thể đánh ngã kẻ này trước mặt Võ thiếu phu nhân thì càng hấp dẫn hơn, mọi người đều chờ đợi ngày này.
Tin tức vừa truyền ra thì càng nhiều người ùa tới, chẳng sợ không phải đệ thư khiêu chiến với Hướng Cù Nhiêm thì cũng muốn chuẩn bị đi xem trực tiếp người kia bị đánh ngã.
Sân luận võ nằm ở khoảng đất hoang cách quân doanh không xa bởi vì nơi thương nhân và dân chúng tụ tập không cho phép xảy ra ẩu đả.
Nơi gần quân doanh không cho phép sửa chữa phòng ốc mà đám thương nhân cũng không được phép lui tới nơi này. Lúc này, nơi này mới được sửa sang qua loa một chút, dọn dẹp bớt cỏ hoang, mặt đất gập ghềnh cũng được trải thảm đơn giản, ngồi dưới mặt đất liếc mắt nhìn quanh cảm giác bốn phía đều là đất bằng, có thể xếp hàng, có thể phi ngựa, có thể bày trận. Lý Minh Lâu hơi hơi mỉm cười.
"Tốt rồi." Nàng thu tầm mắt lại nhìn về phía người kia, thanh âm kèm chút khó hiểu: "Nhưng mà nhiều người tới như vậy, một mình công tử đánh lại chẳng phải có hại hay sao?"
Lý Minh Lâu khóa mình trong chiếc áo dày nặng, khuôn mặt cũng giấu trong chiếc áo choàng lớn, còn có một người đàn ông một tấc cũng không rời đang nâng chiếc dù đen tạo một khoảng bóng râm rũ xuống, không có người nào biết nàng trông như thế nào, với bề ngoài như vậy người ta luôn cảm thấy đây là một lão thái bà tang thương.
Nhưng thanh âm lại biểu lộ tuổi của nàng, là một tiểu cô nương còn rất trẻ.
Tiểu cô nương đang biểu đạt sự quan tâm của mình, Hướng Cù Nhiêm cười vang, cúi người nói: "Thiếu phu nhân, tỷ thí không phải là một đám người đánh nhau, Hướng Cù Nhiêm ta nếu đã tài thiên tuyệt thế thì sẽ có vô số bản lĩnh, ta có thể so đao thương kiếm kích với họ, so cưỡi ngựa bắn tên, so cử tạ mạnh mẽ."
Hắn đứng dậy giơ bảo đao lên.
"Những hạng mục tỷ thí này, nào có người có thể thắng được ta."
Khoảng đất trống này không quá lớn, lại có quá nhiều người, ngoại trừ những người tới tỷ thí thì rất nhiều dân chúng trong huyện cũng tới đây. Nơi này đang tụ chúng đánh nhau đấy, bình thường đâu có cơ hội để nhìn đâu.
Tuy rằng nhiều người nhưng lại không hề ồn ào hỗn loạn, mọi người đều đang quan sát Võ thiếu phu nhân, dựng thẳng lỗ tai lên nghe nàng và Hướng Cù Nhiên nói chuyện. Khi nghe thấy Hướng Cù Nhiên hô hào như vậy, tức khắc mọi người đánh trống reo hò, có tiếng chửi bậy, có tiếng binh khí gõ vang lấn áp tiếng chửi kia. Yên ắng lúc trước đã bị xua đi, không khí chuẩn bị chiến đấu cũng được xốc lên.
Hướng Cù Nhiêm không thèm để bụng, hắn cởi chiếc áo ngoài hoa lệ của mình ra, lộ ra phần thân trên trầ/n trụi, với bả vai rộng lớn, cơ bắp rắn chắc màu đồng cổ phát ra thứ ánh sáng lập lòe dưới ánh chiều tà, có tiếng cười vang xấu hổ của đám nữ tử.
Hướng Cù Nhiêm nhảy vào khoảng đất bằng phía trước, có một gã tùy tùng mà chính hắn cũng không nhận rõ là ai, nâng một chiếc cung lớn tới, hắn nhẹ nhàng bắt lấy nâng trước người: "Ai dám so bắn tên với ta!"
Bịch bịch bịch, bốn phía có mười mấy người nhảy vào, với tuổi tác, dáng người khác nhau, có người mặc quần áo hoa lệ, có người lại lam lũ. Bọn họ cũng học theo Hướng Cú Nhiêm cởi áo trên ra.
Những người này đều là du hiệp, mặc kệ tướng mạo ra sao thì dáng của người luyện võ luôn rất cân xứng, tiếng hô từ bốn phía cao vút, dù màn đêm chưa kịp kéo xuống nhưng những cây đuốc đã được đốt lên chiếu sáng khắp nơi.
Sớm có thương nhân sắp xếp hết thảy, mười mấy bia ngắm được dựng lên, có người còn mời vị tàn binh bị thương trong quân doanh làm trọng tài. Mỗi người được phát 10 mũi tên, Hướng Cù Nhiêm đầu tàu gương mẫu bắn chúng về bia ngắm, nhưng người khác cùng dần làm theo.
Bọn họ đứng bắn, nắm bắn, cưỡi ngựa ngắm bắn, che mắt bắn, lật người bắn. Từng người từng người biểu diễn ra bản lĩnh của mình, mặc kệ là động tác gì, Hướng Cù Nhiêm đều sẽ làm theo khiến cho khoảng đất trống này vang lên từng hồi ầm ĩ.
Người của nửa cái huyện Đậu tính cả thành mới cũng như tụ tập hết ở nơi này.
Quân doanh và dân tráng doanh cũng nghe được náo nhiệt chạy tới đây, chuyện của Hướng Cù Nhiêm ai ai cũng biết.
"Rất nhiều người không tới quân doanh."
"Ở quân doanh vừa phải chịu khổ lại không được Võ thiếu phu nhân đích thân tặng trân bảo."
Hướng về trân bảo là bản năng của mỗi người, đám dân tráng đứng sau rào chắn nghị luận, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chất vấn cùng với âm thanh thản nhiên thừa nhận mình không có bản lĩnh.
"Có thể nhận rõ được bản lĩnh của mình không bằng người cũng là bản lĩnh rồi."
Đội trưởng thợ hồ cùng với một đám quan quân cũng đứng phía sau xem náo nhiệt, bọn họ không hề trách cứ mọi người.
"Nhưng mà không phải chúng ta không bằng bọn họ."
Lời này hấp dẫn lực chú ý của mọi người: "Vì sao vậy? Đúng là chúng ta không thể bằng được, khi đánh nhau nhất định chúng ta không thể so được."
Đội trưởng thợ hồ nói: "Một mình chúng ta không thể đánh lại bất cứ ai trong bọn họ, nhưng 40 người, 100 người thì có thể. Đây là lời Võ thiếu phu nhân từng hỏi, và Hướng Cù Nhiêm cũng thừa nhận."
Sự việc của Hướng Cù Nhiêm đã truyền khắp, hắn làm sao để gặp Võ thiếu phu nhân, từng câu từng chữ đối thoại giữa hai người cũng được truyền ra, đám dân tráng ai ai cũng biết.
"Đây là lấy ít thắng nhiều, không được tính là vinh quang." Có người hô lên.
"Khi đối chiến ở chiến trường người sống ta chết thì điều chúng ta muốn đó là dành thắng lợi, chẳng lẽ ngươi một mình gặp sơn tặc còn định phân bua công bằng với chúng hay sao?" Một đội trưởng khác lập tức hô lên.
Vậy cũng đúng, đám dân tráng gật đầu nhỏ giọng nghị luận, giữa sống chết thì ai còn lý luận điều này nữa.
"Còn nữa, ta cho rằng chúng ta lợi hại hơn bọn họ." Lại một đội trưởng bước ra nói.
Này? Này có ý gì gì? Mọi người đưa mắt nhìn qua.
"Bọn họ là vì vinh quang của bản thân họ, mà chúng ta là vì dân chúng của huyện Đậu." Vị đội trưởng kia ưỡn ngực, ngửa đầu lớn tiếng nói: "Chúng ta không phải vì vàng bạc, trân bảo, Võ thiếu phu nhân khen ngợi chúng ta huấn luyện vất vả là vì để bảo hộ dân chúng huyện Đậu. Chúng ta nguyện ý dâng lên không chỉ là công phu của mình mà là tính mạng của bản thân, trên đời này còn có cái gì lợi hại hơn việc liều mình vì người khác chứ?"
"Không có!" Đám người không nhịn được hô lớn, cả người tê dại, hai mắt đăm đăm.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới, hóa ra mình lại lợi hại như vậy, hóa ra mình có thể làm được nhiều việc như vậy. Còn về phần vì ăn cháo, ăn thịt, uống rượu mà luyến tiếc rời đi đã bị xem nhẹ.
Các đội trưởng xua xua tay: "Bọn họ có bản lĩnh của bọn họ, chúng ta có vinh quang của chúng ta, mọi người tiếp tục xem náo nhiệt đi."
Đám dân tráng vui mừng tiếp tục xem náo nhiệt mà trước kia chỉ nghe qua lời kể, cảm xúc lúc này nhẹ nhàng hơn nhiều, còn có người dựa theo suy đoán của mình bàn luận về tiếp theo sẽ là hạng mục gì, thắng bại ra sao.
Các đội trưởng đã hoàn thành nhiệm vụ lặng lẽ thối lui.
Khi đội trưởng thợ hồ đi tới gần mấy doanh trướng thì thấy vài bóng người. Hắn lập tức nhận ra đó là mấy gia hỏa lần trước trộm ăn vụng thịt chuột. Nhưng mà lúc này bọn họ không dám làm điều đó nữa mà đang xếp hàng đi đều. Vì phải dưỡng thương cho nên mấy ngày nay ít được tập luyện, đi không đều sẽ bị phạt, bị đánh, bị tụt hạng. Ở dân tráng doanh này càng xếp cuối thì thật sự chỉ có thể ăn ngày ba bữa cháo trắng thôi.
Không biết từ khi nào, một ngày ba bữa cháo để chắc bụng đã không còn thỏa mãn mọi người nữa. Khi bụng đã no thì sẽ mong muốn những thứ khác, ví dụ như được mặc binh phục, ví dụ như được lên giáp trường được đeo eo bài, dưới tay có một đám thủ hạ chạy qua chạy lại, ví dụ như muốn làm lữ soái đi theo Chúc đại tướng quân của Hoài Nam đạo đi tuần tra ngoài thành, khiến cho dân chúng ven đường sôi nổi hò reo.
Thân ảnh của mấy người kia tuy rằng khập khiễng nhưng dáng đi lại cực nghiêm túc. Thợ hồ nghĩ ngợi một chút rồi tránh đi chứ không quấy rầy. Hắn không hề ghen ghét hiền tài, mấy người này tuy rằng thô lỗ nhưng hắn có thể nhìn ra được bọn họ thật sự có bản lĩnh, chỉ cần được huấn luyện tốt sẽ có thể thăng tiến, được lên làm giáp trường. Đặc biệt là người đàn ông đã được làm giáp trưởng tên Đại Hắc kia, hắn nghĩ người này có thể được lên cả lữ soái.
Ở khoảng đất trống, lửa trại và đèn đuốc chiếu rọi tựa như ban ngày, 5 người đàn ông cơ hồ trần tru/ồng đang hung ác lao vào triền đấu. Chợt cả 5 người này ngã ra sau, Hướng Cù Nhiêm bị bọn họ bao vây giờ trên hông chỉ còn lại một mảnh bố, cơ bắp hắn run lên, đứng thẳng dậy phát ra tiếng gào rú như hổ gầm.
Tiếng gào thét từ bốn vang lên lớn hơn, có vô số ti hoa khăn lụa vứt vào sàn đấu, đây cũng là những thứ được thương nhân chuẩn bị từ trước.
Hướng Cù Nhiêm giơ tay đón lấy đám ti hoa khăn lụa kia rồi đi một vòng quanh 5 người vừa bị đánh bại, sau đó bước đến nơi Lý Minh Lâu đang ngồi.
Nàng cầm chén rượu vươn tay đưa tới, Hướng Cù Nhiêm quỳ gối trước người nàng, nâng tay lên tiếp nhận rồi giơ cao tưới lên đầu mình.
Tiếng hoan hô trào lên.
Lão Hồ nhìn mà nuốt nước miếng, vỗ vào người Võ Nha Nhi: "Đại Hắc, này thật xa hoa dâm dật."
Võ Nha Nhi ở trong đám người nâng đầu nhìn lên.
- --------------------------------