ĐỆ NHẤT HẦU

118. Có nặng, có nhẹ.

Tiếng pháo trúc vang lên trong phủ Thái Nguyên, phố xá phồn hoa cùng cờ màu giăng đầy đường phố, mười chiếc xe ngựa nặng nề kẽo kẹt, kẽo kẹt nghiền áp mặt đường đi vào trước cửa lớn của Lý trạch.

Lý Phụng Cảnh mặc áo da cừu đừng dưới hành lang nhìn đồ đạc trên xe ngựa vừa mới được kéo ra nỉ bố.

"Tứ lão gia, đây là đồ Đại đô đốc tặng cho Đại tiểu thư và Đại cô gia." Quản sự áp giải hàng hóa xoa xoa gió sương đọng trên khuôn mặt, sau đó dâng lên một chồng sổ sách, rồi lại lấy ra một quyển: "Còn đây là Đại đô đốc tặng Tứ lão gia."

Lý Phụng Cảnh cười rụt rè: "Đứa nhỏ này, với ta còn khách khí gì nữa."

Quản sự cười cung kính: "Tứ lão gia ở đây phải chăm sóc Đại tiểu thư, thật vất vả."

Lý Phụng Cảnh lại không tỏ ra khách sáo, hiện tại hắn không còn là Tứ lão gia nhìn thấy chút đồ vật là kinh sợ nữa. Hắn gật đầu nhận lấy, vẫy gọi người hầu đang chờ trong viện:

"Sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi đi."

Hạ nhân trong sân đồng thanh kêu lên, rồi vây, quanh nhóm người Kiếm Nam đạo mời đi xuống.

Lý Phụng Cảnh đặt một quyển sổ dày và một quyển sổ mỏng lên bàn. Gian phòng quá nóng nực phải mở một cánh cửa sổ ra để thoáng khí, như vậy có thể nhìn thấy đồ đạc trên xe ngựa đang được dỡ xuống sân.

Tùy tùng theo đến từ nhà lớn rót một ly trà thơm, Khương quản sự duỗi tay nhận lấy.

"Tứ lão gia, ngài có cần tự mình kiểm đếm hay không." Khương quản sự dâng trà lên cho Lý Phụng Cảnh, hỏi.

Bởi vì có bí mật chung, cả đoạn đường đưa gả này Khương quản sự đã trở thành người tin cậy của Tứ lão gia.

Lý Phụng Cảnh lắc đầu: "Không cần thiết." Tầm mắt hắn dán vào sổ sách trên bàn, nhìn vào quyển sổ thật dày kia.

"Vậy, hiện tại có nên đưa sang cho Đại tiểu thư và Đại cô gia hay không?" Khương quản sự hỏi.

Ngón tay Lý Phụng Cảnh nhẹ nhàng vân vê 1-2 trang giấy, rồi 3-4 trang... Ngón tay dừng lại, buông 2 trang giấy xuống. Lưỡng lự một hồi cuối cùng cũng quyết định, xoạch một cái mở rộng quyển sổ sách ra, chỉ vào một phần: "Mang những thứ này cho Đại tiểu thư và Đại cô gia đi." Rồi lại chỉ vào nửa còn lại: "Chỗ này trước giữa lại đây, ta bảo quản thay Đại tiểu thư."

Vị ở Hạng gia kia không phải đại tiểu thư thật, vì vậy đồ vật của đại tiểu thư nên bảo quản tại đây mới hợp tình hợp lý, dẫu sao nơi này cũng là gia trạch của Lý thị Kiếm Nam đạo.

Nghe hắn nói vậy, Khương quản sự tới từ Kiếm Nam đạo cũng không hề phản đối: "Dạ, để nô tài đi đưa cho đại tiểu thư."

Trong viện lại náo nhiệt một phen, Khương quản sự mang theo 2 chiếc xe ngựa rời đi.

Tùy tùng duỗi tay: "Tứ lão gia, tiểu nhân mang đồ vật của chúng ta nhập kho."

Lý Phụng Cảnh rụt rè gật đầu, tùy tùng hoan thiên hỉ địa cầm lấy hết số sổ sách trên bàn. Hiện tại, tuy rằng hắn không có quyền lực lớn như đại quản gia trong nhà lớn nhưng tiền bạc qua tay hắn lại nhiều hơn đại quản gia rất nhiều.

"Tứ lão gia, hàng tết đã đưa về Kiếm Nam đạo và phủ Giang Lăng, mà sắp tới 15 những món đồ thú vị có nên chọn một chút về cho Đại đô đốc và lão phu nhân hay không ạ?" Hắn lại đề nghị.

Lý Phụng Cảnh không thèm để ý chỉ ừ một tiếng: "Ngươi đi chọn đi, ta không rảnh để xem mấy thứ thượng vàng hạ cám đó."

Lý Tứ lão gia tự phụ, không phải thứ gì cũng có thể vào mắt.

Tùy tùng hô "dạ" một tiếng vang dội, chợt ngoài cửa lại có tùy tùng cầm mấy tấm thiệp bẩm báo: "Tứ lão gia, có Uông gia của phủ Thái Nguyên, đại chưởng quầy của Hưng Thịnh Hành, và Hoàng Tồn Hoàng đại nhân ở phủ nha mời ngài đi thưởng mai."

Lý Phụng Cảnh lười nhác liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mai phải có tuyết thì mới có hứng thú ngắm, hiện tại có cái gì để ngắm chứ, bảo với bọn họ chờ tuyết rơi ta lại mở tiệc mời bọn họ."

Sân viện của Lý Phụng Cảnh người ra người vào rất náo nhiệt, mấy chiếc xe ngựa đi từ Lý trạch cũng xuyên qua đại trạch vô cùng náo nhiệt của Hạng Gia, rồi tới trước một sân viện đơn độc.

Viện này có tên là Trích Tinh (Hái sao).

Sau khi biết Lý Minh Lâu được gả tới đây, Hạng lão thái gia đã cố ý sai bảo người dưới sửa sang dọn dẹp một sân viện cho nàng. Hạng gia là thế gia trăm năm tại phủ Thái Nguyên, đã truyền xuống được trăm năm cho nên nhà cửa xưa cũ tang thương, cũng bởi vì trăm năm cho nên con cháu đông đảo nơi ở có chút nhỏ hẹp. Nhưng sân viện của Lý Minh Lâu đã chiếm cứ một nửa hoa viên rồi, rất rộng rãi, thoáng đãng, đứng trên lầu có thể nhìn rõ những cây cổ thụ hay núi đá và cảnh sắc khi vào đông.

Lý Minh Kỳ khoác một chiếc áo mỏng ngồi bên cửa sổ không hề ngắm cảnh mà đang nhìn Niệm Nhi đưa tới sổ sách.

"Tiểu thư, đồ đạc còn ở trong sân, ngài có muốn xuống xem xét một chút rồi nhập kho hay không?" Niệm Nhi vui mừng nói. "Nhà kho của chúng ta có thể được lấp đầy đấy."

Vốn dĩ đã sớm nên lấp đầy, đáng tiếc của hồi môn trên đường đi đã bị đánh cướp. Cuối cùng hiện tại mới lại được đưa tới, Niệm Nhi cảm thấy tim mình cũng được lấp đầy, nặng trĩu mà thoải mái.

Lý Minh Kỳ không che mặt nữa, trong nhà ấm áp khiến sắc mặt hồng nhuận, nàng khẽ nhăn mũi hừ một tiếng: "Lấp cái gì mà đầy, đồ đưa tới đây kém hơn trước rất nhiều." Bộp một cái, khép sổ sách lại. "Tứ thúc này của ta thật không biết cách làm trưởng bối."

Trong tâm trí của Niệm Nhi vẫn còn một chút ngây ngô: "Vậy mà Tứ lão gia lại dám khấu trừ đồ vật của đại tiểu thư! Hắn đúng là lớn mật."

Nhưng mà nói từ "lớn mật" xong, trong lòng nàng lại thấy chột dạ.

"Đó là ỷ vào chúng ta không phải đại tiểu thư thật."

Nhưng mà vì thật sự không phải đại tiểu thư, các nàng có thể làm gì bây giờ. Đồ vật thiếu thì thiếu đi, những thứ này vốn dĩ các nàng cũng chưa bao giờ có được.

Lý Minh Kỳ duỗi tay chọc vào trán đứa nha đầu không tiền đồ của mình: "Ta không phải là đại tiểu thư thật cho nên hắn nên ỷ vào ta chứ. Hiện tại không phải trên đường đi nữa, ta đã được toàn bộ mọi người ở phủ Thái Nguyên này gặp mặt, còn vào cửa lớn của Hạng gia, đã lạy tổ tiên của Hạng gia, hắn là một trưởng bối chẳng lẽ không biết cái gì nặng cái gì nhẹ hay sao?"

Niệm Nhi chỉ hiểu một câu, hiện tại Tứ lão gia phải dựa vào các nàng, các nàng không cần sợ Tứ lão gia nữa đúng không?

Vậy phải làm thế nào giờ?

Lý Minh Kỳ vứt sổ sách vào trong lòng ngực người đối diện: "Đi, nói cho Tứ thúc biết, hiện tại ta đã là tức phụ của Hạng gia, đồ vật trong nhà đưa tới không cần để ở Lý trạch, miễn cho người một nhà có vẻ xa lạ."

Niệm Nhi ngơ ngẩn, có thể nói vậy à?

Lý Minh Kỳ chớp mắt với nàng nói: "Ngươi cứ đi thử thì sẽ biết, xem Tứ thúc hắn có dám không cho hay không."

Niệm Nhi ôm sổ sách nóng lòng muốn thử, chợt ngoài của có nha đầu hô: "Cô gia tới đây."

Lý Minh Kỳ vội vàng đứng đậy, mặt phấn mỉm cười nhìn về phía cửa, rèm cửa nhấc lên, Hạng Nam bước vào.

Bọn họ đã thành thân nhưng vì Lý Minh Lâu còn nhỏ tuổi lại đang giữ đạo hiếu cho nên 3 năm sau mới viên phòng. Vì vậy hai người cũng không ở cùng một chỗ, nhưng ngẫu nhiên Hạng Nam sẽ qua đây.

"Hôm nay trời thật lạnh, chắc hẳn tuyết sắp rơi." Lý Minh Kỳ nói, còn sai bảo Niệm Nhi. "Lấy trà mà Minh Ngọc vừa đưa tới nấu một ly đi."

Niệm Nhi ôm theo sổ sách thưa dạ rồi lui xuống.

Hạng Nam nhìn nữ hài đang đứng dựa vào chiếc bàn bên ô cửa sổ, khuôn mặt tinh xảo khoác trên mình chiếc áo đỏ tươi với chiếc váy thạch lựu, bên góc bàn bày một chậu thủy tiên đang nở rộ, nùng diễm thanh lệ tôn lên lẫn nhau.

Thoạt nhìn, nàng thật vui vẻ.

"Ngươi không chút tức giận gì sao?" Hạng Nam ngồi xuống hỏi.

Số lần hắn tới đây không nhiều lắm, mà lời nói lại càng không nhiều, chủ đề chẳng qua cũng chỉ là thời tiết và ăn uống. Đây là lần đầu tiên hắn hỏi nhân tâm, cho nên nhân tâm đều do thời gian ở chung vun đắp. Lý Minh Kỳ nhíu mày, khó hiểu:

"Vì sao lại tức giận?"

Hạng Nam nói: "Ngươi phải rời nhà đi tới đây, thay người khác...."

Má lúm đồng tiền của Lý Minh Kỳ hiện lên, nàng cười nhạt: "Hạng công tử, đó không phải người khác, đó là tỷ tỷ của ta nha."

"Đây là thành thân, không phải chuyện khác." Hạng Nam hỏi: "Ngươi đã từng nghĩ chưa? Ngoại trừ vì tỷ tỷ của mình, vì Lý gia, còn chính ngươi thì sao? Ngươi nghĩ như thế nào?"

Lý Minh Kỳ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tiểu cô nương vừa nhu nhược lại mê mang trả lời: "Không có Lý gia thì không có ta mà."

Là một cô nương ngốc được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng, Hạng Nam than nhẹ một hơi, người đối diện thì biết cái gì đây, không phải ai cũng có thể ương ngạnh giống như Lý Minh Lâu đâu.

"Ngươi vui vẻ là tốt rồi." Hắn nói xong thì đứng dậy cáo từ.

Lý Minh Kỳ cũng không giữ lại, mỉm cười đưa tiễn. Niệm Nhi nâng trà đến hành lang thấy vậy thì tiếc nuối nói: "Hạng công tử lại không ngồi uống ngụm trà."

Lý Minh Kỳ nâng trà lên, hớp nhẹ: "Không vội vàng, uống trà không phải nhất thời."

Có cả đời mà.

"Hạng công tử đã nói gì với tiểu thư vậy?" Niệm Nhi tò mò hỏi.

Lý Minh Kỳ cười hì hì: "Chàng ta đang thương tiếc ta đấy."

Là nữ nhân thật tốt, nhu nhược, đáng thương lại bất lực, rời khỏi nam nhân thì sống như thế nào đây.

Hàng tết của phủ Thái Nguyên đưa tới Kiếm Nam đạo trước sau đó mới đưa đi Nam Di, nơi Hạng Vân đang đóng quân.

Hàng tết từ Hạng gia và thư nhà đều đặt trong phòng, Hạng Vân chỉ nhặt giày của thê tử ướm thử vào, cũng không xem thư nhà mà chỉ hỏi: "Đã có tin tức của Lý Minh Lâu chưa? Lý Minh Ngọc đi tới đâu rồi?"

Trong lòng tùy tùng chỉ biết thở dài, đại đô đốc đi kinh thành, nhưng không để cho Hạng Vân đi cùng, thậm chí cũng không triệu hồi về Kiếm Nam thật làm người ngoài ý muốn.

"Tiểu thư Minh Lâu vẫn chưa có tin tức như cũ, tiểu công tử Minh Ngọc hiện tại đang ủ rượu tại Toàn Châu. Vì tìm kiếm đại tiểu thư mà Nghiêm tướng quân tính toán phái đi một đội binh mã." Hắn bẩm báo toàn bộ tin tức gần nhất ra.

Hạng Vân vỗ về góc bàn: "Toán binh mã này vẫn không có quan hệ gì tới Lũng Hữu chúng ta đúng không?"

Tùy tùng cúi đầu thưa dạ.

Binh mã Lũng Hữu của bọn họ dường như đã bị quên đi.

"Người chết mới có thể bị quên đi." Hạng Vân nói, hắn đứng dậy. "Mà ta còn chưa có chết."

Như vậy thì chỉ có thể để người khác chết đi mà thôi.

- ------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi