ĐỆ NHẤT HẦU

141. Giải quyết tốt hậu quả sau những việc xảy ra.

Cửa thành từ từ mở rộng, từng bầy dân phu nhanh chóng chạy ra, trong tay họ nâng đủ loại cáng với kiểu dáng, chất liệu khác nhau. Bọn họ người thì phụ trách cứu trị người bệnh, người thì thu liễm tử thi, binh khí, áo giáp v..v.... dọn dẹp chiến trường.

Ngoại trừ một đội phụ trách canh gác thì những dân tráng còn lại đều đã tập kết, xếp thành hàng quay vào thành. Hai bên đường phố chật ních dân chúng đón chào họ, nhìn thấy dân tráng xếp hàng đi vào, mọi người phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tiếng hoan hô đón chào đã diễn ra rất nhiều lần nhưng làm gì có ai sẽ phiền chán việc ăn mừng thắng lợi đâu? Đám dân tráng ưỡn ngực thẳng lưng.

Trong vui mừng luôn có nước mắt, người khóc lóc lôi kéo thân nhân bị thương, người vội vàng bi thương tìm kiếm người nhà chưa thấy về.

Mỗi một lần xuất chiến, mỗi một lần thắng lợi đều phải có thương vong.

"Đăng ký danh sách những người qua đời." Lý Minh Lâu nói. "Huyện Đậu chúng ta sẽ nuôi dưỡng người nhà của họ."

Huyện Đậu chúng ta, chủ bộ nhắc đi nhắc lại từ này trong miệng: "Đương nhiên."

Lý Minh Lâu lại cùng chủ bộ đi thăm thương binh, cái chết khiến người bi thương, mà bị thương cũng khiến người khổ sở. Về những thương binh tàn phế, chủ bộ cũng tỏ vẻ quan phủ sẽ phụng dưỡng họ cả đời.

Cửa thành huyện Đậu không còn đóng chặt nữa, việc phòng thủ một lần nữa đã trở về bên ngoài tường vây thấp, không ngừng có người qua lại, người của quân doanh hoặc là người của dân tráng doanh nhẹ nhàng tùy ý. Khác với lúc loạn binh vây thành hoảng sợ trúc trắc, hiện tại bọn họ tựa như đồ gốm sứ tráng men được nung nóng tản ra ánh sáng.

Tin tức tốt không ngừng được đưa về, loạn binh đã rút đi, không còn đợt sóng nào tới nữa. Tin tức từ Huyện Đậu cũng bắt đầu truyền ra bốn phương tám hướng.

Huyện Đậu khi bị loạn binh vây khốn, nhưng huyện thành xung quanh đều đã nhận được tin tức, họ bị dọa đến đóng cửa thành không dám ra, nhưng bởi vì thiếu nước thiếu lương cùng tin tức bế tắc cho nên loạn binh còn chưa xuất hiện bọn họ đã tự rối loạn trước, chật vật bất kham.

Nghe thấy tin huyện Đậu đã đánh đuổi được loạn binh, chư thành mới dám mở cửa thành giải khốn cục.

Cuối cùng, rốt cuộc binh mã Quang Châu phủ cũng chạy tới, lúc này ngoại trừ Chúc Thông ra thì còn có thêm vị Trường sử quen thuộc.

"Huyện Đậu vẫn luôn bị bao vây, loạn quân vừa mới lui đang muốn cấp báo các đại nhân." Chủ bộ chủ động gánh vác trách nhiệm.

"Động tác của các ngươi quá nhanh." Trường sử hô. "Đại nhân biết được tin tức đã lập tức ra lệnh phát binh, còn cố ý thỉnh xin càng nhiều viện binh từ Đạo phủ, khoái mã tập kết xong thì các ngươi đã đánh lui được bọn họ."

Chủ bộ thở dài: "Không biết nên nói là phúc hay họa, vốn dĩ để phòng bị sơn tặc cho nên mới tổ chức cho dân tráng luyện binh, không nghĩ tới lại để ứng đối với tai ương loạn binh này. Nếu không phải có nhóm dân tráng, kết cục của huyện Đậu sẽ giống như Phong Thành."

"Bọn chúng chạy trốn quá nhanh." Chúc Thông bóp cổ tay. "Ta dẫn theo người truy đuổi bốn phía nhưng không nhìn thấy một mống nào."

"Những người này thật sự là loạn binh?" Trường sử hỏi ra vấn đề quan trọng nhất trong lần đi này.

Chủ bộ nói: "Bọn chúng nói như vậy."

Mấy ngày nay ngoại trừ đánh lui loạn binh, bọn họ còn bắt được một ít tù binh.

Trường sử và Chúc Thông vội vàng đi theo chủ bộ tới xem đám tù binh này, những người này đang bị giam giữ trong đại lao huyện nha.

Chúc Thông hung thần ác sát quan sát kỹ càng một lần: "Các người là binh lính của Hoài Nam đạo à? Sao ta lại không biết các ngươi."

Chủ bộ nói: "Chúng ta cũng đã tra hỏi qua, bọn chúng không nói mình từ đâu tới."

Chúc Thông không tin: "Đó là mấy người không biết hỏi."

Hắn tự mình cầm roi nghiêm hình tra tấn mấy tù binh kia, nhưng mặc kệ có đánh thế nào, những người này cũng chỉ nói mình là binh lính Đại Hạ.

Trường sử dùng tay áo che mũi khuyên dừng tay: "Không cần hỏi nữa, nhất định là loạn binh từ Tuyên Võ đạo tới, chúng ta đưa những người này đến Tuyên Võ để bọn họ tự xử trí đi."

Dù sao Hoài Nam đạo của bọn họ sẽ không có loạn binh, đều là họa đến từ Tuyên Võ đạo.

Chủ bộ lại mời trường sử đi thăm thương binh và đi ủng hộ khen thường cho nhóm dân tráng tại quân doanh. Trường sử tự mình nhìn thấy cảnh thương vong thảm thiết, lại tới quân doanh kiểm nghiệm, hiện trường thảm thiết khiến hắn phải khiếp sợ, mà diện mạo của đám dân tráng đã hoàn toàn khác với trước cũng làm hắn khiếp sợ.

"Thật là hảo hán, trách không được có thể đánh lui loạn binh." Hắn liên tục khen ngợi, nhưng vẫn uyển chuyển từ chối ở thêm một ngày. "Đại nhân và Đạo phủ đều rất quan tâm việc này, ta phải tức khắc trở về bẩm báo."

Trường sử đại nhân vội vàng rời đi mang theo toàn bộ tù binh bắt được, có chút khác với lần trước là, ngoài binh mã châu phủ hộ tống ra thì huyện Đậu cũng phái ra một đội dân tráng do một vị quan tại huyện nha và Trung Ngũ dẫn đội, hướng về châu phủ và đạo phủ để báo cáo tình hình cụ thể đã trải qua.

Đi tri châu và đạo phủ là một việc vinh quang vô thượng, người được chọn ra đều là dân tráng tham gia chiến đấu, rất nhiều người trên thân thể còn mang theo vết thương với khí phách hăng hái, ngẩng đầu ưỡn ngực, áp giải tù binh đi ra huyện Đậu trong tiếng hoan hô của dân chúng và người thân.

Đường tới tri châu và đạo phủ quả thật rất xa, nhưng người dám nắm lấy binh khí, lao ra khỏi tường thành kiên cố, giơ đao thương nhằm thẳng quan binh thì dường như trong thiên hạ này không còn nơi nào bọn họ không dám đi nữa.

"Đại nhân, những dân tráng này thoạt nhìn còn giống quan binh chân chính hơn đấy." Tùy tùng của trường sử nhìn đội ngũ dân tráng cảm thán. So sánh với đám quan binh bọn họ mang đến thì quả thật đội ngũ kia càng nghiêm chỉnh cũng càng dọa người hơn.

"Huyện Đậu bị bao vây hơn nửa tháng mà." Trường sử hiểu rõ, thật ra bọn họ không phải vừa mới biết được tin tức, việc huyện Đậu bị bao vây liên quan đến nhiều địa phương khác, thậm chí là đến cả tri châu, đương nhiên phải cẩn thận nhìn chằm chằm rồi.

Hắn đảo mắt nhìn qua đội ngũ dân tráng đi theo, có người cao, người thấp, người gầy, người béo, còn vì được tới tri châu, phủ thành lớn gặp đại quan mà lộ ra nụ cười ngây ngô.

"Trong nửa tháng, bọn họ giết người còn nhiều hơn đám quan binh chính quy vài ba năm đấy, được đao và máu rèn luyện ra đương nhiên là không giống nhau rồi."

Đây là lời khen ngợi, tùy tùng kinh ngạc: "Đại nhân cho rằng bọn họ rất lợi hại à."

"Đương nhiên là lợi hại." Trường sử nhìn tùy tùng giống như nhìn kẻ ngốc.

"Vậy thì sao đại nhân còn vội vã muốn rời đi? Những người này lợi hại như vậy ở lại huyện Đậu cũng không có gì phải lo lắng." Tùy tùng vò đầu khó hiểu. "Tri phủ đại nhân không phải dặn dò ngài ở đây xem xét kỹ càng hay sao."

Trường sử quay đầu lại nhìn, với hai bức tường thành huyện Đậu đã rộng lớn hơn trước rất nhiều, ánh nắng chiếu rọi xuống huyện thành nhỏ cũng lộ một chút hồn hậu.

"Tiểu thành này, đầu tiên bị sơn tặc tác loạn, ngay sau đó lại bị loạn binh bao vây." Hắn véo véo ngón tay. "Là điềm xấu, đại hung."

...

...

Trường sử châu phủ đến rối đi, Lý Minh Lâu cũng giống lần trước, chỉ gặp mặt một chút không hề xã giao. Tin tức Huyện Đậu giải trừ vây khốn truyền ra ngoài cùng lúc đó tin tức từ khắp nơi cũng được báo về, đặc biệt là tin tức từ kinh thành, thật khiến người khiếp sợ.

Tuy rằng đã biết Thôi Chinh và Toàn Hải đang tranh đấu, nhưng khi chân chính trải qua thì cảm giác mang lại vẫn khác hẳn, đặc biệt là khi nghe cái tên Võ Nha Nhi này.

Cuối cùng người này cũng xuất hiện, giống như kiếp trước.

"Nói là do Lương Chấn sắp xếp." Nguyên Cát nói.

Trên triều, Võ Nha Nhi lại lặp lại một lần những lời đã nói với Toàn Hải cho Hoàng đế và các triều thần nghe. Hiện tại, cả triều đình đều đã biết đây là do Lương Chấn tuệ nhãn như đuốc, xuyên qua được quỷ kế của tặc tử Toàn Hải, sắp xếp cho Võ Nha Nhi đến cứu giá. Tuy rằng bản thân ông không tự mình xuất hiện ở kinh thành nhưng không thể nghi ngờ ông là công thần lớn nhất.

Lý Minh Lâu nhìn tin báo viết tên Võ Nha Nhi mà không khỏi bật cười.

Chuyện Lương Chấn thế nào, không ai rõ ràng hơn nàng. Cái gì mà phát hiện âm mưu của tặc tử Toàn Hải, còn rút dây động rừng khiến cho nhi tử và tôn tử bị lao ngục, không thể không rời kinh thành v...v...

Võ Nha Nhi này đúng là hạ bút thành văn, kể chuyện chuẩn xác, lưu sướng mặt không đổi sắc nha.

Nàng vươn ngón tay nhẹ gõ vào cái tên Võ Nha Nhi: "Đệ nhất hầu, hóa ra cũng sẽ nói chuyện ma quỷ."

- -------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi