ĐỆ NHẤT HẦU

144. Tới vô tung, đi vô ảnh.

Giữa phố xá sầm uất, người người tùy ý đi lại là nơi khó đề phòng ám sát nhất.

Hơn nữa đây là phủ thành của Kiếm Nam đạo, chỉ cách đạo phủ một dãy phố.

Ai mà nghĩ đến sẽ bị ám sát, tựa như sẽ không có người nào nghĩ đến vị thiên tử anh minh thần võ sẽ bị một gã thái giám bắt cóc.

Mũi tên cực kỳ hung mãnh bay đến, da đầu Hạng Vân tê dại, vút một tiếng, nó đã tới bên tai, thân mình hắn ngả ra, hóa ra một tùy tùng sát bên người nhào tới chắn tên, máu bắn đầy mặt hắn, mũi tên ngừng ngay giữa hai mắt hắn.

Tùy tùng mềm oặt ngã xuống trước người.

Hạng Vân túm lấy thân mình của người vừa ngã xuống, hai tay run rẩy theo nhịp đập trái tim, mạch đập ở cổ cơ hồ toạc nứt, tiếng cười nói hai bên đường phố chợt xa, chợt gần.

Hắn tránh được một kiếp.

Lúc này, hộ vệ bên cạnh mới phản ứng lại, vây quanh Hạng Vân, cùng lúc trên tửu lâu có một người nhảy ra, thanh trường đao nhằm thẳng về phía trước.

Ánh đao lóe lên dưới ánh mặt trời, cuối cùng dân chúng ven đường cũng bộc phát ra tiếng la ó ồn ào.

"Có thích khách!"

Tức thì đường phố lâm vào hỗn loạn.

Mà càng hỗn loạn thì càng dễ ám sát, các hộ vệ Lũng Hữu không lâm vào cảnh hỗn loạn, một đội cả người lẫn ngựa nhanh chóng nhốt dân chúng trong các hàng quán hai bên đường, một đội kết trận thành tường đồng vách sắt, còn lại thì nghênh đón thích khách đánh úp tới.

Thích khách linh hoạt giữa không trung, trường đao tựa như thân rắn uốn lượn xuyên thấu qua yết hầu, cổ và cánh tay của mấy hộ vệ.

Keng, keng tiếng binh khí va vào nhau vang lên, vô số đao thương múa may hòng đánh bật trường đao đang đánh úp.

Nhưng trường đao đã xé mở được một khe hở, bóng người quay cuồng rơi xuống đất, nhấn mũi chân một cái người ấy như mũi tên lao về hướng Hạng Vân.

Phập một tiếng, yết hầu của một gã hộ vệ bị thanh đoản kiếm đâm thủng, nương cơ hội này các hộ vệ phía sau Hạng Vân lại xúm lại một lần nữa.

Người tới không hề ngừng lại, hắn dùng thân mình nhào về hướng mục tiêu. 5 hộ vệ bên người Hạng Vân đồng thời xông đến tựa như một bàn tay khổng lồ bổ về phía người kia.

Người này không đâm đầu vào bàn tay ấy nữa mà mượn lực giẫm lên nó, quay cuồng rồi nhảy ra khỏi trận kết.

"Đừng để hắn chạy!" Có hộ vệ hô to.

Nhưng vẫn chậm một bước, người kia thân nhẹ như yến, trong tiếng trống tiếng la hắn bay lên nóc nhà, phập phồng nhấp nhô mấy phen rồi biến mất.

Các hộ vệ tản ra đuổi theo, đám dân chúng bị nhốt ở hai bên tửu lâu quán trà bị hộ vệ bao vây kiểm tra đối chiếu tỉ mỉ, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân hỗn độn. Binh mã của đạo phủ cũng chạy đến, đường phố lâm vào cảnh hoảng loạn, cảnh tượng ồn ào hỗn loạn này càng lúc càng lan tràn ra bốn phía.

Hạng Vân đứng giữa cảnh ồn ào ấy, dưới chân là hai thi thể, một tùy tùng, một hộ vệ bị đâm xuyên qua yết hầu, trên mặt hắn không hề có chút sợ hãi nào mà chỉ có kinh ngạc.

Một tên, một đao, một kiếm, bước một bước, ba chiêu không trúng thì quay đầu chạy. Người này từ khi xuất hiện đến khi rời đi chỉ theo 4 bước, nước chảy mây trôi không hề đình trệ. Đây là một thích khách, không phải là tử sĩ.

Tử sĩ là chết cùng đối phương, đối phương không chết thì mình cũng chết. Còn thích khách lại là đối phương không chết thì mình cũng không chết, chỉ cần không chết thì ám sát vẫn sẽ tiếp tục.

Ai muốn giết hắn? Ở ngay trên đường cái của Kiếm Nam đạo, giữa lanh lảnh càn khôn, giữa ban ngày ban mặt.

"Nhất định là do đám người ám sát Nghiêm Mậu." Lý Mẫn múa may tay áo kêu to. "Lần trước bọn chúng mới chỉ giết được một mình Nghiêm Mậu nên không cam lòng, nói không chừng vốn dĩ mục tiêu của chúng là Hạng đại nhân."

Quan viên ngồi đầy trong đạo phủ, xảy ra chuyện lớn như vậy Lý tam lão gia cũng đã trở về từ cuộc xã giao.

"Nhất định là như thế." Lý Phụng Diệu hô lên. "Là do đám dư nghiệt từ Nam Di kia làm, bọn họ vốn muốn giết Hạng đại nhân."

Lý Phụng An bị ngộ hại sau khi đi bình định Nam Di, sau đó Hạng Vân suất binh giải quyết hậu quả. Con cháu Bình thị về cơ bản là bị diệt trong tay hắn, so với Nghiêm Mậu thì Hạng Vân mới là kẻ địch mà Bình thị Nam Di hận nhất.

Không chỉ đám quan tướng cho rằng như vậy, mà toàn bộ dân chúng cũng cho là như vậy.

"Trong thành lâm vào khủng hoảng." Một vị quan tướng với khuôn mặt trầm ổn nói. "Thích khách Nam Di quả là lớn mật."

Lý Phụng An bị ám sát trên chiến trường, Nghiêm Mậu bị ngoài dã ngoại, mà hiện tại ám sát đã vào tới phủ thành.

"Hơn nữa, ngay lúc kinh thành và bệ hạ vừa xảy ra chuyện, dân chúng rất bất an," Một quan viên lớn tuổi khác trầm giọng nói: "Lúc trước dù đại đô đốc không ở cũng không có chuyện như này."

Bởi vì, một người xảy ra chuyện có thể là do ngoài ý muốn nhưng liên tiếp có người xảy ra chuyện thì lại khác.

"Cần phải nghiêm tra, bắt lấy thích khách."

"Nơi này là Kiếm Nam đạo, nơi này là phủ thành."

Tiếng nghị luận ồn ào vang lên, Hạng Vân ngồi giữa tựa như đang trầm tư lại tựa như xuất thần, cho đến khi có người dò hỏi: "Hạng đại nhân, thích khách như thế nào? Thân thủ ra sao?"

Hạng Vân nhìn về phía mọi người, mang theo vài phần suy tư nói: "Hắn không che khuất mặt mũi, tuổi chừng 20, tướng mạo tuấn mỹ."

Mọi người trong phòng đều kinh ngạc, bình thường thích khách đến ám sát sẽ thay đổi dung mạo, như vậy mới có thể dễ dàng che giấu tung tích, người có tướng mạo anh tuấn thường sẽ là tiêu điểm trong đám đông, đi trên đường còn bị nhớ thương huống chi là đi ám sát.

"Thân thủ của hắn rất lợi hại, nhưng không được mài giũa." Hạng Vân nói tiếp. "Không phải người trong quân."

"Nam Di có cái rắm quân ấy." Lý Mẫn hô. "Bình thị nuôi toàn gia đinh, lúc trước chúng ta còn phải hướng dẫn bọn họ luyện binh như thế nào."

"Bình thị cũng nuôi dưỡng một vài người gọi là kỳ nhân dị sĩ." Có người bổ sung.

Hạng Vân không nói gì, vừa rồi hắn lỡ lời, nói ra suy nghĩ trong lòng. Hắn nói không phải người trong quân đương nhiên không phải ý chỉ Nam Di, mà là chỉ Kiếm Nam đạo.

"Không cần thảo luận điều này nữa." Lý Mẫn nói. "Tam gia, xin ngài hãy hạ lệnh cho vẽ chân dung của thích khách rồi truy bắt kẻ này đi."

Tuy rằng đây là hắn xin mệnh lệnh nhưng thực tế đã đưa ra định luận, Lý Phụng Diệu cũng không để ý gì nhiều mà chỉ nghe vài chữ đầu là "hạ lệnh".

"Nhanh nhanh làm đi." Tay hắn vỗ mạnh xuống bàn, không cần Lý Mẫn nhắc nhở, hắn vẫy tay với Hạng Vân: "Hạng đại nhân, ngài không nên ở bên ngoài nữa, dọn về nhà đi, nơi này an toàn."

Hạng Vân cảm tạ nhưng cự tuyệt: "Hạng Vân ta há phải người tham sống sợ chết? Ta chỉ có chút tiếc nuối là không bắt được kẻ này, đang muốn chờ hắn lại đến đây."

Đúng vậy, gặp được nguy hiểm thì trốn đi đích xác không phải hành vi của người Kiếm Nam đạo, những người khác cũng sôi nổi tỏ vẻ tàn đồng.

Chỉ có Lý Phụng Diệu và Lý Mẫn là lắc đầu.

"Mấy người quá sĩ diện." Lý tam lão gia nói.

"Tam lão gia nói rất đúng." Lý Mẫn nói theo.

...

...

Đương nhiên không phải Hạng Vân sĩ diện.

"Lão gia hoài nghi thích khách này là người của Kiếm Nam?" Tùy tùng bên người kinh ngạc hỏi.

"Nhưng ta lại không cảm giác quen thuộc với người này, nếu là người Kiếm Nam ta sẽ có ấn tượng với người có thân thủ như vậy chứ." Hạng Vân suy tư, hắn quá quen thuộc Kiếm Nam đạo, so với người ở đây hắn còn quen thuộc hơn, ví dụ như thói quen của binh mã các kỹ năng đặc thù, thậm chí chủng loại binh khí v...v....

"Có lẽ là người Kiếm Nam sắp xếp tìm người từ nơi khác tới."

Nhưng vừa rồi, nhìn phản ứng của mọi người trong phòng, không phải giả bộ.

Còn vì sao họ lại cho rằng đây là thích khác từ Nam Di thì cũng là do hắn. Bởi vì hai lần ám sát trước đều là hắn sắp xếp, đã có một có hai thì đương nhiên sẽ có lần ba, như này xem như vác đá nện chân mình đúng không?

"Ta không có chứng cứ, đây đều là do suy đoán, sự việc này luôn có gì đó không đúng, đầu tiên là xa lánh ta..." Hạng Vân nói, hắn quay đầu nhìn khuôn mặt bụ bẫm của gã tùy tùng trước mặt, không nói nữa.

Trên khuôn mặt bụ bẫm kia có chút dại ra, mờ mịt, người này không phải tùy tùng lúc trước của hắn nữa.

Hạng Vân im lặng một khắc: "An táng cho Tiểu Tiểu chưa?"

Lời này thì gã béo nghe hiểu, hắn tức khắc khôi phục lại tinh thần: "Đã an táng và sẽ viết thư về nhà, để trấn an và chăm sóc tốt cho gia quyến của hắn."

Hạng Vân gật đầu, thật ra những việc nhỏ này không cần hắn phải nhọc lòng.

"Lão gia, ngài hoài nghi việc này do người Kiếm Nam làm à? Cho nên mới không vào ở Lý trạch đúng không." Tùy tùng béo sốc lại tinh thần, tiếp tục nói về đề tài lúc trước.

Cũng có thể như vậy, Hạng Vân nhìn khuôn mặt béo tròn kia đột nhiên không có hứng thú nói chuyện nữa: "Ngươi dặn dò việc của Tiểu Tiểu đi, thư viết về bảo người trong nhà không cần lo lắng."

Tùy tùng béo thưa dạ rồi lui ra ngoài.

Hạng Vân nhìn rèm cửa đong đưa, hắn không thể vào Lý trạch rồi bị nhốt lại giống như Lý tam lão gia, trở thành phế vật chỉ để bài trí, mà nên rời khỏi Kiếm Nam đạo.

Thích khách này xuất hiện quá đột ngột, quá khó hiểu lại quá trùng hợp, nhất định có liên quan đến Kiếm Nam.

Gã thích khách kia vẫn còn đang du đãng ở bên ngoài, chờ xuất kích, sau đó cái chết của hắn sẽ bị cho rằng do ám sát từ Nam Di.

Nhưng hắn không muốn chết ở Kiếm Nam bằng kế hoạch của chính mình từng vạch ra, cũng không thể dùng tánh mạng của mình để nghiệm chứng những suy đoán của bản thân. Không có mệnh thì có tính kế, có kỳ tài ngút trời cũng chỉ là nói suông, giống như Lý Phụng An và Nghiêm Mậu vậy.

Màn đêm buông xuống, trong phủ nha đèn đuốc vẫn sáng trưng, Lý Mẫn ngồi trước án thư nhưng đôi tay không xử lý công văn như bình thường mà lại đang ngây ngốc chống cằm nhìn hoa đèn.

Hiện tại, đối với hắn mà nói, ngây ngốc quả thật là việc quá xa xỉ.

"Rốt cuộc thích khách này từ đâu tới?" Hắn lẩm bẩm tự nói. "Không thể là Nam Di được, chẳng lẽ có liên quan gì tới đại tiểu thư?"

...

...

- ----------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi