ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Cặn bã...

Vu Kiệt thả Hứa Cường ra.

Đây là cái tên anh được nghe nhiều nhất kể từ khi tới Giang Thành.

Anh đứng thất thần tại chỗ, nhìn Cao Vũ Xương: "Chị dâu, chị không hỏi rõ đúng sai phải trái đã cho tôi một bạt tai, như thế có hợp lý lẽ hay không?"

Anh muốn hỏi cho rõ ràng chuyện này!

Cao Vũ Xương cười khẩy nói: "Có hợp lý hay không, tất cả đều quá rõ ràng, ông Hứa là khách quý của nhà họ Cao chúng tôi, cậu đánh ông ấy khác nào đánh vào bộ mặt nhà họ Cao, tôi cho cậu một bạt tai chẳng lẽ sai sao?"

Nói xong, Cao Vũ Xương vội vàng đến bên cạnh Hứa Cường sau đó đỡ ông ta dậy.

"Ông Hứa, ông không sao chứ!"

Sắc mặt của Hứa Cường u ám: "Chủ tịch Cao, chuyện tối nay tôi vô cùng tức giận, nếu cô không thể cho tôi lời giải thích hợp lý, tôi sẽ cân nhắc lại chuyện hợp tác giữa chúng ta!"

"Vâng, ông Hứa, tôi cũng không ngờ chuyện sẽ phát sinh như thế này, là do tôi sơ suất, tôi thật lòng xin lỗi ông, tôi nhất định sẽ cho ông một câu trả lời thỏa đáng".

Cao Vũ Xương cúi đầu xin lỗi để xoa dịu tình hình.

Cô ta tốn bao nhiêu công sức mới quen được Hứa Cường, nếu vì một thằng ranh vừa ra tù mà đắc tội với ông ta thì cô ta tiếc đứt ruột.

"Vu Kiệt, mau xin lỗi chủ tịch Hứa Cường".

Cao Vũ Xương quay người, lạnh lùng ra lệnh.

Vu Sơn cũng vội nói theo: "Em mau nhận lỗi đi! Đừng làm chị dâu nổi nóng!"

"Em không sai!"

Vu Kiệt đứng thẳng lưng, sự lạnh lùng trong mắt tỏa ra làm bầu không khí xung quanh như đông cứng lại.

"Không sai? Còn nói không sai, cậu cho là mắt chúng tôi đều mù sao? Nếu cậu không muốn tiếp tục bóc lịch thì tốt hơn hết cậu nên nghe lời tôi và nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm của mình, bây giờ vẫn chưa muộn".

Nhìn thấy Vu Kiệt cứng đầu cứng cổ như thế này, cô ta kích động muốn tống cổ anh ra ngoài.

Đã phạm phải sai lầm còn không biết thừa nhận.

Đánh người chẳng lẽ còn tự cảm thấy mình đúng sao? Một chút ăn năn hối cải cũng không có?

"Tại sao tôi phải ngồi tù?", Vu Kiệt lạnh lùng nói: "Chị dâu, chị nên hỏi ông ta đã gây ra chuyện gì, chị không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá được, đạo lý này, chắc hẳn chị biết!"

"Mày có ý gì?", Hứa Cường chó cậy gần nhà nên không còn sợ Vu Kiệt nữa, chỉ nghe thấy tiếng ông ta la lên: "Nhà họ Vu các người, mày nghĩ mày là cái thá gì, không phải tao chỉ nói anh mày vài câu thôi mà mày đã sửng cồ lên với tao?"

"Anh trai Vu Sơn của mày là “núp váy đàn bà” nổi tiếng Giang Thành, tất cả mọi người đều biết, đừng quên anh cả của mày cũng từng quỳ lạy để xin vào vị trí quét dọn cho tao".

"Cái loại mày, không ngoan ngoãn quỳ gối còn dám đánh cả tao? Mày có tin tao sẽ làm cho mày không còn bát cơm nào trên đất Giang Thành không?"

Nghe thấy Vu Kiệt muốn nhắc tới chuyện kia, Hứa Cường trong lòng nôn nóng, muốn tố cáo anh.

Mọi người cũng cho rằng câu nói kia là sự thật nên gật đầu lia lịa, rối rít nói.

"Hóa ra là như vậy, vì cảm thấy bất bình cho anh trai nên mới ra tay, anh trai anh ta làm con rể nhà ấy bao nhiêu năm, ngay cả một cái rắm cũng không dám đánh, anh ta dựa vào cái gì mà tức giận?"

"Đúng vậy, một thằng oắt con mà cũng xứng ra tay? Không có bản lĩnh mà cái tính nóng nảy thì không ai bằng, đúng là anh hùng rơm!"

"Haizzz, chủ tịch Hứa Cường nói cũng không sai, tất cả đều là sự thật, nói ra thì làm sao? Cảm thấy không lọt tai thì cút ra chỗ khác, không phải chuyện của mình mà cứ cứng đầu cứng cổ xen vào, chẳng khác nào muốn bị ăn chửi?"

Những người lên tiếng đều là những người hợp tác thân thiết với Hứa Cường.

Đồng tiền đúng là vạn năng trên thế gian này.

Thằng nào có tiền thì thằng đó có quyền vậy thôi, chẳng có ai sẽ vì một người thấp cổ bé hỏng mà gây khó dễ cho người lắm tiền nhiều của được.

Những lời này lọt vào tai lạnh thấu xương, Vu Sơn đứng ở trước đám người cũng không dám hé răng nửa lời.

Bởi vì, những điều này đều là thực tế!

Anh ta chỉ là một anh chàng nhà quê lên thành phố, không có bản lĩnh lẫn quan hệ, có thể lấy Cao Vũ Xương cành vàng lá ngọc đã là tích nhiều đời rồi.

5 năm nay, anh cũng chỉ sống luồn cúi như một con chó, nhà họ Cao gọi là đến, vẫy tay một cái cũng không dám già mồm cãi lại nửa lời, chỉ sợ Cao Vũ Xương không vui sẽ đá anh ra khỏi nhà họ Cao.

Vất vả lắm mới có được vinh hoa phú quý, anh ta không nỡ từ bỏ.

Nhưng bây giờ em trai lại vì anh ta mà gây sự với chủ tịch Hứa Cường tiếng tăm lừng lẫy, nếu như không xin lỗi thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra với anh ta.

Sau khi cân nhắc một hồi lâu, Vu Sơn mới ý thức được nếu mình không lên tiếng thì Vu Kiệt nhất định không chịu xin lỗi, anh ta đành phải bước ra khỏi đám đông, cúi đầu đi tới bên người Vu Kiệt.

"Em trai, nghe anh nói một câu, chỉ cần em cúi đầu nhận lỗi thì chuyện này liền được cho qua".

"Anh...", Vu Kiệt kinh ngạc nhìn anh ta, bị người ta chà đạp xỉ nhục như vậy mà cũng không phản kháng sao?

Một giây tiếp theo, giọng nói đáng ghét vang lên.

"Coi như mày biết điều giống Vu Sơn, không hổ danh là "Chạn Vương", bản lĩnh chịu đựng hạng một không ai dám nhận hạng hai".

Hứa Cường hai tay chống nạnh, cười nhạo nói.

"Thằng ranh, hôm nay nhiều người có mặt ở đây, nể tình Cao Vũ Xương nên tao không thèm tính số với mày với điều kiện mày phải quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với tao thì chuyện ngày hôm nay tao bỏ qua, mày tự suy nghĩ kĩ đi".

"Cao Vũ Xương cũng thuyết phục: "Nghe lời đi Vu Kiệt! Chủ tịch Hứa đã cho cậu cơ hội rồi, chẳng lẽ cậu không thể bỏ qua một chút lòng tự ái mà nhận sai thì đừng trách người ta không cho cậu cơ hội".

Bọn Họ nói xong, Vu Kiệt liền cười khẩy.

Khóe miệng anh không khỏi lộ ra vẻ khinh thường.

Thật nực cười!

Hóa ra lý lẽ ở đời lại như vậy.

Đen cũng có thể biến thành trắng, mà trắng cũng có thể dễ dàng bị nhuộm thành đen.

"Cậu cười cái gì? Vu Kiệt, mau chóng quỳ xuống nhận lỗi", Cao Vũ Xương thúc giục.

"Nhận lỗi ư?"

Vu Kiệt nắm chặt tay thành quả đấm: "Tôi vốn không sai thì tại sao phải nhận lỗi?"

"Cậu!"

"Cậu thật tình...", Cao Vũ Xương rất tức giận, nói hết nước hết cái như thế rồi Vu Kiệt vẫn còn bảo thủ.

Nhưng khi cô ta định giáo huấn tiếp thì Vu Kiệt lạnh lùng mở miệng: "Chị dâu, chị không hỏi một câu là tôi đã xảy ra chuyện gì mà đã muốn tôi xin lỗi, thật xin lỗi, Vu Kiệt tôi nhìn lầm chị rồi, là tôi đã quá tin tưởng nhà họ Cao!"

"Cậu có ý gì?"

"Không có gì", Vu Kiệt tiếp tục nói: "Không phải chị sợ tôi liên lụy nhà họ Cao sao? Ngày mai tôi sẽ nộp đơn nghỉ việc, vị trí nhân viên vệ sinh của tập đoàn nhà họ Cao, tôi sẽ không làm nữa, đợi lát nữa trở về tôi sẽ dọn ra ngoài".

"Anh trai, em là người như thế nào anh hiểu rõ nhất, tình cảm của anh và chị dâu em không muốn xen vào, cũng không dám can thiệp, em sẽ không liên lụy đến anh".

Nói xong câu này, Vu Kiệt nhìn về phía Hứa Cường.

Anh tiến lên phía trước một bước.

Hứa Cường nuốt nước miếng, không khống chế được tự lùi về phía sau một bước.

"Mày muốn làm gì?"

"Không làm gì? Nói cho mày biết, tao tên là Vu Kiệt, chuyện ngày hôm nay không liên quan gì đến nhà họ Cao, mày tìm tao tính sổ cũng được, nhưng chỉ nên nhắm vào tao, từ nay về sau, tao chờ mày trả thù".

"Về phần những người khác, Vu Kiệt tôi muốn cảnh cáo các người một câu, anh trai tôi tuy xuất thân thấp hèn nhưng cuộc sống vốn công bằng, nếu như tôi nghe thấy bất kỳ ai trong số các người xỉ nhục anh tôi thì đừng trách tôi không khách khí!"

Dứt lời, Vu Kiệt không chút do dự xoay người, sải bước ra khỏi căn phòng.

Xin lỗi?

Thật xin lỗi, Vu Kiệt tôi - không chấp nhận.

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi