ĐỆ NHẤT LANG VƯƠNG

Màn đêm sâu thẳm, bọt sóng trắng xóa.

Sau khi ăn cơm cùng Lâm Nhã xong thì Vu Kiệt chuẩn bị rời đi, tối nay anh có thể kể ra những chuyện vẫn luôn chôn giấu trong lòng, nên bây giờ cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đến cả những chuyện xảy ra trong quán bar kia anh cũng không còn để ý.

Xuống dưới lầu, khi anh chuẩn bị đi ra ngoài thì phát hiện ra Dương Cẩm Tú đang một mình ngồi trên bãi cát, nhìn về phía đại dương xa xăm.

Hơn nửa đêm nên người trên bãi cát đều đã về hết, chỉ còn lại một mình cô.

“Anh Vu, xe đã chuẩn bị xong rồi”.

Quản gia đi tới nói với Vu Kiệt.

“Cảm ơn, tôi sẽ tự mình đi về!”, Vu Kiệt lịch sự từ chối.

Quản gia kinh ngạc, ông ta đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Vu Kiệt đang nhìn chăm chú Dương Cẩm Tú thì trên mặt ông ta hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.

“Được, tôi hiểu ý rồi, phòng trên tầng 4 luôn sẵn sàng để anh sử dụng”.

Ông ta nói xong thì vội vàng rời đi.

Trên mặt Vu Kiệt lộ vẻ mờ mịt, ông ta có ý gì.

Anh cũng không nghĩ nhiều, sau đó đi về phía bờ cát, tới bên cạnh Dương Cẩm Tú rồi ngồi xuống: “Muộn như vậy rồi sao còn chưa về, cẩn thận không lại bị người ta bắt đi đó”.

Dương Cẩm Tú giật mình, sau đó đấm vào vai Vu Kiệt: “Chú lại dọa tôi rồi, nửa đêm rồi ai dám bắt tôi đi chứ, chú là đồ ngốc à!”

“Ha ha, biết đâu được”, Vu Kiệt nói đùa.

“Chú còn nhỏ lắm à, toàn nói mấy lời dọa người ta thôi”, Dương Cẩm Tú bĩu môi nói.

“Tuổi nhỏ thì tâm hồn cũng trong sáng, có lúc cũng muốn bản thân giữ lại được sự đơn thuần, sống đơn giản thì cuộc sống sẽ càng tự do tự tại hơn”, Vu Kiệt nói những lời trong lòng.

Lúc Vu Kiệt nói ra câu này thì Dương Cẩm Tú cũng tò mò nhìn về phía anh.

Câu này là bố nói với anh.

Cuộc sống này đầy rẫy những mưu mô, đôi khi những điều đơn giản lại là thứ xa xỉ nhất. Những người có thể biến cuộc sống trở nên đơn giản và bình dị chính là những người mạnh mẽ nhất.

“Chú rốt cuộc có quan hệ gì với chủ tịch của tập đoàn Hoa Mỹ? Vì sao cô ấy lại coi trọng chú như vậy?”, Dương Cẩm Tú không nhịn được nói ra thắc mắc của mình.

Vu Kiệt cười nhẹ: “Trước khi hỏi tôi vấn đề này, thì có phải cô nên hỏi bản thân có bí mật gì trước không, tại sao có người muốn bắt cóc cô? Còn cô vì sao lại mất tích?”

Khi hai người hỏi đối phương, thì cả hai đồng thời phát hiện đối phương đều có những bí mật không muốn để người khác biết.

Đương nhiên Dương Cẩm Tú sẽ không tùy tiện nói ra thân phận và những gì bản thân đã trải qua. . Tiên Hiệp Hay

Không dễ gì mới gặp được người mình thích, nhỡ như nói ra rồi sẽ dọa người ta chạy mất thì sao?

Vu Kiệt mỉm cười đầy ẩn ý, anh lặng lẽ nhìn về phương xa.

“Được rồi! Chú không nói, tôi cũng không nói, cả hai đều không nói. Dù sao chú cũng không nói, còn tôi cũng lười tìm câu trả lời, vì trong lòng tôi chú là người tốt nhất trên đời này”, Dương Cẩm Tú tỏ vẻ sùng bái nói.

“Cô không sợ tôi là người xấu sao?”, Vu Kiệt hỏi lại.

“Người xấu? Nếu như người xấu giống như chú muốn bắt cóc tôi, thì tôi cũng không có ý kiến gì, vì dù sao thì chú cũng sẽ không ức hiếp tôi, đúng không! Có người xấu nào lại để tôi chạy trước không?”, Dương Cẩm Tú gật đầu: "Chú sẽ luôn bảo vệ tôi chứ?”

“Trông tôi rảnh rỗi lắm sao, luôn bảo vệ cô hả? Cô là ai chứ?”, Vu Kiệt không khách khí mà cười đáp lại.

Nhưng anh cũng không biết vì sao trong lòng anh quả thật nguyện ý làm như vậy.

Đây là loại cảm giác anh không lường trước được.

Nó giống như nước suối chảy trong khe đá.

Trong lành mát mẻ.

Khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

“Tôi...”, Dương Cẩm Tú đứng dậy, hai tay chống nạnh nói: “Hừ, không bảo vệ thì không bảo vệ, người muốn bảo vệ tôi có rất nhiều đấy!”

“Trẻ con...”, Vu Kiệt có chút cạn lời.

“Hừ, chú là đàn ông mà không vui tính chút nào, chú có biết là tôi còn nghĩ chú đến Ninh Thành để cứu tôi không, suýt chút nữa còn...”

Nói được một nửa thì cô vội vã che miệng lại, suýt nữa thì nói ra hết rồi.

“Suýt chút nữa thì sao?”, Vu Kiệt ngẩng đầu lên hỏi.

Dương Cẩm Tú lắc đầu: “Không có gì, không có gì, tôi sẽ không nói cho chú biết bí mật đâu”.

Vu Kiệt quay đầu lại, anh cảm thấy có chút không vui nên nhỏ nhen nói: “Vậy cô cũng đừng hi vọng tôi sẽ nói cho cô biết”.

“Xí, quỷ hẹp hòi”.

Dương Cẩm Tú ngồi xuống, cô lại cười nói: “Vậy chúng ta giao kèo đi, ai cũng không chủ động nói ra bí mật của mình, cứ giống như hiện tại đi”.

“Tôi xin từ chức rồi”, Vu Kiệt cười đáp.

“Vừa khéo tôi cũng xin thôi việc rồi!”, Dương Cẩm Tú mở to mắt, sau đó từ từ quay lại.

“....", Vu Kiệt kinh ngạc nhìn cô.

“Ha ha, chú đừng nhìn tôi như vậy, cùng lắm ngày mai chúng ta cùng nhau đi tìm việc làm!”

Dương Cẩm Tú đưa ra ý kiến.

“Tôi còn có việc phải làm, chỉ là qua đường thấy chuyện bất bình thì ra tay cứu cô thôi, cô không cần để ý, cũng không nhất thiết phải xin từ chức”, Vu Kiệt thở ra một hơi.

“Ai nói tôi vì chú mới xin thôi việc, tôi chỉ không vừa mắt cái cô Lộ Tinh Hàn kia thôi, tôi tự xin nghỉ việc”, Dương Cẩm Tú tức giận nói, đột nhiên cô nghĩ tới cái gì đó: “Này, tôi nhớ ra rồi, lúc tôi xin từ chức thì anh của chú đang phát điên lên đi tìm chú, trạng thái tinh thần không tốt, rốt cuộc giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh trai?

Vu Sơn!

Anh ấy đang tìm anh.

Sắc mặt Vu Kiệt khẽ thay đổi, hôm nay bận từ lúc sáng sớm tới giờ nên anh quên luôn gọi điện thoại cho Vu Sơn.

“Tôi còn có việc, đi trước đây, tôi đưa cô về hay cô tự đi về?”, Vu Kiệt vội vàng đứng dậy, muốn về nhà sạc máy.

“Tôi có thể tự mình đi về...”, Dương Cẩm Tú không hiểu, vì sao nhắc tới Vu Sơn thì Vu Kiệt lập tức mất tự nhiên.

Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lẽ nào không phải vì cô?

“Được, vậy cô đi về trước đi! Chúng ta liên lạc sau”.

“Này, chú...”, Dương Cẩm Tú vừa muốn trao đổi số điện thoại với anh, nhưng không ngờ Vu Kiệt còn chả thèm quay đầu lại, anh không đợi cô mở miệng đã chạy đi xa rồi.

Dương Cẩm Tú giậm chân xuống đất: “Cái tên này, thật sự là không hiểu tâm lý con gái, số điện thoại cũng không để lại thì làm sao liên lạc được, có phải là đồ ngốc không, hay là đồ đần vậy, đàn ông như chú nhất định sẽ không lấy được vợ đâu”.

Miệng nói như vậy nhưng trên mặt cô không che giấu được nụ cười vui vẻ.

Cuối cùng cô cũng gặp được tình yêu của đời mình rồi.

Đúng là không dễ dàng gì mà.

....

....

Về đến nhà, Vu Kiệt vội vàng cắm sạc rồi mở máy lên, anh lập tức gọi điện thoại cho Vu Sơn.

Nhưng dù anh gọi như thế nào thì cũng không thể nối máy với điện thoại của Vu Sơn được.

Anh…

Hôm đó anh đi quá vội vàng, anh trai nhất định rất lo lắng cho anh!

Hi vọng anh ấy sẽ không cãi nhau với vợ.

Anh vừa lo lắng vừa để điện thoại xuống, bây giờ chỉ có thể đợi anh ấy gọi lại.

Nhưng anh lại không ngờ được lúc này Vu Sơn đang cầm chai rượu say bí tỉ, lung lay đi về nhà.

Vừa rút chìa khóa ra thì cửa lập tức mở ra.

“Két két!"

“Vu Sơn anh giỏi lắm, anh ăn gan hùm mật gấu rồi phải không? Cả ngày không nghe điện thoại của tôi? Bây giờ mới về, lại còn uống rượu, ai cho anh tư cách uống rượu, quỳ xuống cho tôi!”

Cao Vũ Xương đứng từ xa cũng ngửi thấy mùi rượu trên người Vu Sơn, cô ta nhíu chặt lông mày lại, hung hăng chửi mắng.

“Đệt!”

Vu Sơn giơ chai rượu lên, mượn hơi rượu lấy can đảm ném chai xuống dưới đất.

“Cao Vũ Xương, cô đừng có quá đáng, Vu Sơn tôi dù thế nào cũng là thằng đàn ông của coi, tôi uống rượu thì sao, cần cô lo à?”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi