ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

“Vâng.” Từ trong chỗ tối truyền đến một tiếng trả lời đầy cung kính.

Ngay sau đó, Huyền Vũ xuất hiện đi thẳng về phía Lưu Hỉ Viên.

Nhưng điều khiến Huyền Vũ và Chu Hàn không ngờ đến chính là Lưu Hỉ Viên này lại chẳng hề phản kháng, gã dẫn một đám người đến rồi đứng đó để mặc cho Huyền Vũ đánh.

Mà Huyền Vũ ra tay vừa nhanh lại vừa mạnh, chớp mắt đã đánh Lưu Hỉ Viên ngã xuống đất.

“Tô thị đuổi nhân viên ác ý, lợi dụng việc công để trả thù việc tư, còn đánh nhân viên bị đuổi ở ngoài đường.” Lưu Hỉ Viên ngã xuống đất gào to.

“Tô thị đánh người. Đánh chết người rồi.”

“Ôi đau quá, đầu tôi chảy máu rồi.”

“Tay của tôi cũng gãy rồi, bụng cũng đau quá.”

Có Lưu Hỉ Viên này dẫn đầu, đám “diễn viên quần chúng” mà gã dẫn đến cũng lần lượt thay phiên nhau gào lên.

Lưu Hỉ Viên thật sự mời diễn viên quần chúng đến, năm mươi tệ một người, chỉ cần chịu bị đánh, bị đánh xong giả vờ bị thương nặng mà gào to là coi như nhiệm vụ hoàn thành.

“Vô liêm sỉ.” Tô Hàm thấy thế vừa tức vừa hoảng, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.

Ánh mắt Chu Hàn lại không hề ngừng trên đám người Lưu Hỉ Viên mà là nhìn về phía người qua đường cầm điện thoại quay lại.

Trong lòng anh rõ ràng, chỉ cần làm không tốt thanh danh của Tô Hàm sẽ bị tổn hại.

Lúc này Chu Hàn bước đến đứng trước Tô Hàm, che chắn cô lại.

Đồng thời cũng không quay đầu lại mà nói: “Vô Kiểm, mau hóa trang cho Tô Hàm.”

“Vâng.” Một tiếng trả lời vang lên, Vô Kiểm xuất hiện trong nháy mắt.

Anh ta bắt đầu hóa trang cho Tô Hàm, biến gương mặt của Tô Hàm trở nên khác đi, sau đó Vô Kiểm lên tiếng: “Nguyên soái, xong rồi.”

Chu Hàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tô Hàm thay đổi rất nhiều.

Gương mặt bây giờ và vừa rồi nếu nói là hai người cũng không sai.

Chỉ cần mặt không giống là được rồi, cứ như vậy, Lưu Hỉ Viên có muốn bôi nhọ Tô Hàm cũng bó tay.

Tuy Tô Hàm xem như là tránh được một kiếp nạn, nhưng Tô thị lại gặp phải nguy cơ.

Lúc này đây, e là Tô thị đã bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió rồi.

Chu Hàn nhanh chóng ra quyết định dạy dỗ Lưu Hỉ Viên một trận, bắt gã phải xin lỗi Tô Thị, thừa nhận hành vi phạm tội.

“Trước tiên đừng động đến gã.” Chu Hàn phân phó cho Vô Kiểm: “Tìm cơ hội thích hợp rồi bắt lại, tự tôi sẽ dạy dỗ gã.”

Dứt lời Chu Hàn liền dẫn Tô Hàm vào công ty.

Mặc kệ chuyện ồn ào thế nào công ty vẫn phải hoạt động, Tô Hàm vẫn là tổng giám đốc dẫn dắt Tô thị.

Tới gần giữa trưa, Tô thị đã lên đứng đầu bảng hot search.

“Tổng giám đốc xấu xa độc ác, lấy việc công trả thù việc tư, bắt nạt nhân viên.”

“Sợ thật. Hơn mười người bị đánh gãy tay chân, đầu rơi máu chảy trước cửa Tô thị.”

“Nữ tổng giám đốc táng tận lương tâm, xảo trá như thế liệu có thể dẫn dắt được công ty hay không?”

Dư luận ùn ùn kéo đến, Tô Hàm cảm thấy áp lực như núi.

Bên dưới còn có người đăng ảnh chụp Tô Hàm đã qua hóa trang, tuy rõ ràng phần thân vẫn là như thế, nhưng gương mặt lại xấu đến mức dọa người.

“Vợ, bình tĩnh.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở một câu: “Chỉ là bị cường điệu lên thôi.”

Tô Hàm nghe thế lập tức trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Khi nào thì em mới có thể bỏ lớp hóa trang trên mặt?”

Trước giờ Tô Hàm vẫn luôn đường đường chính chính mà sống, chưa bao giờ sống dưới lớp vỏ bọc nào, việc này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Vô Kiểm, tháo xuống đi.” Thấy Tô Hàm như thế, Chu Hàn có chút không nỡ.

“Vâng.” Vô Kiểm trả lời đầy cung kính, bước ra từ chỗ tối, giúp Tô Hàm tháo lớp hóa trang xuống.

Tô Hàm vội đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhưng lúc cô đi ra lại bị một đám phóng viên bao vậy.

“Tổng giám đốc Tô, gương mặt của cô sao lại thay đổi rồi? Sao lại trở nên đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế?”

“Tổng giám đốc Tô, ảnh chụp cô không phải là dáng vẻ này, rõ ràng là rất xấu.”

“Tổng giám đốc Tô, đối với chuyện lấy việc công trả thù việc tư, ác ý công kích nhân viên, cô định giải thích thế nào?”

Một đống micro nối tiếp nhau đưa đến trước mặt Tô Hàm, khiến cô cảm thấy trái tim nặng trĩu.

“Thật xin lỗi, không thể trả lời.” Tô Hàm cố nén tuyệt vọng, nói với đám phóng viên bên ngoài xong, sau đó gọi bảo vệ đuổi đám phóng viên này đi.

Vất vả lắm Tô Hàm mới có thể trở lại được văn phòng, cầm một cốc nước chưa kịp uống lấy một ngụm thì Tiết Minh Dương lại vội vã đi vào.

Tô Hàm cũng không uống nước nữa, cô nhìn chằm chằm Tiết Minh Dương, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

“Chu nguyên soái, Chu phu nhân, không ổn rồi.” Tiết Minh Dương đặt mấy bộ tài liệu trước mặt hai người.

Sau khi Chu Hàn và Tô Hàm xem xong, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

“Tình hình hiện giờ rất bất lợi đối với Tô thị, dư luận ngập trời.” Tiết Minh Dương thở dài một tiếng: “Phía bên phòng công tố ra lệnh cưỡng chế tạm ngừng hoạt động để chỉnh đốn và cải cách, còn có thương hội của Cảng Thành cũng không đồng ý cho Chu phân nhân tiếp tục kinh doanh ở Cảnh Thành nữa.”

Nghe xong lời của Tiết Minh Dương, ánh mắt của Chu Hàn trở nên lạnh lẽo.

Lúc này anh phân phó một tiếng: “Gọi điện thoại cho Hoắc Khai Hà, bảo ông ta đứng ra áp chế người của thương hội, ngăn không cho đám quỷ hút máu của thương hội thừa dịp mà bỏ đá xuống giếng.”

Người ta có câu, không có phản bội thì không phải là kinh doanh.

Nhất là thương hội của Cảng Thành, ai ai cũng đều là bọn trục lợi.

Bọn họ chỉ hận không thể kéo hết toàn bộ công ty trên thế giới này xuống để tiện phân chia lợi ích. Bọn họ chỉ hận không thể thống trị toàn bộ thế giới.

Tiết Minh Dương đang định trả lời Chu Hàn, kết quả còn chưa kịp gọi điện cho Hoắc Khai Hà.

Chu Hàn lại đột nhiên nhận được điện thoại của ông ta gọi đến, anh nhướng mày, trong lòng có dự cảm xấu.

Rất có thể là lại xảy ra chuyện rồi.

Quả nhiên, lúc Chu Hàn nhận điện thoại, sắc mặt anh lại càng trở nên kém hơn.

Phúc đến thì ít họa đến thì nhiều, thật sự là nhà dột suốt đêm mưa.

Trong lòng Chu Hàn có hơi bất đắc dĩ, anh nhìn Tô Hàm và Tiết Minh Dương rồi nói: “Hoắc Tử Kim và Tony Bond mất tích rồi.”

Hai người kia nghe thấy thế liền sửng sốt, vẻ mặt Tiết Minh Dương tràn đầy vẻ khó tin, nói: “Sao có thể, ở đây là Cảng Thành đó.”

“Hoắc gia chủ là đại lão đứng đầu Cảng Thành, ai lại dám động đến con gái của ông ta?”

Tiết Minh Dương dứt lời, Chu Hàn trầm tư một lát, cuối cùng lên tiếng: “Thật ra là có đó.”

“Ai?” Tiết Minh Dương vội hỏi.

“Như Liệt đoàn.” Ánh mắt Chu Hàn lạnh lẽo.

Tiết Minh Dương và Tô Hàm đồng thời sửng sốt, hai người lộ ra ánh mắt không tin nổi.

“Chuyện khó giải quyết, rõ ràng là có người cố ý.” Chu Hàn phân tích: “Lần này là nhắm vào tôi và nhà họ hoắc.”

Dứt lời, Chu Hàn vung tay: “Chu Tước, Huyền Vũ, bảo vệ Tô Hàm.”

“Vân Nhi, Dạ Phong, theo tôi đến Hội võ Hoành Thành.”

Nói xong hết tất cả, Chu Hàn bước ra ngoài.

Nếu đối phương muốn chơi, vậy thì Chu Hàn sẽ chơi cùng.

Tô Hàm dõi theo hình bóng của Chu Hàn dần đi mất, trong lòng có chút hỗn loạn không nói nên lời.

Lúc Chu Hàn rời khỏi Tô thị, phát hiện trước cửa có rất nhiều phóng viên, lúc này anh bước đến.

Miệng quát lớn: “Cút.”

Đám phóng viên bị Chu Hàn dọa sợ, không dám quay lại mà bỏ chạy.

Lúc này trong lòng Chu Hàn gần như là đã có đáp án, Hoắc Tử Kim và Tony Bond bị bắt đến Hoành Thành.

Mà căn cứ của Như Liệt đoàn cũng có thể là ở Hoành Thành.

Dù sao thì nếu hai người Hoắc Tử Kim ở Cảnh Thành, Hoắc Khai Hà cũng đã sớm tìm ra rồi, cũng không cần phải gọi điện cầu cứu mình.

Cho nên Chu Hàn kết luận, hai người kia đang ở Hoành Thành.

Anh phải phát động Hội võ Hoành Thành, dùng toàn lực để đi tìm hai người Hoắc Tử Kim.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi