ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

Không cho cứu?

Hoắc Nghệ Tinh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, thậm chí cho rằng mình nghe nhầm.

“Ông nói đùa chuyện quốc tế gì thế hả?” Thanh Tú Tú giận dữ cười, cô ta chỉ vào lỗ mũi Hoắc Nghệ Tinh làm ầm lên: “Không cho cứu? Rõ ràng hai người các người không có năng lực.”

Tư thế này của Thanh Tú Tú giống như Chu Hàn là người đàn ông của cô ta vậy.

Chẳng qua giờ phút này Tô Hàm đang đau buồn, rõ ràng không ý thức được chuyện này.

Nhưng dù cho cô có phát hiện thái độ của Thanh Tú Tú quá xúc động đi nữa, cũng sẽ không nói nhiều.

Dù sao ai lại chủ quan tùy tiện đối với loại chuyện này?

Tô Hàm không phải người như vậy, cô sẽ không hoài nghi Thanh Tú Tú muốn cướp Chu Hàn của cô.

“Một thư ký như cô chạy đến làm ra vẻ người đứng đầu cái gì? Hoắc Nghệ Tinh tôi nói chuyện có thể không bằng không chứng sao?” Lập tức Hoắc Nghệ Tinh tức giận trừng mắt, sau khi bị hiểu lầm, rõ ràng gương mặt già nua kia đã không nén được giận.

Nói xong ông đưa tay kéo Tiết Minh Dương, nói với mọi người: “Nếu như các người không tin lời của tôi, có thể hỏi Tiết Minh Dương một chút.”

Thanh Tú Tú nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, trong mắt cô ta tràn đầy sự không tin tưởng.

“Có gì tốt mà hỏi, hai người không có năng lực, không cứu được Chu Nguyên soái cho nên nói bừa.” Thanh Tú Tú hùng hổ dọa người, giống như mọi người ở đây đều do cô ta quyết định.

“Láo xược.” Hoắc Khai Hà không nhìn nổi nữa, ông ta sải bước về phía trước, đứng yên trước mặt Thanh Tú Tú.

“Cô là cái thứ gì?” Hoắc Khai Hà lạnh giọng mắng: “Dám mắng Hoắc lão? Cút nhanh.”

Thanh Tú Tú vừa thấy Hoắc Khai Hà lên tiếng, lập tức không dám tự cho mình là đúng nữa, hậm hực đi qua một bên an ủi Tô Hàm.

Sắc mặt của Hoắc Khai Hà trầm xuống, lên tiếng hỏi Hoắc Nghệ Tinh: “Hoắc lão, thật sự Chu Nguyên soái đã tỉnh lại rồi?”

Hoắc Nghệ Tinh vô cùng nghiêm túc gật đầu một cái, gần như ông ta nói ra bốn chữ từ trong kẽ răng, nhấn mạnh từng chữ: “Vô cùng chính xác.”

Hoắc Nghệ Tinh nói xong, một bên Tiết Minh Dương cũng gật đầu phụ họa: “Tôi có thể làm chứng.”

Thấy vậy Hoắc Khai Hà gật đầu một cái nói: “Tôi tin tưởng hai người.”

Nói xong ông ta định đi vào phòng, muốn xem thử rốt cuộc Chu Hàn đã tỉnh hay chưa.

Nhưng Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh Dương lại cùng ngăn cản Hoắc Khai Hà.

Gần như hai người đồng thanh nói: “Nguyên soái không cho vào.”

“Cái gì?” Hoắc Khai Hà hơi sững sờ.

Tề Thắng Thiên nghe vậy, lúc trước đã nghi ngờ Hoắc Nghệ Tinh nói dối, giờ phút này lại càng nghi ngờ mãnh liệt hơn.

Ông ta xông tới hỏi: “Ông chắc chắn Chu Nguyên soái đã tỉnh, không để hai người các người chữa bệnh?”

Hoắc Nghệ Tinh trịnh trọng gật đầu một cái: “Đúng. Hai chúng tôi bị Nguyên soái đuổi ra ngoài.”

Tiết Minh Dương cũng lên tiếng: “Nguyên soái còn đích thân ra lệnh, không để cho bất kỳ người nào đi vào.”

Tề Thắng Thiên nghe vậy sắc mặt trở nên rất là khó coi, mà sự không tin tưởng kia đều viết rõ ràng trên mặt.

Đang lúc ông ta còn muốn lên tiếng hỏi, đột nhiên một thành viên Võ Minh vọt tới.

“Hội trưởng, Thanh Long tỉnh rồi.” Giọng nói của tên thành viên Võ Minh kia rõ ràng rất kích động.

“Thanh Long tỉnh?” Hội trưởng thứ nhất kinh ngạc hỏi lại.

Tên thành viên kia dùng sức gật đầu, khẳng định lời của mình.

Sau đó tên thành viên kia lại nói: “Thanh Long nói muốn gặp Chu Nguyên soái.”

Khi tên thành viên kia nói xong, Bạch Hổ ở một bên vẫn luôn im lặng đột nhiên hành động.

Anh ta vọt nhanh đến phòng Thanh Long, tốc độ nhanh đến hoa cả mắt.

Bạch Hổ giống như một làn gió, lúc mọi người hoàn toàn không kịp thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, cũng đã biến mất không còn bóng dáng.

Sau khi Bạch Hổ rời đi, lúc này Hoắc Khai Hà cũng đi theo.

Vào giờ phút này, ông ta đã ý thức được có chuyện gì đó không đúng.

Nếu như Hoắc lão nói thật, vậy đã nói rõ Nguyên soái không phải người bình thường.

Nếu muốn chứng minh được chuyện này, phải hỏi hai người Bạch Hổ và Thanh Long.

Nếu như Hoắc lão nói dối…

Hoắc Khai Hà không dám nghĩ tiếp, ông ta vô cùng tín nhiệm Hoắc Nghệ Tinh, tuyệt không tin Hoắc Nghệ Tinh chính là người nói không có bằng chứng.

Tề Thắng Thiên thấy Hoắc Khai Hà đi đến phòng của Thanh Long cũng lập tức theo sát bước chân của đối phương.

Trái lại Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh Dương thì không rời đi nửa bước, hai người giống như đang canh giữ vậy.

Hai người bọn họ đứng tại chỗ, mà sau lưng họ cách đó không xa chính là phòng của Chu Hàn.

Cùng lúc đó, hai người Hoắc Khai Hà và Tề Thắng Thiên đã đi vào phòng của Thanh Long.

Giờ phút này Thanh Long vô cùng tiều tụy, nhìn cả người rất uể oải.

Anh ta không nói gì, mà Bạch Hổ thì đứng bên cạnh Thanh Long.

Hai người đối mặt nhau, ai cũng không lên tiếng trước.

“Thanh Long, cậu…” Bạch Hổ há miệng, muốn nói tình huống của anh ta cho anh ta biết.

Nhưng lời đến khóe miệng, cuối cùng lại thành muốn nói lại thôi.

Cuối cùng Bạch Hổ cũng không có cách nào nói chuyện bị phế hết công lực cho Thanh Long biết.

Hai người cùng với Chu Tước, Huyền Vũ đi theo Chu Hàn nhiều năm, tất nhiên Bạch Hổ rõ ràng hiểu tính cách của Thanh Long.

Nếu như nói chuyện này ra, chỉ sợ trong lòng Thanh Long sẽ đau xót cực lớn.

Đối với một đại tướng mà nói, bị phế công lực là chuyện còn đáng sợ hơn cái chết. Càng khó tiếp nhận hơn.

“Bạch Hổ, cậu không cần phải nói gì hết.” Không ngờ Thanh Long lại bất tình lình lên tiếng, khóe mắt anh ta chảy ra một giọt nước mắt, lặng yên không tiếng động.

Dừng một chút, Thanh Long nức nở nói: “Chính tôi rõ ràng thân thể của mình, phế, chính là phế.”

Bạch Hổ nghe vậy, cả người đều ngẩn ra.

“Nguyên soái đâu?” Không đợi Bạch Hổ kịp phản ứng, Thanh Long lại lên tiếng lần nữa: “Tại sao Nguyên soái lại không tới? Tôi muốn gặp ngài ấy.”

Bạch Hổ nghe vậy trong nháy mắt yên lặng, bao gồm cả Hoắc Khai Hà và Tề Thắng Thiên cũng thay đổi vẻ mặt.

Rất rõ ràng, bọn họ không muốn nhắc đến chuyện liên quan đến Chu Hàn

“Sao các người lại không nói lời nào? Yên lặng? Mấy người các người có ý gì?” Thanh Long một hơi hỏi ra ba vấn đề.

Nhưng sau khi hỏi xong, lập tức anh ta ý thức được chuyện gì đó.

Bầu không khí phút chốc trở nên ngưng trọng, Thanh Long cũng bắt đầu yên lặng.

Mà sau khi trầm mặc một lát, đột nhiên Thanh Long lên tiếng hỏi: “Có phải Nguyên soái xảy ra chuyện gì không?”

Thấy không thể lừa được Thanh Long, lập tức Bạch Hổ không thể làm khác hơn là kể lại rõ ràng mọi chuyện.

Thanh Long vừa nghe Chu Hàn vì báo thù cho mình và rơi vào tình huống cửu tử nhất sinh, bây giờ lại không biết sống chết.

Đầu tiên khuôn mặt của anh ta tràn đầy vẻ tự trách, cho đến khi nghe Bạch Hổ nói, Chu Hàn đuổi hai người Hoắc Nghệ Tinh ra, không để cho người khác quầy rầy, đột nhiên anh ta nhận ra chuyện gì đó.

“Bạch Hổ, cậu còn nhớ không, mấy năm trước Nguyên soái nhiều lần bị nguy hiểm đến tính mạng, cuối cùng lại miễn cưỡng sống lại?” Thanh Long hỏi một câu như vậy với Bạch Hổ.

Sắc mặt của anh ta vô cùng ngưng trọng, xem ra giống như đột nhiên biết được một bí mật kinh thiên nào đó.

Bạch Hổ nghe vậy thì cả người cũng ngẩn ra.

“Đúng. Lúc trước có lần Nguyên soái bị nổ ói ra nửa lít máu, chúng ta đều đã chuẩn bị hậu sự cho ngài ấy. Kết quả Nguyên soái gắng gượng sống lại, hơn nữa từ đó về sau, Nguyên soái còn đột phá.” Trên mặt Bạch Hổ tràn đầy vẻ khiếp sợ, nói ra chuyện lúc trước.

Giờ phút này đứng ở một bên sắc mặt hai người Hoắc Khai Hà và Tề Thắng Thiên đều đã tái nhợt, hình như bọn họ đã nghe được chuyện không nên nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi