“Xem ra cô Bạch đã có chuẩn bị trước khi đến.” Chu Hàn hờ hững, ý vị thâm trường nói một câu như vậy.
Rất rõ ràng lời của Chu Hàn có hai nghĩa.
Có chuẩn bị mà đến, không chỉ vạch trần sự thật sự chuẩn bị của Bạch Như Ngọc, còn cố gắng hỏi cô ta có chuẩn bị Sinh Tức Đan không.
Chuyện này, Chu Hàn tin tưởng Bạch Như Ngọc có thể hiểu được ý của anh.
Dù sao, Bạch Như Ngọc không phải là người ngu, trái lại, đối phương là một người rất thông minh.
Mà Chu Hàn thích nhất là nói chuyện với người thông minh, bởi vì nói chuyện với người thông minh sẽ rất dễ dàng, khi nói chuyện và làm việc cũng không quá mệt mỏi.
Bạch Như Ngọc thấy đối phương có ý uy hiếp mình, cũng không lập tức trở mặt, lên tiếng nói: “Chu Nguyên soái.”
Vừa nói, lông mày của cô ta nhíu lại, tiếp tục nói: “Tôi mặc kệ anh là Chu nguyên soái hay là Chu phương soái, hoặc là Chu thật soái, tóm lại anh đừng nghĩ đánh chủ ý lên Sinh Tức đan của nhà họ Bạch chúng tôi.”
Tư thái vừa nhãn nhặn vừa dịu dàng của Bạch Như Ngọc trong nháy mắt đã trở nên ác liệt.
Chu Hàn nghe vậy nhướng mày, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Tô Hàm bên cạnh nhìn không nổi nữa, cô lên tiếng nhắc nhở: “Cô Bạch, xin cô chú ý lời nói một chút.”
Bạch Như Ngọc mỉm cười một tiếng, cô ta hỏi ngược lại: “Để tôi chú ý lời nói?”
“Vậy sao cô không hiểu một chút Chu Nguyên soái đây là đang có rắp tâm gì trong lòng?”
“Sao anh ta cũng không chú ý một chút rắp tâm của mình đi?”
“Đối với Sinh Tức Đan nhà họ Bạch, tôi chỉ có thể thẳng thắn nói hai chữ, không có. Trên dưới nhà họ Bạch chúng tôi không có.”
Nói xong Bạch Như Ngọc đứng dậy, cầm lấy túi xách bộ dạng muốn rời đi.
Tề Họa Mi thấy vậy, lúc này mới vội vàng lên tiếng: “Như Ngọc, sao cô lại như vậy? Chu Nguyên soái ngài ấy…”
Không đợi Tề Họa Mi nói xong, Bạch Như Ngọc lên tiếng cắt lời: “Họa Mi, vốn tôi vẫn nghĩ cô tìm tôi là chỉ muốn gặp mặt nói chuyện vui vẻ, bây giờ nhìn lại, là tôi nhìn lầm cô.”
Cuối cùng Bạch Như Ngọc cho Tề Họa Mi một nụ cười ý vị thâm trường, rời đi không quay đầu lại.
Sau khi Bạch Như Ngọc rời đi, sắc mặt của Tề Họa Mi và Tô Hàm trở nên có chút khó coi.
Nhưng sắc mặt của Chu Hàn vẫn rất bình thường, giống như không có chuyện gì vậy.
“Tề Họa Mi, bạn tốt kia của cô quá không biết điều rồi.” Tô Hàm nhịn không được nói một câu với Tề Họa Mi, cô muốn để cho Tề Họa Mi đưa ra một câu trả lời cho chuyện tối nay.
Tề Họa Mi cười khổ một tiếng, lắc đầu: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, trước kia Như Ngọc không phải bộ dạng này.”
“Vậy thì có bộ dạng gì?” Tô Hàm hỏi thẳng: “Mới vừa đi vào người bạn tốt kia của cô nhìn là một người rất tốt, nhưng vì cái gì khi nhắc đến Sinh Tức Đan lại trở nên ác liệt như vậy.”
Tề Họa Mi than thở một tiếng, cô ta nhìn Chu Hàn, không biết nên làm gì cho phải.
Chuyện đêm nay đã không thành
Tề Họa Mi không biết đối mặt với Chu Hàn như thế nào, càng không biết nói như thế nào với Tề Thắng Thiên.
“Bạch Như Ngọc không đơn giản.” Cuối cùng Chu Hàn cũng mở miệng nói chuyện, lạnh nhạt nói ra mấy chữ.
Anh nhìn Tề Họa Mi và Tô Hàm một cái, lên tiếng gọi hai người: “Ăn cơm đi.”
Hai người Tô Hàm có chút giật mình, hai người bọn họ không nghĩ Chu Hàn lại có thể nghĩ thoáng như vậy.
Mà trong lòng Chu Hàn đã có cách, nếu thái độ của Bạch Như Ngọc ác liệt như vậy, cũng đã nói rõ, cô ta đại biểu cho thái độ của nhà họ Bạch.
Nếu như đoán không sai, chỉ sợ nhà họ Bạch đã sớm có chuẩn bị, cũng nghe được tiếng gió.
Nhà họ Bạch.
Chu Hàn khẽ híp mắt một cái.
Một đêm yên lặng, sáng sớm ngày hôm sau.
Chu Hàn và Tô Hàm thức dậy, kết quả có một người đã bưng bữa sáng nóng hổi đến nghênh đón.
“Chu Nguyên soái, đây là tổ yến cao cấp, ngài ăn thử một chút, có hợp khẩu vị hay không.” Trên mặt Đường Trường Não nở một nụ cười nịnh hót, cười giống như một tên mập nặng bốn trăm kilogam.
Chu Hàn khẽ nhíu mày, không nghĩ đến Đường Trường Não này lại âm hồn không tan như vậy.
Đang lúc này Tề Thắng Thiên cũng đã thức dậy.
Kết quả nhìn thấy Đường Trường Não cười híp mắt bưng bát tổ yến thơm ngát lấy lòng.
Lập tức gương mặt già nua của ông ta trầm xuống, tiến lên mấy bước, lên tiếng chất vấn: “Ai cho cậu đi vào?”
Đường Trường Não cười ngượng ngùng với Tề Thắng Thiên, cũng không trả lời đối phương, mà là hỏi Chu Hàn một câu: “Chu Nguyên soái không thích ăn tổ yến sao? Vậy có muốn thử những món khác không?”
Nói xong, Đường Trường Não hơi nghiêng đầu với đứa con trai ngoan ở sau lưng ông ta.
Trên mặt Đường Minh Minh không tình nguyện đẩy xe thức ăn đến, những món này đều là đặt từ khách sạn quốc tế Hoàng Hạc Lâu.
Đường Minh Minh lạnh lùng liếc nhìn Chu Hàn một cái, không biết tại sao cha lại coi trọng đối phương.
Nếu như biết sẽ đẩy xe bữa sáng cho Chu Hàn, dù nói cái gì gã cũng sẽ không đi.
Vào giờ phút này, trong lòng Đường Minh Minh vô cùng bực bội nhưng lại không dám nói ra ý nghĩ trong lòng.
Gã rất đáng thương.
“Chu Nguyên soái, ngài thấy thế nào?” Thấy Chu Hàn hơi sửng sốt nhìn chằm chằm vào xe bữa ăn sáng, Đường Trưỡng Não vội vàng đưa tay quơ trước mặt Chu Hàn.
“Ông làm gì vậy?” Ở một bên Tô Hàm lên tiếng hỏi, đối với động tác này của Đường Trường Não, cô rất không vui.
Sáng sớm nhiệt tình đưa bữa sáng đến, giống như Chu Hàn là con ruột của Đường Trường Não vậy.
Chuyện này rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, mà Tô Hàm chính là người thứ nhất hiểu lầm Đường Trường Não.
“Tôi hỏi cậu vào bằng cách nào? Lỗ tai của cậu bị điếc à?” Tề Thắng Thiên không nhịn được đến chỗ Đường Trường Não, tức giận hỏi lại.
Nhưng Đường Trường Não vẫn không phản ứng với Tề Thắng Thiên, giống như cả người và lòng đều đặt trên người Chu Hàn vậy.
“Để cho bảo vệ đến đây một chuyến.” Tề Thắng Thiên giận quá, lúc này ông ta ra lệnh một tiếng với người làm Tề thị.
“Dạ.” Người làm lập tức cung kính trả lời một tiếng, lúc này đi ra khỏi phòng khách.
Rất nhanh, bảo vệ Tề thị đã được gọi đến.
“Gia chủ.” Mấy bảo vệ cung kính chào hỏi.
Tề Thắng Thiên tức giận với mấy người đó, lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Người này vào bằng cách nào? Các người không biết cản lại sao?”
Đang nói chuyện, Tề Thắng Thiên còn đưa tay chỉ vào Đường Trường Não, tỏ vẻ vô cùng tức giận.
Mấy bảo vệ liếc nhìn nhau, trên mặt cũng lộ vẻ vô tội.
“Gia chủ, Đường Trường Não nói ngài gọi điện cho ông ta bảo đưa bữa sáng đến cho Chu Nguyên soái.” Trong đó một tên bảo vệ vội vàng giải thích rõ, chứng minh mình trong sạch.
“Đúng, chúng tôi thấy trên tay ông ta bưng tổ yến, con trai ông ta thì đẩy xe thức ăn, cho nên liền tin là thật để cho ông ta đi vào.”
“Chẳng lẽ đây không phải là ý của gia chủ ngài sao?”
Mấy tên bảo vệ khác cũng phụ họa, bọn họ hỏi một phen như vậy, rõ ràng trong giọng nói tràn đầy vẻ nghi ngờ, giống như đặc biệt nghĩ không ra vậy.
Gương mặt Tề Thắng Thiên phút chốc trở nên xanh mét, gần như ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm càn. Thật sự hoang đường.”
Ông ta giận đến mức kêu la như sấm, lúc này ra lệnh cho mấy tên bảo vệ kia: “Nhanh đuổi Đường Trường Não ngu như heo này ra ngoài cho tôi.”
Tề Thắng Thiên ra lệnh một tiếng, hơn nữa dưới tình huống nổi giận đùng đùng, tất nhiên không ai dám làm trái.
Tất cả bảo vệ đều lập tức làm theo, đuổi cha con Đường Trường Não và cả xe thức ăn ra ngoài.