ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

Ngoài Tiết Minh Dương ra, người mà Chu Hàn có thể tin tưởng chỉ còn lại Hắc Nghệ Tinh mà thôi.

“Mọi người bây giờ có thể vào thăm bệnh nhân, bệnh nhân đang được truyền nước biển.” Bác sĩ nói với hai người Chu Hàn.

Chu Hàn nghe vậy gật đầu, đang định bước vào thì bác sĩ nói: “Xin hãy đóng tiền trước.”

Nghe vậy Thanh Tú Tú ngay lập tức lên tiếng: “Để tôi đi đóng.”

“Được.” Bác sĩ trả lời rồi dẫn Thanh Tú Tú đi đóng tiền nhập viện.

Trước khi rời khỏi, bác sĩ quay đầu lại dặn dò: “Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi đủ, tốt nhất đừng đánh thức cô ấy.”

“Vâng.” Chu Hàn đáp nhẹ một tiếng.

Sau khi hai người bác sĩ và Thanh Tú Tú rời khỏi, Chu Hàn bước vào phòng bệnh với sự áy náy.

Trong lòng anh biết rõ tại sao Tô Hàm lại trở nên như vậy, tại sao lại ngất đi.

Anh chắc chắn liên quan đến việc này.

Lúc trước, khi Chu Hàn ở Võ Minh hai ngày hai đêm chưa ra, Tô Hàm cũng hai ngày hai đêm không ăn không ngủ.

E rằng đây là di chứng để lại từ lúc đó.

Sau khi vào phòng, Chu Hàn ngồi ở bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn người vợ yêu đang nằm trên giường bệnh của mình.

Ngắm nhìn mãi, không biết từ lúc nào trở nên mất hồn.

Người con gái này, bây giờ sắc mặt vô cùng xanh xao, nhưng sự thánh khiết đó vẫn bao bọc toàn thân.

Trong lúc Chu Hàn đang nhìn Tô Hàm như vậy, đột nhiên tiếng mở cửa phòng được truyền đến từ sau lưng.

Anh vô thức quay đầu, thì thấy người đang đi vào chính là Thanh Tú Tú.

Xem ra là mới đóng tiền xong rồi quay về, bây giờ trong tay cô ta còn cầm vài tờ đơn.

“Chu Nguyên soái.” Sau khi Thanh Tú Tú bước vào liền khách sáo chào hỏi Chu Hàn một tiếng.

Cô ta đương nhiên không dám mạo phạm Chu Hàn.

Nguyên soái một đời có nghĩa là gì, trong lòng Thanh Tú Tú biết rất rõ.

Tô Hàm chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, rồi không để ý đến cô ta nữa.

Nửa tiếng sau, cửa phòng bệnh lần nữa được mở ra.

Lúc này Tô Hàm vẫn chưa tỉnh dậy, trông cô ngủ rất say, chắc là mệt mỏi quá độ rồi.

Chu Hàn gần như không cần quay đầu lại nhìn cũng đoán ra được người vừa tới là ai.

Tỉ lệ rất cao, chính là Tiết Minh Dương.

Chu Hàn lúc này đã cảm nhận được rất rõ khí tức trên người đối phương.

“Nguyên soái, tôi đến rồi.” Quả nhiên đúng như dự đoán, giọng của Tiết Minh Dương nhanh chóng truyền đến từ phía sau Chu Hàn.

Chu Hàn gật đầu, rồi đứng dậy ngay lập tức.

Anh quay đầu nói với Tiết Minh Dương: “Mau khám bệnh của Tô Hàm, xem có nguyên nhân gì khác cho căn bệnh này không.”

Chu Hàn lúc này chính là đang lo lắng thái quá, đồng thời cũng vì an toàn trên hết nên mới gấp rút gọi Tiết Minh Dương từ Võ Minh sang đây.

Còn Tiết Minh Dương cũng không làm việc dư thừa, ngay lập tức làm theo lời của anh, cậu trước hết quan sát sắc mặt của Tô Hàm, tiếp theo là quan sát mạch.

Rất nhanh liền có được kết luận.

Cậu cười mỉm với Chu Hàn, giải thích: “Nguyên soái, phu nhân không sao hết, chỉ là quá mệt rồi.”

Chu Hàn nghe vậy mới thật sự thả lỏng, không sao là tốt rồi.

Ngay lúc này, phía cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng “bằng”.

Sau đó, chỉ kịp thấy một thân ảnh bước nhanh vào trong phòng.

Đôi mắt của Chu Hàn nheo lại, ánh nhìn rơi trên người vừa ngã xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, một đám người hung dữ bước vào từ bên ngoài, trông như là người nhà bệnh nhân.

“Đúng là tên lang băm, đánh chết gã ta đi.”

“Người thì không trị được, còn thu nhiều tiền như vậy.”

“Bây giờ người cũng sắp chết rồi, cứu gì mà cứu. Một là hoàn tiền, hai là đánh chết mày.”

Bọn họ trông ai nấy đều rất phẫn nộ, bộ dạng bị thù hận che mờ con mắt.

Chu Hàn nhìn thấy hết mọi thứ, bao gồm việc Tiết Minh Dương muốn lên trước đỡ người đàn ông đó dậy.

“Đi đi.” Chu Hàn lập tức hướng về phía Tiết Minh Dương gật đầu.

Tiết Minh Dương hiểu ý, nhanh chóng làm theo.

Nhưng rồi, ngay lúc cậu đang đi đến đỡ ông ta dậy, những người đó lại bắt đầu đánh cả Tiết Minh Dương.

Thanh Tú Tú thấy vậy ngây cả người ra.

Chu Hàn sắc mặt càng lạnh hơn, nhanh chân bước lên.

Không đợi đến khi những người đó kịp nhận ra, tốc độ Chu Hàn nhanh như cắt, trong chớp mắt, mỗi tay một người, nâng dậy cả Tiết Minh Dương và người đàn ông đó.

Không hề dừng lại, mọi động tác đều rất suôn sẻ, Chu Hàn thoải mái quay lại vị trí ban đầu anh đứng.

Còn những người kia thấy Chu Hàn thân thủ không tầm thường, ngay lập tức trở nên dè chừng.

“Cậu là ai? Đừng có mà nhiều chuyện.”

“Chuyện này không liên quan đến cậu, nhanh giao người ra đây.”

“Cậu muốn ra mặt cho tên lang băm này cũng được, đền tiền cho tụi này, cả tiền bồi thường tinh thần, tổng cộng năm trăm ngàn là được.”

Bọn họ ai nấy đều lên tiếng hét to, thái độ liều chết cũng phải đòi được tiền.

Chu Hàn cũng nhận ra đám người này rất ngang ngược, hoàn toàn không nói lỹ lẽ, liền lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”

Đám người đó nghe vậy hơi ngây người ra, rồi tiếp tục hỏi: “Muốn ra mặt chứ gì? Vậy cậu đền tiền đi.”

Thanh Tú Tú đứng bên cạnh thấy vậy, ngay lập tức lên tiếng giúp đỡ: “Cho mỗi người cái tát được không? Đã kêu cút ra ngoài mà, không nghe rõ sao?”

Bọn họ nghe vậy lập tức nổi giận, một ông chú đứng đầu còn chỉ vào mặt Thanh Tú Tú chửi lớn: “Nha đầu như cô, chuyện người lớn con nít đừng có mà xen vào.”

Thanh Tú Tú nghe đối phương mắng mình là nha đầu, lập tức nổi giận.

Cô ta cố chấp: “Tôi con nít chỗ nào? Banh to con mắt mấy người ra mà nhìn.”

Nói rồi Thanh Tú Tú ưỡn ngực, cho thấy bộ ngực đầy tự hào của mình.

Thấy cảnh này Chu Hàn lập tức quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Thanh Tú Tú, thật là không thể hiểu nổi.

Nhưng bọn người đó vẫn lên tiếng mỉa mai chế nhạo, các loại từ ngữ khó nghe được thốt ra.

Thanh Tú Tú liền ngại muốn đào lỗ chui, phút chốc không biết nên nói gì.

“Ăn hiếp một nha đầu, vui không?” Chu Hàn vốn không định xen vào chuyện này, nhưng bây giờ bọn họ đang ăn hiếp thư ký của Tô Hàm, Chu Hàn đương nhiên không thể nhịn được.

Còn Thanh Tú Tú bên cạnh vừa nghe Chu Hàn bảo mình là nha đầu, giận đến mức giậm chân, không khỏi bắt đầu nghi ngờ cuộc sống mình.

Chẳng lẽ mình thật sự là một nha đầu sao?

Trong mắt tất cả mọi người mình ấu trĩ vậy sao?

Đúng lúc cục diện sắp trở nên không thể kiểm soát được, chuẩn bị xảy ra xô xát, Tiết Minh Dương đứng ra nói: “Người bệnh đâu? Tôi trị được.”

Tuy cậu không quá chắc chắn, nhưng nếu là những căn bệnh tầm thường thì chẳng là gì đối với cậu.

Đám người nhà đó nghe vậy lập tức cười lạnh, nhao nhao phỉ báng, còn bảo cậu không biết thân biết phận.

Hơn nữa, còn có người nghi ngờ Tiết Minh Dương không có chứng chỉ hành nghề bác sĩ.

Tiết Minh Dương không nói nhiều, ngay lập tức chiếu chứng chỉ hành nghề trong điện thoại mình lên trên tường để mọi người có thể nhìn thật kĩ.

Mà trên đó còn ghi rõ ràng, Tiết Minh Dương là bác sĩ năm sao.

“Sao, bây giờ chịu cho tôi chữa bệnh chưa?” Tiết Minh Dương bình tĩnh hỏi một câu, trông như không hề để bọn này vào trong mắt mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi