Cũng chính vì vậy hai người nói chuyện vô cùng ăn ý.
Mà đúng lúc mọi người muốn ra ngoài, Bạch Hoàn Tài đột nhiên nói: “Bọn họ vẫn ở bên ngoài.”
Lúc này cửa phòng đã mở ra, hai nhóm người đứng ở ngoài cửa như hổ rình mồi, dáng vẻ rất kiêu ngạo.
Đồng thời cũng khiến cả phòng thêm vẻ nghiêm túc.
Tiết Minh Dương, Tô Hàm và Thanh Tú Tú đều thay đổi sắc mặt, chỉ có Chu Hàn đi thẳng ra ngoài như chỗ không người.
Mà hai nhóm người đó đột nhiên động đậy, bọn họ nhao nhao vòng hình quạt vây quanh đám người Chu Hàn, thái độ y như không cho bọn họ rời đi.
“Bạch Hổ.” Chu Hàn đột nhiên nói: “Mở đường.”
Anh vừa dứt lời, một bóng người bỗng lao ra từ chỗ tối.
Người này không phải ai khác, chính là Bạch Hổ.
Bạch Hổ nhảy thẳng vào đám người. Anh ta vừa xuất hiện, hai nhóm người vây quanh đám người Chu Hàn lập tức liên tiếp ngã xuống, giống như chém dưa thái rau.
Sau khi giải quyết xong những người đó, Bạch Hổ lùi ra phía sau Chu Hàn.
“Bốp, bốp, bốp…” Mà đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng vỗ tay.
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ở trước mặt Chu Hàn.
Chu Hàn tập trung nhìn, liếc mắt một cái đã nhận ra.
Người này không phải ai khác, chính là một trong những người gây rắc rối ở bệnh viện.
Cũng chính là người đàn ông trung niên đứng đầu đó, lúc này rõ ràng trên mặt thêm vẻ dè dặt, ông ta nhìn chằm chằm Chu Hàn, rề rà không lên tiếng.
“Rất mạnh.” Người đàn ông đột nhiên nói.
Chu Hàn lại không để ý đến ông ta, thẳng thừng coi đối phương là không khí, lập tức vung tay lên: “Đi.”
Sau đó Chu Hàn liền dẫn đầu rời đi, bây giờ cả người Bạch Hoàn Tài tràn đầy đắc ý, anh ta vênh váo tự đắc mà đi theo sau Chu Hàn, một đám người đi thẳng ra ngoài.
“Khoan đã.” Người đàn ông trung niên đó cản đường đi của Chu Hàn, ông ta khách sáo tự giới thiệu: “Tôi là Mộc Đình Đôn của nhà họ Mộc.”
Nhưng Chu Hàn vốn chẳng muốn nói nhảm với người này, anh chỉ hơi nghiêng đầu.
Bạch Hổ ở phía sau Chu Hàn hiểu ý ngay, lập tức lao tới người đàn ông trung niên.
Người tự xưng là Mộc Đình Đôn lại đột nhiên tung bột phấn.
“Chết tiệt…” Bạch Hổ thình lình dừng lại muốn che miệng mũi nhưng đã chậm nửa bước.
Trong phút chốc Bạch Hổ trúng độc bột phấn của đối phương, cả người cứng đờ tại chỗ.
Mà lúc này Bạch Hoàn Tài cũng sửng sốt, vênh váo tự đắc vừa rồi hoàn toàn biến mất không còn.
Khi anh ta nghe thấy ba chữ “Mộc Đình Đôn” thì đã hoảng sợ.
Kiểu gì anh ta không có nghĩ đến, Mộc Đình Đôn bất ngờ mất tích chấn động một thời vào ba năm trước vậy mà đã về rồi.
Chẳng qua Bạch Hoàn Tài vốn không quen biết Mộc Đình Đôn, tất cả đều là tin tức nhỏ anh ta nghe nói thôi.
Nghe đồn Mộc Đình Đôn là cao thủ dùng độc, ông ta còn có một biệt hiệu là Diêm La.
Chỉ cần là người bị ông ta để mắt tới thì chắc chắn sẽ phải chết.
Ông ta muốn ai chết, người đó sẽ phải chết. Ông ta muốn người đó chết vào canh hai, người đó tuyệt đối không sống đến canh ba.
Đây cũng là nguồn gốc biệt hiệu Diêm La của ông ta.
Cho nên lúc này, khi Bạch Hoàn Tài đối mặt với Mộc Đình Đôn, cho dù có Chu Hàn áp trận thì anh ta vẫn rất sợ hãi.
Hơn nữa ngay cả Bạch Hổ cũng không thể làm gì đối phương, điều này cũng làm cho Bạch Hoàn Tài cảm thấy hoảng loạn hơn.
Một sự sợ hãi sâu sắc đang thình lình leo lên đầu quả tim của anh ta.
“Thế nào? Bây giờ còn vội vã đi không?” Mộc Đình Đôn bất ngờ nói: “Ban ngày không động tới các người là vì nhiều người, không thể bại lộ thân phận.”
“Sau khi tôi trở về xin chỉ thị, gia chủ đồng ý cho tôi tự ra tay, lúc này mới đến đối phó các người.”
“Nhưng mà tôi không lo sẽ bại lộ thân phận, bởi vì người chết vĩnh viễn im miệng.”
Trong lời nói của Mộc Đình Đôn kẹp dao giấu kiếm, không ngừng đánh đám người Chu Hàn, giống như ông ta là một vương giả vậy.
Nhưng trong mắt Chu Hàn, Mộc Đình Đôn này giống như tên hề.
“Tiết Minh Dương.” Chu Hàn không quay đầu lại mà gọi một tiếng.
“Có.” Tiết Minh Dương lập tức lên tiếng trả lời.
“Có nắm chắc không?” Chu Hàn hỏi thẳng, ánh mắt cũng nhìn thẳng Mộc Đình Đôn.
Mộc Đình Đôn cũng đang nhìn chằm chằm Chu Hàn, ánh mắt của hai người va chạm trong không trung, đều mang theo sát khí nồng nặc.
Nếu không phải Chu Hàn không để Mộc Đình Đôn vào mắt, lúc này Mộc Đình Đôn cũng đã trở thành một bộ thi thể.
Chút khoảng cách như vậy, Chu Hàn hoàn toàn có thể hạ gục Mộc Đình Đôn trong chớp mắt.
Bạch Hổ trúng độc của Mộc Đình Đôn là vì Mộc Đình Đôn đã chuẩn bị.
Mà nếu Chu Hàn ra tay, Mộc Đình Đôn không kịp chuẩn bị.
Nói ngắn gọn, Chu Hàn không thèm ra tay với Mộc Đình Đôn.
Ở trong mắt Chu Hàn, Mộc Đình Đôn chỉ là một tên bỉ ổi âm thầm giở chiêu trò thôi.
“Có.” Tiết Minh Dương cung kính trả lời, giọng nói vô cùng kính cẩn, hơn nữa còn mang vẻ mong đợi.
Tiết Minh Dương nhanh chóng tới bên cạnh Bạch Hổ, cậu đang muốn giải độc cho Bạch Hổ nhưng Mộc Đình Đôn lại hạ độc Tiết Minh Dương.
Tiết Minh Dương nặn một viên phòng độc rồi nuốt vào, đồng thời lanh lẹ mà đút cho Bạch Hổ một viên giải độc.
Mộc Đình Đôn thấy thế chỉ cười lạnh một tiếng: “Chỉ có chút mánh khóe này, viên giải độc cùng tránh độc nhỏ nhoi cũng muốn giải được độc của Diêm La tôi?”
Tiết Minh Dương nghe vậy thì chậm rãi nặn ra hai viên kẹo bạc hà, sau khi đút một viên cho Bạch Hổ, bản thân cũng ăn một viên.
Sau khi làm xong, Tiết Minh Dương mới hơi mỉm cười với Mộc Đình Đôn, lên tiếng hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Mộc Đình Đôn lập tức co rút con ngươi, dường như không thể ngờ đối phương lại nhìn thấu mấu chốt dùng độc của mình.
“Dược đồng ba tuổi Tiết Minh Dương cũng đâu phải chuyện đùa.” Chu Hàn lên tiếng giải thích đúng lúc.
Mộc Đình Đôn lập tức há hốc mồm, ông ta khó tin mà nhìn Tiết Minh Dương trước mặt, đầy kinh ngạc hỏi một câu: “Cái gì? Cậu là dược đồng ba tuổi của Hòe Châu, Tiết Minh Dương?”
Lúc ba tuổi Tiết Minh Dương đã nổi tiếng khắp nơi.
Tiết Minh Dương cười không nói gì, ung dung giải hết độc cho Bạch Hổ.
Lúc này Bạch Hổ đã rất tức giận, anh ta không hề do dự, bỗng nhiên lao tới trước một bước.
Phút chốc đến trước mặt Mộc Đình Đôn, bây giờ Mộc Đình Đôn muốn tránh cũng không kịp.
Khoảnh khắc Bạch Hổ bóp cổ Mộc Đình Đôn nhưng chưa chờ anh ta bóp chết Mộc Đình Đôn, Chu Hàn lại lên tiếng nói: “Giữ lại cái mạng của ông ta.”
Trong mắt Bạch Hổ hiện lên vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn làm theo, tất nhiên anh ta không dám vi phạm lời dặn dò của Chu Hàn.
Bỗng chốc Mộc Đình Đôn trở nên rất khiếp sợ, ông ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vì sao cậu phải tha mạng cho tôi?”
Phải biết rằng Mộc Đình Đôn không chỉ có lập trường kiên định, hơn nữa ý tứ rất rõ ràng.
Không phải ông ta chết thì chính là đám người Chu Hàn chết.
“Bởi vì ông còn giá trị lợi dụng.” Chu Hàn nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình, không hề có ý muốn giấu giếm.
Mộc Đình Đôn hơi sửng sốt, ông ta không nhịn được hỏi lại: “Vậy cậu không sợ tôi hạ độc từng người các cậu?”
Trên mặt Chu Hàn hiện nụ cười sâu xa. Anh lắc đầu, không nói thêm gì nữa mà dẫn mọi người nghênh ngang rời đi.