ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

“Rõ.” Vô Kiểm cung kính trả lời, âm thanh truyền đến từ chỗ tối.

Ngay sau đó, một bóng người từ trong tối đi ra, biến mất trước mặt mọi người trong nháy mắt.

“Vấn đề về nguồn nguyên liệu đến trước bình minh là có thể xử lý ổn thỏa, lúc đó cần nhiều người vận chuyển.” Chu Hàn vỗ vai Tiết Minh Dương: “Bây giờ cậu có thể bắt đầu sắp xếp được rồi.”

Tiết Minh Dương nghe vậy lập tức cung kính gật đầu: “Rõ.”

Trong lòng Chu Hàn đã lập ra một kế hoạch lớn, trong vòng ba ngày anh muốn dùng quân cờ Bạch Hoàn Tài để đẩy từ bốn lạng lên ngàn cân, đương nhiên, cũng phải dùng không ít Liệt Hỏa Đan để lợi dụng.

Suy cho cùng thì Liệt Hỏa Đan đối với Bạch gia là vật không thể thiếu.

Một đêm vô sự, sáng sớm hôm sau.

Lúc Chu Hàn vừa xuống khỏi giường thì một bóng dáng xuất hiện ở phía sau.

“Nguyên soái, Tony Bond được xếp bên cạnh phòng ngài.” phía sau truyền đến tiếng của Vô Kiểm.

Chu Hàn nghe xong gật đầu nói: “Vất vả rồi.”

“Không vất vả.” Giọng nói khiêm tốn của Vô Kiểm vang lên, sau đó thoáng cái biến mất.

Mà Chu Hàn cũng rời khỏi phòng, giơ tay gõ cửa phòng cách vách.

Rất nhanh, cửa đã mở.

Chỉ thấy Tony Bond xuất hiện với đôi mắt thâm quầng, rõ ràng là bộ dạng của người cả đêm không ngủ.

“Bận cả đêm?” Chu Hàn biết rõ còn cố hỏi.

Tony gật gật đầu, nở một nụ cười nhợt nhạt: “Mấy ngày này ở Cảng Thành chơi với Hoắc Tử Kim hư luôn rồi.”

Chu Hàn liếc nhìn Tony Bond, thấy đối phương có hơi suy yếu.

Nhìn dáng vẻ đó, có lẽ đã chịu không ít giày vò từ Hoắc Tử Kim.

“Sao lại thế này? Hoắc Tử Kim ăn hiếp cậu?” Chu Hàn tò mò hỏi một câu, lại có ý trêu chọc, nói: “Đã phát triển đến bước nào rồi?”

Tony Bond lắc đầu: “Không, tôi với cô ta không xảy ra chuyện gì hết.”

“Cô ta đúng là một nữ ma đầu, tôi chịu không nổi.”

Nghe Tony Bond gọi Hoắc Tử Kim là nữ ma đầu, Chu Hàn cười cười rồi không nói gì nữa.

Còn về Hoắc Tử Kim, Chu Hàn cũng không còn gì để nói, người phụ nữ này cũng quá trâu rồi, có thể làm cho Tony Bond phải “đền tội”.

“Chu Nguyên soái, đồ anh muốn đã chuẩn bị tốt rồi.”

Tony Bond đột nhiên nói, cùng lúc đem đồ trong tay đưa cho Chu Hàn.

Chu Hàn nhận lấy rồi nhìn một chút, nhàn nhạt nói: “Good job. Đi ngủ bù đi.” Chu Hàn biết Tony Bond vì chuyện nguyên liệu mà bận cả buổi, tối cũng không ngủ. Anh không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng đối với Tony Bond, nhưng mà anh cũng không nói thêm câu nào nữa.

Chu Hàn từ trước đến nay không theo chủ nghĩa giả tạo, vì vậy anh cũng chưa bao giờ khách khí gì với người khác.

Tony Bond đã bỏ rất nhiều công sức, Chu Hàn trong lòng biết rõ, nên sẽ tìm cách bù đắp cho đối phương.

Tony Bond có nguồn lực trải rộng, nhờ anh ta tìm nguyên liệu cũng là việc không cần nói.

Sau khi ăn sáng xong, Chu Hàn đem nguyên liệu cho Tiết Minh Dương để cậu sắp xếp.

Mà bên phía Tiết Minh Dương trước đó đã liên hệ với Chu Xung, Tô Khánh Đông và chi nhánh của Tô thị ở Cảng Thành.

Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa thì chỉ cần ngồi đợi Liệt Hỏa Đan được chế tạo ra nữa thôi.

“Nguyên soái, tôi mạo muội hỏi một câu.” Tiết Minh Dương nhịn không được hỏi: “Chúng ta trả giá lớn như vậy để tạo ra nhiều Liệt Hỏa Đan làm gì thế?”

Chu Hàn cười cười: “Đương nhiên là đánh vào thị trường đan dược của Bạch gia rồi, khiêu khích Bạch gia, cho Bạch gia gặp một vài rắc rối mà thôi.”

Chu Hàn có tính toán của riêng mình, anh muốn nâng đỡ Bạch Hoàn Tài lên làm gia chủ Bạch gia, như vậy thì việc khống chế Bạch gia sẽ càng dễ dàng hơn.

Chính vì vậy nên anh phải làm cho Bạch gia gặp chút rắc rối, rồi thừa dịp Bạch gia đang hỗn loạn mà tạo cơ hội cho Bạch Hoàn Tài thể hiện, lúc đó Bạch Hoàn Tài có thể dễ dàng nắm trong tay nửa cái Bạch gia, giọng khách át giọng chủ.

Kế hoạch này, rất nhanh thôi đã có thể thành.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chu Hàn không có ý định dồn Bạch gia vào chỗ chết. Ngược lại còn muốn chừa cho Bạch gia một đường lui, tất nhiên còn phải xem Bạch gia có biết quý trọng hay không.

Nếu như biết quý trọng thì mọi việc đều sẽ suôn sẻ, đợi sau khi lấy được Sinh Tức Đan, Chu Hàn sẽ không nhúng tay vào mọi chuyện xảy ra với Bạch gia nữa. Đến lúc đó, bất cứ khi nào Bạch gia cũng có thể kéo Bạch Hoàn Tài xuống, hoặc thậm chí là trục xuất ra khỏi gia tộc.

Nghĩ về vấn đề giúp Bạch Hoàn Tài thoát thân, Chu Hàn cũng đã sớm có sắp xếp, so với việc đưa anh ta lên làm gia chủ Bạch gia còn chi tiết và kỹ càng hơn.

Nói tóm lại, chỉ cần làm việc cho Chu Hàn thì anh sẽ không bạc đãi bất cứ ai.

Nếu như không nhờ vào thái độ lúc trước của Bạch Như Ngọc thì Chu Hàn anh đây cũng muốn cùng Bạch gia “đàm phán” một phen.

Tiết Minh Dương sau khi nghe Chu Hàn giải thích xong cũng dần hiểu rõ, rốt cuộc, tâm cơ của người này sâu thế nào cơ chứ.

Cho nên cậu cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ theo ý của Chu Hàn mà bắt đầu công việc.

Ba ngày sau, nếu Chu Hàn thuận lợi đưa Liệt Hỏa Đan vào thị trường thì đây đúng là đòn đánh thẳng vào Bạch gia.

Bạch gia sắp có biến lớn.

Rất nhanh một ngày đã trôi qua, Tiết Minh Dương cũng đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.

Trong vòng một ngày, tổng cộng tạo ra được năm nhóm Liệt Hỏa Đan.

Đương nhiên đây chỉ mới là bắt đầu, vì là ngày đầu tiên nên mọi người vẫn còn chút lạ lẫm.

Những ngày tiếp theo mới thật sự là vào công việc chính, khi đã theo kịp tốc độ thì Liệt Hỏa Đan sẽ cứ nối tiếp nhau được tạo thành. Lại đợi đến thời cơ thích hợp, đưa toàn bộ chúng vào thị trường, đến lúc đó Bạch gia khó mà thoát khỏi rắc rối.

Về chuyện này, Tiết Minh Dương hiểu rõ.

Nhưng cậu cũng không dám nhiều lời đi hỏi Chu Hàn rốt cuộc là vì sao lại làm như vậy, chỉ là yên lặng mà theo sự chỉ đạo của anh thôi.

Làm tốt việc được giao, đây mới là nghĩa vụ của cậu.

Dù sao lúc trước Chu Xung đã phân công rõ ràng, để Tiết Minh Dương đi theo Chu Hàn, làm việc cho Chu Hàn.

Mặc dù Chu Xung không phải cha ruột của Tiết Minh Dương, nhưng cảm tình của Tiết Minh Dương đối với ông so với cha ruột còn thân hơn.

Đêm đến, đột nhiên Tề Hà Mi đi ra khỏi phòng.

Cả người cô ta gầy đi trông thấy, lại thêm bộ dạng đần độn, không tỉnh táo, nhìn vào cực kỳ đáng thương.

Chu Hàn nhìn cô ta, không nói gì.

Còn Tô Hàm lại muốn tiến đến hỏi cô xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Tề Họa Mi lại đi về hướng Chu Hàn, cô hỏi:

“Chu Nguyên soái, đêm nay anh có rảnh không?”

Chu Hàn nghi hoặc hỏi lại: “Có chuyện gì?”

Tề Họa Mi vốn đang nhìn Tô Hàm, sau đó nói tiếp: “Có thể cùng tôi ra ngoài đi dạo được không?”

Sắc mặt Chu Hàn biến đổi, lắc đầu từ chối. Tề Thắng Thiên thấy thế đành phải làm bộ tiến lên để kéo cháu gái ra. Nhưng Tề Họa Mi lại quay đầu nhìn Tô Hàm, năn nỉ nói: “Chu phu nhân, có thể gật đầu đồng ý cho tôi mượn phu quân nhà cô một lát được không?”

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tề Họa Mi, Tô Hàm liền mềm lòng.

Theo như cô thấy thì chắc là do buổi tối ra ngoài một mình nên Tề Họa Mi mới có chút sợ hãi, vì thế mới kéo theo Chu Hàn cùng đi để cho an toàn. Nghĩ thế nên Tô Hàm đành phải do dự mà gật đầu đồng ý: “Vậy được, chúng ta cùng đi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi