ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

“Cậu là ai?”

Sau khi Phó Cửu nói xong câu này, người được hỏi giống như nghe tiếng sấm đánh, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, kêu lên: “Bác sĩ, bác sĩ! Đầu óc của thiếu gia nhà ta hỏng rồi!”

Thiếu gia? Là đang nói cô sao?

Phó Cửu phát hiện có chỗ nào đó không đúng, nhíu chặt lông mày.

Trong phút chốc hoảng hốt, hình như đang có cái gì muốn vọt vào trong não cô.

Cô lắc mạnh cái đầu đang phát đau của mình, ánh mắt mê mang nhìn chiếc gương to ở đối diện.

Hình ảnh trong gương là một thiếu niên, dáng người cao gầy, khoảng mười bảy tuổi, một đôi mắt xinh đẹp, đường cong rõ ràng mà lưu loát.

Khi híp mắt, lông mi nhẹ nhàng khép lại đến lúc chạm tới mí mắt tạo thành cánh quạt nhỏ.

Điểm hoàn mỹ nhất chính là làn da trắng như tuyết, từ mũi đến cằm đều xinh đẹp không thể bắt bẻ.

Đầu tóc ngắn màu bạc bị rối tung không những không làm giảm vẻ đẹp vốn có, ngược lại tăng thêm khí chất xa hoa tôn quý, tựa như quý tộc ma cà rồng ở Phương Đông.

Trên tai thiếu niên còn mang khuyên tai màu đen dạng viên cầu nhỏ, tỏa ra một chút bí ẩn.

Đàng hoàng, kiêu ngạo, đẹp trai!

Đây là cảm giác đầu tiên khi mọi người nhìn thấy thiếu niên.

Trong ánh mắt hoàn mỹ mà xa lạ của cô lộ ra tia nghi hoặc, nhìn như hòa đồng lại không dễ thân cận.

Nếu không phải cô đang soi gương, ngay cả Phó Cửu đều sẽ cảm thấy hình ảnh trong gương là một đứa con trai.

Nhưng mà cô biết rất rõ, không chỉ riêng cô, mà cả thân thể hiện tại này đều là con gái.

Phó Cửu nhìn chính mình trong gương, bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, vài giây sau mở ra, ánh mắt khiến cho người ta cảm giác thần bí khó lường.

“Thiếu gia!” Người vừa mới chạy ra ngoài giờ lại đi vào, tay còn kéo theo một bác sĩ: “Mau, mau xem thiếu gia nhà ta, đầu óc của hắn có phải hay không bị hư!”

Bác sĩ tay cầm đèn nhỏ chiếu sáng, tay nhẹ nhàng vạch mắt Phó Cửu, cẩn thận xem xét.

Phó Cửu ngồi im một chỗ, cũng không phản kháng hành động của bác sĩ.

Cô đang tiếp thu tin tức không ngừng truyền đến đại não.

Thân thể này tuy rằng trùng tên trùng họ với cô, nhưng hoàn cảnh lại hoàn toàn khác nhau.

Rõ ràng là con gái, từ nhỏ mẹ của “cô” lại giả dạng “cô” thành nam sinh.

Nuôi thế nào cũng không thay đổi được chuyện “cô” thích con trai.

Đến năm cao trung, mỗi thiếu nữ đều sẽ bắt đầu động tâm.

“Cô” động tâm mãnh liệt, lại không có bản tính rụt rè của con gái, thấy trai đẹp đều trực tiếp tiến tới làm quen.

Vì thế nên mọi người đều hiểu lầm “cô” là cong, bị người ta đánh tới mức phải nhập viện.

Đến lúc Phó Cửu nhớ tới khoảng thời gian này, sắc mặt rất khó coi.

Cô đã từng sử dụng một máy tính phá tan Lầu Năm Góc*.

* Lầu Năm Góc (Ngũ Giác Đài) là trụ sở của Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ. Cơ sở này tọa lạc ở địa chỉ 48N. Rotary Road, Arlington, Virginia 22211. Lầu Năm Góc được dùng là biểu tượng của Quân đội Hoa Kỳ và khi nói đến Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ thì tên tòa nhà này dùng như đồng nghĩa. Ngũ Giác Đài khánh thành ngày 15 tháng 1 năm 1943 với kiến thức phức hợp văn phòng, có công suất sử dụng cao nhất thế giới và cũng là tòa nhà văn phòng rộng nhất thế giới xét về diện tích sàn. Ngũ Giác Đài có 23.000 nhân viên (quân nhân và dân sự) và 3.000 người giúp việc. Về mặt kiến trúc đúng ra là 5 bình đồ hình ngũ giác đồng tâm lồng vào nhau, có 5 cạnh, cao 5 tầng (cộng thêm 2 tầng hầm). Chiều dài các hành lang cộng lại đo được 28 km. Trong vụ khủng bố ngày 11/9, Ngũ Giác Đài là một mục tiêu của nhóm Al-Qaeda. Nhóm khủng bố này đã cướp chiếc máy bay dân sự Boeing 757 cất cánh từ Boston, Massachusetts rồi phóng đâm vào một góc Ngũ Giác Đài, gây nhiều thương vong.

Nguồn: Wikipedia

Cảnh sát quốc tế vì bắt cô đều đã dùng qua mỹ nam kế mỹ nữ kế, mười người da đen đều đánh không lại cô.

Việc bị người đánh tới mức phải nhập viện như thế này... Thật là gây cười cho người khác.

Mà thực ra Phó Cửu cũng bật cười, chẳng qua đôi mắt kia vẫn lãnh, sâu bên trong lộ ra một tia tà nịnh.

“Thiếu gia?” Trần Hiểu Đông nghi hoặc nhìn cô.

Phó Cửu không thèm nhìn hắn, nâng tay vuốt tóc đang ướt ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ như được thượng đế ban tặng.

“Hửm?”

Giọng nói cũng hoàn mỹ không thể bắt bẻ, không quá thấp cũng không quá cao, mang theo nét đặc trưng của thiếu niên, dịu dàng mà từ tính.

Rõ ràng đây chỉ là động tác bình thường, cô làm ra lại có phần ương ngạnh, không phải cô làm thì không thể có hương vị như vậy.

Trần Hiểu Đông sửng sốt, hắn cảm thấy thiếu gia bây giờ có chỗ nào đó không giống như lúc trước.

Trước kia thiếu gia động hay không động đều sẽ phát giận, xài tiền không lo tiền hết, cả người tràn ngập hơi thở ta là “nhà giàu mới nổi”.

Nhưng hôm nay lại khác, hắn thấy trên người thiếu gia toát lên hai chữ quý khí...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi