ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

* Bạn thân cùng giới.

Ngày hôm sau, Phó Cửu ngáp ngủ đến trường học. Cả đêm ngồi lắp ráp notebook, bả vai cô đau như bị gãy, lần này cô không lướt ván trượt mà là đi xe buýt, lộ trình gồm hai trạm, dọc theo đường đi có không ít nữ sinh mặc đồng phục trường cao trung Giang Thành chụp hình cô.

Phó Cửu ngậm kẹo que mỉm cười với bọn họ. Có người còn giả vờ ngả vào người cô, cô càng ra dáng một quý ông đỡ tay thiếu nữ kia.

Lúc xuống xe, các nữ sinh đều đỏ mặt, hưng phấn đi theo phía sau Phó Cửu cho đến khi cô vào lớp học mới tiếc nuối thở dài một hơi.

Nhưng mà trong phòng học lại không có vui vẻ như vậy.

Phó Cửu vừa bước vào cửa liền thấy một màn hỗn loạn.

Tiết Dao Dao đang ngồi xổm trên mặt đất, tóc dài rũ xuống che khuất mặt của cô, chỉ là không khó để nhìn ra cảm xúc lúc này của cô có bao nhiêu tức giận, ngay cả khi ngón tay chạm đến sách giáo khoa cũng căng chặt.

"Con mập chết tiệt, ngoại hình xấu như vậy thì nên biết điều mà cách xa tao một chút!" Nam sinh vừa nói vừa giơ chân đá rớt lá thư trên tay Tiết Dao Dao xuống: "Còn dám nhặt lại? Tao nói cho mày biết, ông đây đã chịu đựng con heo mập như mày đủ lâu rồi. Nếu mày còn muốn ở lại ban D thì xin chủ nhiệm đổi chỗ cho mày gấp, đừng có hòng mà giở trò! Đã nghèo lại còn xấu, đúng thật là vũ nhục đôi mắt của tao!"

Tiết Dao Dao lại siết chặt ngón tay thêm một chút, lực độ toàn thân gần như tập trung hết tại lòng bàn tay.

Phó Cửu biết cô đang cố nén, bởi vì chuyện này không đáng để cô khóc, một khi khóc coi như thua một cách triệt để.

Đám người xung quanh đều đang xem diễn, đặc biệt có vài nữ sinh che miệng cười nhạo, ánh mắt bắt bẻ liên tục đảo qua trên người Tiết Dao Dao.

"Cậu nói cũng đúng, bị nhà trường đuổi học còn trở lại làm gì. Tuy rằng cậu ta bị vu oan vì chuyện ăn trộm lần trước, nhưng nhà cậu ta nghèo chính là sự thật. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, cậu ta lại không thay quần áo mới, đồng phục chỉ có một bộ, ngay cả giặt cũng không giặt. Đầu tóc dài kia lại tỏa ra mùi đồ ăn, có phải lúc tắm không chịu gội đầu đúng không nhỉ?"

"Gì cơ? Cậu đừng nói nữa, thật ghê tởm!"

Tiếng cười nhạo làm người ta khó chịu hơn so với nắm đấm, Tiết Dao Dao cúi đầu càng thấp, thấp đến mức gần như muốn đụng xuống đất.

Nam sinh đứng bên cạnh cô vừa muốn động chân đã bị một cái chân khác đá sang một bên.

Một tiếng "Ầm" vang lên.

Nam sinh kia chưa kịp kêu đau đã thấy Phó Cửu duỗi tay ra kéo Tiết Dao Dao đứng dậy, tay trái vịnh cái ót của Tiết Dao Dao ấn vào trong ngực mình, tay phải trực tiếp nắm áo hắn, trong ý cười mang theo vài phần tà nịnh tàn nhẫn: "Con trai mà đánh con gái thì không bằng một tên phế vật. Hiện tại mày nên ngoan ngoãn câm miệng hoặc là đi theo tao ra sân thể dục phía sau, để xem nắm tay của ai cứng rắn hơn!"

Cú đá vừa rồi của Phó Cửu khiến hắn ngay cả đứng cũng không làm được, hơn nữa ánh mắt người này nhìn hắn khiến hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, nghe lời lui về phía sau một bước.

Phó Cửu nhướng mày, buông lỏng tay đang nắm cổ áo hắn ra, nghiêng người lấy ba lô, đồng phục để hở, giọng nói thản nhiên: "Mày không muốn dựa gần vào người Tiết Dao Dao đúng không?"

Sắc mặt nam sinh tái nhợt, há miệng thở dốc: "Ai sẽ thích dựa... Dựa gần vào người một đứa con gái như vậy!" Hắn không dám "Heo mập" nữa, hắn sợ Phó Cửu lại dùng chân đá chết hắn.

Tại sao trước kia hắn không phát hiện được tên bị cong này lúc đánh lộn lại tàn nhẫn như vậy?

"Tao đổi với mày." Trước tiên là Phó Cửu để Tiết Dao Dao ngồi xuống ghế, sau đó tiêu sái ném ba lô của mình vào bên cạnh cô, hất cằm về phía nam sinh kia: "Mày tới chỗ của tao."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi