ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Kế tiếp hai người lại đánh tennis thêm một ván.

Lúc này Tiết Dao Dao thật sự tự giác đem mình trở thành giấy dán tường.

Tần Mạc đối chiến với Phó Cửu rất có hứng thú.

Nhưng đối với người muốn ngẫu nhiên gặp Tần Mạc như Phó Hi Minh lại là một loại tra tấn chờ đợi.

Tốt xấu gì thì cậu cũng là thiếu gia nhà họ Phó, cậu đứng tại cửa người tới tới lui lui nhiều như vậy tựa như một tiếp đãi sinh, thật sự không còn chút mặt mũi nào.

Mười lăm phút trước cậu cũng đã sai người đi tìm Tần thiếu, nói rằng cậu muốn đánh với Tần thiếu vài ván.

Dựa theo đạo lý mà nói, chuyện giống như vậy sẽ không bị cự tuyệt.

Nhưng bên kia trả lời lại là Tần thiếu đang bận, đến cả phòng nghỉ cũng không để cậu đi vào.

Mười lăm phút, cậu đã đứng chỗ này khoảng chừng mười lăm phút.

Quan trọng là Tần thiếu cũng không cho cậu một câu từ chối.

Nếu tiếp tục chờ đợi, tí nữa những đối tác làm ăn với nhà họ Phó ra tới, cậu nên xử lý như thế nào đây? Lúc nãy nếu biết từ sớm việc này, cậu đã không khoác lác.

Phó Hi Minh nắm chặt vợt tennis trên tay, mỉm cười với bảo tiêu mặc quần áo đen nói: “Anh lại đi hỏi giúp tôi một chút xem khi nào Tần thiếu có thể ra ngoài?”

Bảo tiêu mặc đồ đen rất lễ phép, đi hỏi thêm lần nữa.

Chỉ là sau khi Tần Mạc nghe được vấn đề này, vẫn chỉ đạm mạc ném qua ba chữ: “Để cậu ta chờ.”

Phó Cửu thấy cảnh bảo tiêu mặc đồ đen tiến vào đi ra bốn lần, vặn chặt băng vải màu đen trên cổ tay, tò mò chen đầu vào: “Có việc gì sao?”

“Không có gì.” Tần Mạc nhìn mồ hôi còn dính lại trên người thiếu niên, xoay mặt cô lại, lạnh nhạt nói: “Lần trước tên Phó Hi Minh kia từng khi dễ cậu sao?”

Phó Cửu nhướng mày. Lần trước? Khi dễ cô?

Thằng con riêng kia đã từng khi dễ cô… Nhưng mà nếu đại thần đã hỏi như vậy, cô đương nhiên phải gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”

“Vậy đúng rồi.” Tần Mạc quơ vợt tennis của mình vài cái, nói một câu khá kỳ lạ.

Phó Cửu nghe như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không biết ý của đại thần. Nhưng này cũng không ảnh hưởng tới việc vẻ đẹp của cô, tiếp tục cười cười với Tần Mạc.

Tần đại thần cảm thấy cách làm này của anh không có vấn đề.

Có người khi dễ em trai của anh, người làm anh trai như anh đương nhiên phải trút giận giúp em trai.

Phó Hi Minh vẫn không biết được khi nào cậu chọc tới người đàn ông này, vững chắc đứng bên ngoài bốn mươi phút, khuôn mặt nhỏ tuấn tú bị nhìn đến vô cùng xấu hổ.

Còn có khách nhân trực tiếp xem cậu thành huấn luyện viên phụ trợ, vẫy tay kêu cậu đi qua nhặt bóng.

Một màn này vừa vặn bị đoàn người Phó Trung Nghĩa đi ra thấy được.

Phó Hi Minh thật sự chịu đựng không nổi, hung hăng nhìn thoáng qua khách nhân kia: “Ông con bà nó mới là người nhặt bóng!”

Khách nhân kia cũng bực: “Cậu không phải người nhặt cầu thì đứng ở chỗ này làm gì!”

Phó Hi Minh không nói rõ ra rằng đến cả cửa cậu cũng chưa đi vào, chỉ dậm chân mạnh đi ra bên ngoài.

“Phó thiếu, làm sao vậy? Tần thiếu đâu?” Đoàn người kia vội vã hỏi.

Cơn tức này của Phó Hi Minh không có chỗ xả, nói thẳng một chữ: “Cút.” Dù sao những người này cũng không có tiền như nhà cậu.

Sắc mặt những trưởng bối đó lập tức thay đổi.

Phó Trung Nghĩa còn muốn giải thích: “Đứa nhỏ này…”

Khách nhân kia lại cười lạnh một tiếng: “Hả? Tần thiếu? Muốn gặp cậu ấy là gặp được sao? Đứng ở bên ngoài đợi hơn ba mươi phút chứng minh là đã bị Tần thiếu cự tuyệt còn chưa từ bỏ ý định, loại người này tôi thấy rất nhiều! Cho rằng tới đánh tennis hai lần, đến lần thứ ba là có thể gặp Tần thiếu. Kết quả làm cho cơn tức của mình càng thêm lớn! Xuy*, đóng giả người giàu có làm cái gì!”

*Tiếng thổi gió, ý muốn cười nhạo.

Một câu như vậy làm Phó Trung Nghĩa lâm vào tình cảnh cực kỳ xấu hổ.

Sau khi bảo tiêu nhìn thấy một màn này, lại đi vào nói nhỏ bên tai Tần Mạc vài câu.

Biểu tình của Tần Mạc không thay đổi, cầm vợt tennis trên tay, giọng nói rất nhạt: “Đã biết.”

Nhưng mặc dù là vậy, bảo tiêu cũng có thể nhận thấy được, lúc này rõ ràng là bố cục do chính tổng giám đốc Tần bài trí...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi