ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Hai người đánh tennis tới trời tối mới tan cuộc.

Tần Mạc thật sự bận, làm tổng giám đốc một tập đoàn lớn, trên người còn kiêm chức đội trưởng chiến đội Đế Minh, lâu lâu lại có vài cuộc gọi đến.

Phó Cửu thừa dịp đại thần không chú ý tới mình, lặng lẽ đi vào phòng thay đồ nhanh chóng đổi quần áo, sau đó cắm một tay trong túi quần, xấu xa cười với người đàn ông còn đang nghe điện thoại, khoa tay múa chân làm động tác tỏ ý cô đi ra ngoài trước.

Tần Mạc vốn không muốn để Phó Cửu ra cửa trước, nghĩ tới bản lĩnh chọc người của gia hỏa này, không giữ cậu ta bên người lập tức sẽ gây phiền toái cho anh.

Nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, lúc này thiếu niên đang trong thời kỳ phản nghịch tuổi thanh xuân nên không thể quản quá nghiêm. Vì thế anh gật đầu, nhưng mà ánh mắt kia vẫn tràn ngập cảnh cáo, ý tứ đơn giản là muốn cô thành thật một chút.

Người ở đầu dây bên kia không biết tổng giám đốc nhà bọn họ vì cớ gì lại an tĩnh như vậy, còn tưởng rằng báo cáo của anh ta xảy ra vấn đề, run rẩy nói: “Tổng giám đốc Tần?”

“Anh tiếp tục đi.” Tần Mạc buông vợt tennis xuống, dạo bước đi vào phòng thay quần áo, một tay cầm điện thoại, hàm răng cắn trên khóa kéo trang phục đánh bóng, bàn tay khác dùng thêm chút sức, tư thế cởi quần áo rất tàn khốc, bên trong đó lộ ra soái khí.

Phó Cửu quay đầu lại nhìn thoáng qua đường cong gợi cảm đủ khiến phụ nữ điên cuồng, đàn ông ghen ghét kia, sau đó đem ánh mắt dừng trên người của mình.

Về sau cô vẫn không nên nói muốn so lớn nhỏ với đại thần.

Cảm giác có chút nguy hiểm...

Ba người ngồi một chiếc xe, vẫn dựa theo vị trí như cũ.

Chỉ là lúc này năng lực tiếp thu của tài xế hay Tiết Dao Dao đều mạnh hơn khá nhiều so với vừa rồi.

“Đưa Tiết tiểu thư về nhà trước.”

“Vâng.”

Tài xế lái xe rất ổn.

Nhưng nhà Tiết Dao Dao lại có chút khó đi vào.

Đó là chợ bán thức ăn bênh cạnh khu chung cư cũ, tới tới lui lui đều là xe đạp.

Đừng nói tới Tần Mạc, ngay cả tài xế cũng rất ít tới loại địa phương như thế.

Tiết Dao Dao hiểu chuyện, không để bọn họ đi vào sâu bên trong: “Đến đây được rồi, nhà em không xa, đoạn đường còn lại em đi bộ qua là tới. Cảm ơn Tần Thần, cảm ơn Cửu điện hạ.”

Phó Cửu thấy cô xuống xe cũng bước xuống theo.

“Thật sự không xa?”

“Ừm.”

Tiết Dao Dao đứng ngoài xe, gương mặt mũm mỉm rất đáng yêu: “Cửu điện hạ cậu yên tâm, sau khi về tới nhà tớ sẽ luyện tập kỹ năng cậu dạy cho tớ ngày hôm nay thật tốt.”

“Cái đó à, tùy ý là được.” Phó Cửu cười, thấy cô cả ngày có chút khẩn trương, duỗi tay vỗ nhẹ cái ót của Tiết Dao Dao: “Có tớ làm đội trưởng ở bên sẽ không thua được.”

Tiết Dao Dao sửng sốt che cái trán của mình lại, cũng nở nụ cười theo. Quả nhiên Cửu điện hạ rất dịu dàng...

Hai người đều mặc giáo phục*, bản thân Phó Cửu đã dễ hấp dẫn người khác, hơn nữa thêm một động tác như vậy, người lui tới không khỏi ngoái đầu lại nhìn nhìn.

*Đồng phục của trường.

Hơi thở thanh xuân rất nồng đậm, đặc biệt là cảnh tượng đời thường đầy sức sống như vậy.

Tần Mạc ngồi ở ghế sau xe nhìn cửa kính đang hạ xuống, đôi mắt đen kịt tựa đêm lạnh lẽo, tất cả cảm xúc đều bao phủ ở trong đó, tay cầm máy tính làm việc cứng nhắc dùng thêm sức ghìm chặt như đang ẩn nhẫn điều gì đó...

Lúc này anh không xuống xe mà chờ đến khi thiếu niên lên xe mới thong thả ung dung sửa sang lại ống tay áo của mình một chút: “Hủy bỏ bữa tiệc ngày hôm nay, trực tiếp về biệt thự.”

Tài xế: “...”

Về biệt thự?

Nhưng trên xe còn có người khác nha!

Có phải thiếu gia đã quên việc đuổi Cửu thiếu về nhà hay không?

Phó Cửu cũng đờ người ra, nhướng mày hỏi: “Còn tôi?”

Tần Mạc nghiêng đầu cười một chút, dáng vẻ cũng không phải rất vui sướng, tay mang bao tay màu đen nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt thiếu niên, hơi thở như gió mùa đông ở miền Bắc, lạnh thấu xương.

“Trở về cùng tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi