ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Về nhà cùng đại thần?

Phó Cửu nghĩ nghĩ, cũng không có gì là không thể.

Nhà đại thần chắc hẳn có rất nhiều linh kiện máy tính tốt.

“Được, tới đó còn có thể tham quan phòng của anh Mạc.”

Phó Cửu thản nhiên nói.

Lúc tài xế nghe tới câu kia của thiếu gia nhà ông, cả người đều chấn kinh.

Thiếu gia muốn đưa người ở ngoài đại viện về biệt thự?

Này quả thật là chuyện trước nay chưa từng có.

Kể cả thời điểm thiếu gia còn đi học cũng sẽ không mời ai về nhà… Tuy rằng thái độ vừa rồi của thiếu gia không giống như mời khách, ngược lại giống kiếm chuyện phiền toái với người hơn…

Nhưng… Bao nhiêu đó cũng đủ để người ta cảm thấy đây là giấc mộng!

Xe chạy không nhanh, Phó Cửu có thể nhìn thấy tiêu chí đặc trưng của đại viện quân khu dọc theo đường đi.

Những nơi như thế đều là lấy yên tĩnh trong ồn ào, xe ra vào phải trải qua kiểm tra, người thường căn bản không vào được. Mỗi ngày đều có quân nhân mang võ trang chuyên môn đứng gác, cao quyền trong cao quyền.

Kiếp trước cô cũng không phải chưa từng tới nơi như vậy.

Chỉ là khi đó cô đang thu nhặt một số hạt giống tuyển thủ từ các cơ quan tình báo lớn...

Tần Mạc vừa xuống xe, nhóm binh lính mặc quân trang thẳng thóm “A” một tiếng rồi nâng tay lên.

Rất dễ để người ta cảm giác được nơi này hoàn toàn bất đồng với bên ngoài.

“Thiếu gia.” Một người hầu trang điểm như phụ nữ trung niên đi lên đón.

Tần Mạc dùng một tay túm Phó Cửu kéo lại đây, tiếng nói rất nhạt: “Dì Trương, đây là Phó Cửu, em trai của con, sau này cậu ấy sẽ thường xuyên tới, dì xem rồi an bài.”

Dì Trương ngây ra, bà làm việc ở nhà họ Tần lâu như vậy cũng khá rõ ràng chuyện trong nhà. Từ khi nào thiếu gia lại có thêm em trai?!

Ông chủ và phu nhân hẳn là cũng không biết nhỉ...

Phó Cửu còn muốn nói chuyện cùng dì Trương, nụ cười ma quái mê hoặc người vừa mới xuất ra đã bị Tần đại thần nắm cổ tay: “Đừng tùy tiện phóng điện, đã hiểu?”

“Tôi chỉ muốn chào hỏi…”

Tay Tần Mạc dùng thêm chút sức, thản nhiên nói: “Chào hỏi cũng không được, lên lầu.”

Phó Cửu có chút buồn bực nho nhỏ ngậm kẹo que. Tần đại thần làm anh trai có thể đừng quản cô quá nghiệm được hay không!

Tần Mạc vừa vào phòng lập tức ném áo khoác lên ghế sô pha, tay trái mở cúc áo sơ mi ra, cứ như vậy nhướng mày nhìn thiếu niên, dáng vẻ bá đạo tàn nhẫn: “Cảm thấy tôi quản cậu quá nghiêm sao?”

Phó Cửu cũng ngồi xuống, lười biếng ngáp một cái: “Có chút.”

Tần Mạc nhìn đầu của thiếu niên cách mình rất gần, không biết tại sao hàn ý lại tan bớt một ít, tự phụ đầy người: “Chúng ta nói một chút về đề tài đàn ông đùa giỡn với nhau.”

Phó Cửu: “...”

Đề tài đùa giỡn giữa hai người đàn ông?

Cô đùa… Không thích hợp đâu nhỉ...

Cô cũng không phải là đàn ông...

Thành thật mà nói thì anh Mạc à, anh thật sự tìm nhầm người.

“Hiện tại cậu rất muốn yêu đương ư?” Tần Mạc thấy thiếu niên một bộ ủ rũ không có sức sống, cảm thấy thái độ của mình có vẻ quá cứng cỏi. Dù sao cũng không nên đối xử với em trai như với cấp dưới, không tự giác bỏ thêm một câu: “Tôi cũng không phản đối yêu sớm, chỉ là lúc này nên đặt lực chú ý vào học tập nhiều hơn.”

Phó Cửu nghe đến ngây người, cô không có muốn yêu đương nha!

“Về sau cách xa nữ sinh một chút.” Tần Mạc thấy thiếu niên không chịu ngẩng đầu, giọng nói cũng phai nhạt đi: “Trước khi yêu đương với người khác, ít nhất phải đạt được tiêu chuẩn đúng không? Hạng nhất đếm ngược, hửm?”

Phó Cửu lại bị chọc một đao, nhịn không được nhấc cánh tay đặt lên trên vai anh, đôi mắt rất xinh đẹp: “Anh Mạc, không bằng chúng ta bàn một chút về đề tài làm thế nào để trở thành người anh trai tốt đi.”

“Hả?” Tần Mạc nhìn sườn mặt thiếu niên, lòng bàn tay lướt qua môi mỏng của mình, cười lạnh: “Ý của cậu là nói anh trai như tôi còn chưa đủ tốt sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi