ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Nếu là người khác ở trong hoàn cảnh như lúc này sẽ không dám trêu chọc Tần Mạc.

Nhưng Phó Cửu không giống thế, ở trong mắt cô không có gì là cực kỳ đáng sợ cả: “Thêm chút khoan dung sẽ càng tốt hơn.”

“Đến giờ khắc nay tôi còn chưa ném văng cậu ra ngoài đã rất khoan dung đối với cậu rồi.” Ánh mắt Tần Mạc rất nhạt đảo qua bàn tay kia của thiếu niên, tiếng nói cũng thấp.

Phó Cửu cũng nhìn tư thế của mình, nghiêm túc giải thích nói: “Có quan hệ tốt với anh Mạc mới làm như vậy.”

“Tôi thấy người có quan hệ tốt với cậu không ít, ví dụ như Tiết Dao Dao.” Lúc Tần Mạc nói tới đây liền cười lạnh một tiếng, anh không nghĩ tới gia hỏa này sẽ có thiện cảm đối với nữ sinh như vậy, tùy tay cởi áo sơ mi của mình ra, thay đổi chủ đề: “Có đói bụng không?”

Phó Cửu ngậm kẹo que gật đầu: “Đói bụng từ sớm.”

Tần Mạc nghe vậy, liếc mắt nhìn thiếu niên một cái.

Cảm thấy mình có chút xem thường mọi chuyện.

Cùng lắm chỉ là có thiện cảm, cũng không phải thích.

Tuổi này có thiện cảm với người khác rất bình thường.

Quản quá mức xác thật sẽ gây ra phản cảm.

Thời kỳ phản nghịch tuổi thanh xuân, tưởng tượng tới những chữ này, Tần Mạc quyết định nên quản giáo thích hợp, không cần quá mức.

“Muốn ăn cái gì?” Tần Mạc vừa hỏi Phó Cửu, vừa bước tới cạnh điện thoại trên bàn.

Phó Cửu suy nghĩ hồi lâu: “Lẩu cay, nhiều lông bụng, nhiều thịt bò, thêm nhiều rau xanh nữa.”

Tần Mạc nghe xong cũng không chê bai thiếu niên là đồ tham ăn, hạ mắt ấn gọi điện thoại trong nhà: “A lô, dì Trương, dì vào phòng bếp chuẩn bị một nồi lẩu cay, còn có…”

Phó Cửu có chút ngoài ý muốn đứng ở bên cạnh nhìn sườn mặt tuấn mỹ tự phụ của anh, cô còn tưởng rằng bọn họ sẽ đi ra ngoài ăn, không nghĩ tới lại là ăn tại nhà họ Tần.

“Cậu cứ thoải mái xem, tôi đi thay quần áo.” Tần Mạc nói xong câu đó liền lôi kéo cổ áo, như đang định đi vào phòng ngủ của anh. Kế tiếp anh như nghĩ tới điều gì, ngừng lại hỏi: “Cậu muốn đổi bộ khác hay không?”

Đương nhiên Phó Cửu sẽ không đáp ứng. Chuyện ở phòng thay đồ tại sân tennis, cô không muốn trải qua lần nữa.

“Quần áo của anh Mạc quá lớn, tôi mặc không vừa.”

Tần Mạc nghe xong, liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, đúng thật là hơi lùn.

Nhưng mà anh không nói ra những lời này.

Làm một người anh trai tốt, cần thiết chừa chút mặt mũi cho em mình.

Đáng tiếc là Phó Cửu hoàn toàn không lĩnh ngộ được chuyện đại thần giữ mặt mũi giúp cô, dù sao ý tứ trong ánh mắt kia của Tần đại thần quá phong phú.

Cô không ngốc, đương nhiên biết anh suy nghĩ gì.

Cúi đầu nhìn kĩ mình, dáng cao một mét bảy ba, đối với một nữ sinh, cô cũng không thấp...

Không có mặt chủ nhân, tất nhiên Phó Cửu sẽ đi dạo. Đặc biệt đối với người đàn ông thiếu chút nữa bắt được cô này, cô càng cảm thấy có hứng thú.

Dù sao cô cũng tiêu dao ở cơ quan phía tây nhiều năm như vậy, cảnh sát phái bao nhiêu nhân lực tới bao vây đều không bắt được cô, thậm chí còn không biết cô là nam hay nữ.

Lúc này cô bị phát giác, phần lớn nguyên nhân bởi vì công cụ cô dùng trước kia không theo kịp.

Nhưng mặc dù là như vậy, năng lực trinh thám của đại thần cũng thật sự có chút không giống con người.

Phòng của Tần Mạc giống với con người anh, trắng đen phân chia rõ ràng, dùng kệ sách làm từ gỗ nguyên chất, xa hoa, thói quen ở sạch, yên tĩnh lạnh lẽo không có gì sánh bằng.

Trên kệ đặt đầy sách, ngoại trừ vài thể loại liên quan tới máy tính, còn lại đều là về tâm lý học và phân tích động cơ gây án.

Phó Cửu nhíu mày một chút, tùy tiện rút một quyển sách ra xem, đôi mắt hơi rũ hiện lên tia sáng. Đây là thứ yêu thích của đại thần trừ việc chơi trò chơi sao?

Tâm lý tội phạm?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi