Editor: Ân Dung
Beta: Na già
Tần Mạc trong gang tấc ngước mắt nhìn thiếu niên:"Bình thường? Tôi vốn chưa hề xem qua loại tiểu thuyết này, cũng biết là nó không bình thường, cậu cố ý? "
"Sẽ như thế nào? " Phó Cửu không thừa nhận, bình tĩnh cầm quyển sách lên, cười cười:"Anh xem, mặt trên chính là viết như vậy! "
"Tiểu thuyết nam nhân ảo tưởng mình là nhất trên thế giới? "Tần Mạc ngón tay thon dài chỉ chỉ vào câu "Tuy rằng người thích tôi rất nhiều, từ trong lớp cho đến cổng trường ",con ngươi Tần Mạc lạnh lại.
Phó Cửu lười biếng trả lời:"Thì có gì đâu, mỗi lần anh Mạc đến trường, so với cái này còn dữ hơn, lãnh đạo, thầy cô, học sinh đều chạy ra đón tiếp, cho nên đây chẳng có gì kì quái. "
Kia nháy mắt, Tần Mạc nghe thế cảm thấy mình không biết nên nói gì.
Phó Cửu nhoẻn miệng cười, rốt cuộc cũng có thể làm đại thần bị nghẹn trụ đề tài, cô còn muốn tiếp tục nữa!
Tần Mạc sao có thể để cô bức mình lần hai, liền đem quyển sách này khép lại, nhìn thiếu niên nhíu mày:"Rất đắc ý? "
"Không có! " Phó Cửu cười khẽ, cuối cùng mới nhớ ra là đại thần đã học qua tâm lí học, tâm sâu khó lường, khẳng định nếu nổi tiếng thì sẽ là Mary Sue thứ hai.
Tần Mạc duỗi tay, nắm cằm thiếu niên, ánh mắt hơi trầm xuống:"Cười đến nỗi hở cả răng nanh, còn nói không đắc ý? "
""""" Xoảng!!!!!!!!! """""""""
Lúc vào quên không gõ cửa, Trần Hiểu Đông ung dung tiến vào liền nhìn thấy một màn này, tay run lên, bát đũa rơi xuống.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng được, Tần thiếu đến để giáo huấn thiếu gia nhà họ theo phương thức... hôn môi?!
Trần Hiểu Đông hoảng sợ nuốt nước bọt
Tư thế kia rõ ràng là rất ám muội!!
"Có việc gì? "
Tần Mạc thản nhiên hỏi, gương mặt vì tức giận lúc nãy mà hơi đỏ hồng, càng dễ làm cho người ta hiểu sai a!
"Không, không,...... "Trần Hiểu Đông không đủ tự tin để trả lời hết câu hỏi, tiếp theo nghĩ tới cái gì lại nói:"Tôi,... tôi đã chuẩn bị cho Tần thiếu một phòng khách, nếu muốn thì ngài có thể đi nghỉ ngơi, còn chưa thì chờ một lát ở... "
Phó Cửu thật là không thể hiểu nổi, tại sao quản gia nhà mình cùng Phong Thượng đều giống nhau, cũng nói lắp? Chẳng lẽ là bị đại thần dọa?
"Phòng khách? "Đôi mắt Phượng của Tần Mạc khẽ chớp:"Ai nói tôi muốn nghỉ ngơi ở đó? "
Trần Hiểu Đông khốn đốn..... Bằng không thì ở đâu cha nội.
"Ta và thiếu gia các người ngủ một phòng.".Tần Mạc nói không chút để ý.
Trần Hiểu Đông nghe xong tựa như sét đánh ngang tai, miệng mở to hỏi:"Ngủ,... ngủ một phòng?! "
"Như thế nào? Có vấn đề? ".Tần Mạc ngón tay cầm điếu thuốc, hướng tới gạt tàn búng búng, ánh mắt lãnh đạm như nước xẹt qua hắn.
Trần Hiểu Đông bị ánh mắt kia quét qua thì ớn lạnh, lập tức nói:"Đương nhiên là không có vấn đề, để tôi chuẩn bị thêm chăn gối cho ngài! "
Trần Hiểu Đông thật sự không nghĩ tới hai người này sẽ ngủ chung, hắn cảm thấy không ổn nhưng lại không dám cãi lời Tần Mạc, vì vị này không thể chọc giận.
Vì thế Trần Hiểu Đông trước khi đi, còn nói nhỏ với Phó Cửu:"Thiếu gia, tuy rằng tôi ngày thường phản đối chuyện cậu theo đuổi Tần Thiếu, nhưng nếu người cố chấp, tôi sẽ đứng về phía cậu, vừa rồi tôi cố ý đưa cho Tân Thiếu tấm chăn mỏng, nếu đêm nhiệt độ hạ xuống, thì cậu,....... Khụ khụ! Tóm lại thiếu gia, cậu không cần phải cảm ơn tôi, chúc cậu may mắn, cố lên!!!!!! "