ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Editor: NM

Phó Cửu cười: “Loại chuyện này nếu bị hắn biết hắn nhất định sẽ bóp chết tớ, đại thần không thích tiếp xúc với nữ sinh.”

Lúc này Tiết Dao Dao mới hiểu vì sao thiếu niên luôn dùng ánh mắt khác thường nhìn nam sinh.

Tất cả mọi người đều nói hắn cong, trên thực tế hắn không có cong mà hắn thật sự nên thích nam sinh.

Nhưng mà Cửu điện hạ sau này lại không như thế.

Tiết Dao Dao không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, giống như là... Như là một lần nữa thay đổi linh hồn.

Bất quá hiện tại Tần thiếu không biết, cô lo lắng về sau nếu Tần thiếu biết được Phó Cửu sẽ gặp nguy hiểm.

Dù sao thế lực của Tần gia ở Giang Thành rất lớn.

Tần thần không thích bị người khác lừa gạt, đây là chuyện mà người ở Giang Thành đều biết.

Cửu điện hạ lá gan cũng quá lớn đi!

Tiết Dao Dao nghĩ lại một chút: “Lần trước làm sao thay quần áo ở sân tennis?”

“Không bị phát hiện, đại thần có thói ở sạch.” Phó Cửu cong môi: “Tớ thổi hơi ở bên tai hắn, hắn thiếu chút nữa đã đem tớ ném vào thùng rác.”

Tiết Dao Dao:.........

Lỗ tai của đàn ông có thể tùy tiện thổi loạn sao? Cửu điện hạ nguyên lai không chỉ trêu chọc các em gái, còn có trêu chọc Tần thần.....

Sau khi Tiết Dao Dao nhận thức về Phó Cửu, lại nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh cô.

Lúc này thiếu niên đã khôi phục một ít tinh thần, mỉm cười đi về phía trước ai đều không nhìn thấy được cô quấn quanh đồng phục vì ngăn trở vị trí xấu hổ, chỉ làm người ta cảm thấy tạo hình này của thiếu niên càng thêm soái khí.

Tiết Dao Dao không khỏi suy nghĩ, một nữ sinh như Cửu điện hạ thì nam nhân nào có thể khống chế được cô.... Trong đầu Tiết Dao Dao tự nhiên xuất hiện một bóng người vô cùng tôn quý.

Nếu là Tần thần.... Vậy thì quá hợp.

Phó Cửu không biết Tiết Dao Dao ở đó suy nghĩ cái gì, chỉ biết cô tựa hồ cười rất vui vẻ, nhíu mày một chút: “Như thế nào?”

“Không có gì.” Loại việc này vẫn là không cần nói cho Cửu điện hạ, dù sao cũng là tưởng tượng của cô mà thôi.

Bà dì tới thăm làm Phó Cửu ở nhà ngủ suốt một buổi trưa, sau khi tan học Trần Hiểu Đông vài lần đẩy cửa đi vào cũng chỉ nhìn thấy chăn bông, còn có mái đầu tóc bạc lộ ra của thiếu niên

Ngay cả hắn cũng không biết Phó Cửu xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng thiếu gia nhà bọn họ chơi trò chơi quá mức mệt mỏi.

Một mặt khác, đầu gối của Lưu Tong Minh vẫn còn đau, lúc đi đường đều là khập khiễng.

Người bên cạnh hằn mặt mũi còn bầm dập lợi hại hơn: “Đầu gỗ, bộ dáng này của chúng ta làm thế nào hướng Phó thiếu đòi công đạo đây, chúng ta cũng không thể nói một đám người chúng ta đều bị một thằng phế vật biến thái đánh.”

“ Như vậy còn có thể đến lãnh tiền sao?’’ Lưu Tông Minh tức giận: “Dùng đầu óc mà ngẫm lại, loại chuyện này nếu nói ra chúng ta còn ở lại như thế nào đây, không thấy mất mặt sao?”

“Vậy anh nói chung ta nên nói như thế nào đây?” Người nọ cũng sốt ruột, chuyện này đúng là rất mất mặt, bị các cô gái biết nhất định sẽ cười chết bọn họ!

Lưu Tông Minh nheo mắt, tiếp theo từ trong túi tiền lấy ra điện thoại di động gọi cho Phó Hi Minh.

Phó Hi Minh thấy điện thoại gọi đến, khóe miệng nâng lên, mang theo một tia đắc ý cao ngạo: “Mọi chuyện đều tốt chứ?”

“Kia...Cái này...Phó thiếu...” Lưu Tông Minh liếm đôi môi khô khốc, nói: “Giáo huấn thì giáo huấn rồi, tên phế vật kia rất là ngu, còn nghĩ tới trốn sau đó bị tôi đánh thêm vài cái liền leo lên cửa sổ mà chạy, dọa hắn buổi chiều còn chưa dám đi học.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi