Editor: Kim Dạ Chi Nguyệt
Tần Mạc không chút nào để ý ánh mắt của ai đó, hắn nghiêng người đi, đem bao tay đen cởi xuống, lòng bàn tay dán vào trán Phó Cửu.
Cảm xúc lạnh buốt kéo tới, Phó Cửu di chuyển về phía sau, lại không có tỉnh táo, chỉ là càng rụt gương mặt đẹp trai ấy vào trong hơn, làn tóc bạc còn tung lên ở phía ngoài, quý khí còn vương vất.
Tần Mạc mắt trầm xuống, lại đem chăn bông đắp lại.
Lương bí thư ở bên cạnh xem trong lòng cực kỳ rối rắm, tổng giám đốc nhà bọn họ khi nào chiếu cố người như vậy?
Nhiệt độ không có vấn đề, bên ngoài thân cũng bình thường, vậy không phải cảm cúm, đại khái là gần đây cường độ học tập quá lớn, thể lực thiếu niên có điểm không chịu nổi.
Hắn còn đang phát triển, có một số việc, không cần phải quá hoàn mỹ.
Nghĩ vậy, Tần Mạc thu tay trở về, dự bị hôm nay muốn cho thiếu niên làm nốt đề, tiện tay xé, xé nát ném vào thùng rác.
Tuy rằng khảo sát rất quan trọng, nhưng mà em trai hắn, không cần phải khảo sát, dù sao hắn cũng nuôi nổi, chỉ cần không phải là người làm hắn mất mặt quá là được.
Lương bí thư vẫn là lần đầu tiên thấy Tần tổng bọn họ xé nát trang giấy gì đó, không nhịn được có chút tò mò xem cái kia là gì.
Tần Mạc vào lúc này nhìn hắn một cái.
Ánh mắt kia cực lạnh.
Làm tâm tư của Lương bí thư, tự động loại bỏ.
Tần Mạc cũng không nói thêm gì, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng như cũ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trần Hiểu Đông: "Chiếu cố tốt thiếu gia các ngươi."
"Vâng." Trần Hiểu Đông thật sự không rõ trong lòng mình là cảm giác gì, từ lúc Tần thần xuất hiện kia, hắn liền cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn.
Tần thiếu hắn... Hắn sẽ không thật sự vì thiếu gia nhà bọn họ mà bẻ cong đi!?
Người cùng Trần Hiểu Đông có tâm tình giống chính là Lương bí thư, một lát nữa còn phải hội nghị quốc tề đối với Tần tổng mà nói, có chuyện gì so với chuyện làm ăn quan trọng?
Chính là Tần tổng còn tự mình tới, còn một đợi hai mươi mấy phút.
Thiếu niên ngủ, tổng giám đốc liền ở bên cạnh nhìn, trường hợp kia... Giống như hắn và tiểu quản gia Phó gia kia đều không tồn tại giống nhau.
Chuyện này rốt cuộc có nên nói cho phu nhân và ông chủ?
Thật là khó lựa chọn!
Vì cái gì tổng giám độc nhất định phải coi trọng tiểu yêu tinh là hắn... Phó gia phế thiếu.
Phó Cửu thoải mái ngủ, cũng không biết cả đêm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cô là không biết người khác đến ngày đèn đỏ thế nào, cô không thích nhất là ngày đèn đỏ.
Một phương diện là bởi vì là kẻ thù của việc nữ cải trang nam, một phương diện khác là đến ngày này, cô trừ đau ở ngoài còn buồn ngủ nữa.
Ngày hôm sau vẫn còn khó chịu, Phó Cửu tiếp tục xin nghỉ, cửa phòng ngủ cũng chưa ra, Thậm chí còn giữ chặt tay cầm bên trong nữa, mục đích là để tiêu diệt một ít "chứng cứ đẫm máu".
Đến khi thời điểm hoàng hôn, cô mới khôi phục tinh thần, chuẩn bị uống một chén canh nóng.
Trần Hiểu Đông rất nghiêm túc ngăn cô lại: "Thiếu gia, cậu nói thật với tôi đi, cậu và Tần thiếu... Hai người các cậu, có phải hay không đã ở bên nhau?"
"Cậu cảm thấy thế?" Phó Cửu cũng không có trực tiếp trả lời hắn, ngược lại bình thường đút túi quần, câu môi cười: " Thời điểm khảo nghiệm chỉ số thông minh của cậu tới rồi, suy nghĩ đi."
Trần Hiểu Đông:...
Vì cái gì hắn cảm thấy thiếu gia đối với hắn, giống như là đối với một món đồ chơi nuôi trong nhà, như thế nào có thể tùy ý như vậy!
"Thiếu gia, hai chúng ta không nói thẳng với nhau được sao?" Trần Hiểu Đông vặn ngón tay kể: "Nếu hai người các ngươi không ở bên nhau, vì cái gì Tần thiếu lại dạy bù cho cậu, lại đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, đêm qua hắn còn ngồi ở phòng cậu, nhìn cậu hơn hai mươi phút, liền chờ cậu tỉnh ngủ."